Ông Xã Thần Bí

Sự thật đã chứng minh, những lo lắng của Tô Ánh Nguyệt đều là dư thừa.

Lúc trong lòng cô vẫn còn lo lắng Trần Mộc Tây không thích ứng được với môi trường ở nhà trẻ, thì Trần Mộc Tây đã trở thành bạn nhỏ được hoan nghênh nhất lớp.

Trần Mộc Tây vừa mới tròn hai tuổi, là cậu bé nhỏ nhất trong lớp, những bạn nhỏ khác đều lớn hơn cậu bé mấy tháng tuổi.

Mà Trần Mộc Tây cũng bắt đầu quen với việc ngủ một mình.

Mỗi tối vừa lên tầng, liền tự giác về phòng của mình, không cần đến phòng ngủ của Trần Minh Tân và Tô Ánh Nguyệt nữa.

Mà sáng sớm ngày hôm sau, cậu còn dậy sớm hơn cả hai người lớn.

Tô Ánh Nguyệt có chút ngạc nhiên với năng lực thích ứng của Trần Mộc Tây, điều này cũng chứng mình, quyết định của Trần Minh Tân là chính xác.

Để Trần Mộ Tây tiếp xúc nhiều hơn với những bạn nhỏ khác, rất có ích đối với cậu bé.

…..

Thứ sáu.

Tô Ánh Nguyệt vừa tan làm liền lái xe đến nhà trẻ.

Bởi vì công ty của Trần Minh Tân cách nhà trẻ gần hơn nên mỗi ngày tan làm, lúc đi đón Trần Mộc Tây, Trần Minh Tân đều đến sớm hơn cô.

Hôm nay lúc cô đến, không nhìn thấy xe của Trần Minh Tân ở bãi đậu xe, trong lòng thầm đắc ý, hôm nay cuối cùng cô cũng đến sớm hơn Trần Minh Tân một chút.

Tô Ánh Nguyệt đưa Trần Mộc Tây ra ngoài, hai mẹ đã lên xe, nhưng Trần Minh Tân vẫn chưa đến.

Trong lòng cô đang cảm thấy có chút bất thường, liền nghe thấy Trần Mộc Tây hỏi cô: “Ba đâu?”

“Ba vẫn chưa đến.” Tô Ánh Nguyệt khẽ xoa đầu cậu bé.

Sau đó lại nghĩ đến cái gì đó, lấy điện thoại ra nói với Trần Mộc Tây: “Hay là con gọi điện thoại cho ba, hỏi xem khi nào ba đến, có được không?”

“Vâng ạ.” Trần Mộc Tây gật đầu, đang định đưa tay ra lấy điện thoại.

Tô Ánh Nguyệt bật cười, sau đó cất điện thoại đi, hình như trẻ em đều thích chơi điện thoại.

“Mẹ gọi điện thoại cho ba trước sau đó sẽ đưa cho con.”

Tô Ánh Nguyệt gọi điện thoại cho Trần Minh Tân, bật loa ngoài lên, sau đó mới đưa điện thoại cho Trần Mộc Tây.

Điện thoại vang lên không lâu, đã có người nhận.

Giọng nói của Trần Minh Tân trong điện thoại rõ ràng có chút dịu dàng, anh hỏi: “Em đón Mộc Tây rồi?”

Tô Ánh Nguyệt không có trả lời Trần Minh Tân, mà nói với Trần Mộc Tây: “Ba nhận điện thoại rồi, hỏi ba xem bao giờ thì ba đến.”

Kết quả, câu của cô đến miệng Trần Mộc Tây lại thành: “Ba….đến.”

Trần Minh Tân ở đầu bên kia dường như không ngờ đến người nhận điện thoại lại là Trần Mộc Tây, sững sờ một lúc, mới nói: “Là Mộc Tây?”

“Uh, là con.” Trần Mộc Tây rất nghiêm túc nghe điện thoại.

Trong giọng nói của Trần Minh Tân mang theo ý cười: “Ừm, đưa điện thoại cho mẹ đi, ba có chuyện muốn nói với mẹ.”

Trần Mộc Tây “ồ” một tiếng, sau đó đưa điện thoại cho Tô Ánh Nguyệt nói: “Mẹ…điện thoại.”

Tô Ánh Nguyệt nhận lấy điện thoại, hỏi anh: “Sao anh vẫn chưa đến? Phải tăng ca sao? Hay là có chuyện khác cần phải xử lý.” “Xảy ra một chút chuyện, trong thời gian ngắn không giải thích rõ với em được, dù sao, em cứ đưa Mộc Tây về nhà trước đi.”

Giọng nói của Trần Minh Tân vẫn bình tĩnh như bình thường, Tô Ánh Nguyệt cũng không nghi ngờ gì cả, lại nói với anh hai câu sau đó cúp điện thoại.

…..

Sau khi Tô Ánh Nguyệt đưa Trần Mộc Tây về nhà, cuối cùng còn chưa đợi được Trần Minh Tân về, lại đợi được tin tức Trần Minh Tân bị bắt giữ hình sự.

Tô Ánh Nguyệt tắm rửa cho Trần Mộc Tây xong, theo thói quen sẽ lấy điện thoại ra để lên mạng.

Kết quả lại xem được tin tức liên quan đến Trần Minh Tân.

Tin tức đầu tiên được bôi đỏ trên các trang web lớn: “Trần Minh Tân của tập đoàn LK bị nghi ngờ cố ý gây thương tích dẫn đến chết người, trước mắt đã bị bắt.”

Bên trong còn có một vài hình ảnh kèm theo, có chút mờ, đối với những người quen thuộc với Trần Minh Tân mà nói, chỉ cần lướt qua là có thể nhận ra người kia là Trần Minh Tân.

Trái tim của Tô Ánh Nguyệt nhanh chóng chìm xuống.

Sao lại như vậy? Sao Trần Minh Tân lại bị bắt, sao lại là cố ý gây thương tích dẫn đến chết người?

Bất luận chuyện này là thật hay giả, điều cô biết tin tức này nổ ra, chuyện này càng khó giải quyết.

Cô rời khỏi trang tin tức, muốn gọi điện thoại cho Trần Minh Tân, nhưng tìm nửa ngày cũng không thể tìm thấy số điện thoại của Trần Minh Tân.

Đúng lúc này, Nam Sơn gọi điện đến.

“Nam Sơn, Trần Minh Tân anh ấy….” Cổ họng của Tô Ánh Nguyệt hơi sít lại.

“Tôi cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, vừa mới lúc nãy có người nói với tôi ông chủ bị bắt, tôi vẫn chưa biết được chuyện gì đang xảy ra, đã nhìn thấy tin tức.”

Giọng nói của Nam Sơn rất gấp gáp, nhưng lời nói ra vẫn rất rõ ràng và mạch lạc.

Tô Ánh Nguyệt ổn định lại tâm trạng, nói: “Lúc tôi đi đón Mộc Tây, còn gọi điện thoại cho anh ấy, lúc đó anh ấy nói có một số chuyện cần phải giải quyết, kêu tôi và Mộc Tây về nhà trước.”

Nam Sơn nghe xong, nói: “Vậy thì chắc chắn lúc cô gọi điện thoại cho anh ấy đã xảy ra chuyện, bà chủ, cô đừng lo lắng, chăm sóc tốt cho Mộc Tây, chuyện của ông chủ tôi sẽ đi xử lý.”

Sau khi kết thúc cuộc điện thoại với Nam Sơn, Tô Ánh Nguyệt có chút mệt mỏi, ngồi xuống chiếc ghế sofa ở phía sau, điện thoại trong tay cũng rơi xuống.

Một giây sau, cô lại cầm điện thoại lên, gọi điện thoại cho Trần Minh Tân.

Đúng như dự đoán, không có người nhận.

Nhưng, sao lại đột nhiên vướng vào một vụ án hình sự chứ?

Cô biết bàn tay của Trần Minh Tân không sạch, nhưng cô cũng vì điều này mà phủ định tất cả của Trần Minh Tân.

Trên thế giới này, từ trước đến giờ đều là một thế giới đen trắng lẫn lộn, lòng người cũng như vậy, không phải tất cả đều là những người đơn thuần, lương thiện, luôn có những nơi có màu xám.

Mà Trần Minh Tân chính là một người của khu vựa màu xám, giữa đen và trắng đó, nhưng những chuyện anh làm lại rất cẩn trọng, bình thường mà nói, sẽ không dễ dàng bị nắm đằng chuôi.

Hơn nữa, nếu như anh thật sự làm ra chuyện đó, chắc chắn sẽ đưa theo người mà anh tin tưởng, Nam Sơn chắc chắn sẽ biết, mà tình hình bây giờ Nam Sơn cũng không biết.

Rất rõ ràng, lần này Trần Minh Tân bị người ta tính kế.

Cô liền nghĩ đến cảnh tượng lúc gặp Bùi Dục Ngôn ở CLB Ngọc Hoàng Cung ngày hôm đó.

Chả lẽ có liên quan đến Bùi Dục Ngôn?

Cô luôn cảm thấy gặp phải Bùi Dục Ngôn sẽ không có chuyện gì tốt đẹp.

Tô Ánh Nguyệt suy nghĩ một lúc, cảm thấy khả năng này rất lớn.

Cô cầm điện thoại lên, lại gọi điện thoại cho Nam Sơn.

“Nam Sơn, anh có cách thức liên lạc với Bùi Dục Ngôn không? Cho tôi đi, tôi nghi ngờ chuyện này có liên quan đến anh ta.” Điện thoại vừa được kết nối, cô đã trực tiếp nói rõ suy nghĩ của mình.

Bây giờ Nam Sơn cũng đang rất bận, cũng không thể nói quá nhiều: “Được, lát nữa tôi sẽ gửi cho cô cách thức liên lạc với anh ta, nhưng cô đừng quá kích động, dù sao anh ta cũng là anh trai của anh Bùi, hơn nữa, thân phận của anh ta rất đặc biệt.”

Nói đến thân phận của Bùi Dục Ngôn, Tô Ánh Nguyệt lại cảm thấy Bùi Dục Ngôn không cần phải tính kế Trần Minh Tân như vậy.

Nhưng cho dù thế nào, cô vẫn muốn tìm Bùi Dục Ngôn.

Trước khi cúp điện thoại, Tô Ánh Nguyệt còn hỏi anh ta: “Bây giờ anh có liên lạc được với Trần Minh Tân không?”

“Mọi chuyện xảy ra quá đột ngột, bây giờ tôi đang đi đến đồn cảnh sát để gặp ông chủ.”

Tô Ánh Nguyệt vội vàng nói: “Tôi cũng đi.”

“Vậy tôi qua đón cô.”

Tô Ánh Nguyệt nghe thấy đầu bên kia có ai đó đang nói chuyện với Nam Sơn, Nam Sơn vội vàng nói hai câu, sau đó liền cúp điện thoại.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui