Ông Xã Thần Bí

Buổi chiều, Tô Ánh Nguyệt thay một bộ quần áo thể thao nhẹ nhàng, ở trong nhà để xe, cô lái một chiếc xe không gây sự chú ý của người khác và xuất phát.

Sau khi cô lên xe lại liếc mắt nhìn địa chỉ mà Trần Úc Xuyên cho người gửi tới, đáy mắt hiện lên một chút bất ngờ.

Mục đích thật sự của lần gặp gỡ này cả hai đều hiểu.

Nhưng cũng không biết Trần Úc Xuyên có suy nghĩ gì mà lại hẹn gặp mặt ở một khu nghỉ dưỡng có chương trình câu cá giải trí như vậy.

Địa chỉ là ở vùng ngoại ô, cần hơn một giờ đồng hồ để Tô Ánh Nguyệt lái xe tới đó.

Dù cho có chuyện gì xảy ra, chuyến đi này cô cũng phải để cho Trần Úc Xuyên thu tay lại.

Ôm niềm tin vững chắc này, cô đi đến khu nghỉ dưỡng mà Trần Úc Xuyên đã hẹn mình.

...

Cô đỗ xe ở lối vào của khu nghỉ dưỡng, quay đầu nhìn đã thấy Trần Chính đang ở cách đó không xa.

Tô Ánh Nguyệt lại nhìn xung quanh một chút và phát hiện ra rằng ở cổng khu nghỉ dưỡng này cũng không có vị khách nào.

Trước khi cô đến cũng đã điều tra qua khu nghỉ dưỡng này, vì điều kiện của nơi đây được thiên nhiên ưu đãi, nên việc kinh doanh ở đây rất tốt, một năm bốn mùa đều không có mùa nào là mùa cao điểm, bất cứ lúc nào cũng trong trạng thái kín người.

Nhưng bây giờ nhìn tình trạng vắng vẻ như vậy, có thể là do Trần Úc Xuyên đã sớm bao hết toàn bộ khu nghỉ dưỡng.

Tô Ánh Nguyệt suy nghĩ trong lòng những điều này, nhưng động tác tay vẫn cứ tiếp tục.

Cô mở cửa xe xuống dưới, trực tiếp đi về phía Trần Chính.

Khi xe của Tô Ánh Nguyệt lái đến, Trần Chính đã chú ý tới.

Đợi đến khi cô đi đến trước mặt, Trần Chính khẽ gật đầu, nói: “Cô Tô!”

Tô Ánh Nguyệt trực tiếp hỏi: "Ông ngoại đâu?"

"Ngài Bá tước ở bên trong chờ cô."

"Vậy thì làm phiền quản gia Trần đưa tôi đi vào!”

Ngoài miệng Tô Ánh Nguyệt nói rất lễ phép, nhưng trong mắt cô lạ là vẻ kiệu ngạo, khẽ nâng cằm lên lộ ra vẻ bình tĩnh lạ thường.

Trần Chính không thể không nhìn cô nhiều hơn một chút, quay người đưa cô vào bên trong: “Mời đi theo tôi!”

...

Đằng sau khu nghỉ dưỡng có một hồ nước.

Tô Ánh Nguyệt được Trần Chính đưa đến đó, ở đây cô nhìn thấy Trần Úc Xuyên đang ngồi bắt đầu câu cá.

Hôm nay Trần Úc Xuyên cũng mặc một bộ quần áo thể thao thoải mái, cả người vừa thả lỏng vừa dễ chịu.

Đứng phía sau ông ta là một nhóm bảo vệ, bên hông còn có người che ô, dù sao cũng là mùa hè, buổi chiều ánh nắng mặt trời có chút gay gắt.

Nơi này vốn là một hồ nước tự nhiên, không phải quá lớn nhưng địa hình rất cao, bốn phía đều là rừng cây nên tương đối mát mẻ.

Có nhà đầu tư nhìn trúng điều kiện tự nhiên của nơi này nên đầu tư khai phá và phát triển, bây giờ đã thành khu nghỉ dưỡng nổi tiếng ở thành phố Vân Châu.

"Ngài Bá tước, cô Tô tới!” Trần Chính dẫn đầu đi đến phía sau Trần Úc Xuyên, khom người gọi ông ta một tiếng.

Trần Úc Xuyên vẫn nhìn mặt hồ, nghe thấy giọng nói của Trần Chính cũng không quay đầu lại, chỉ nhẹ gật đầu đến mức gần như không thể nhìn thấy: “Ừm!”

Tô Ánh Nguyệt tiến lên một bước, đi tới bên cạnh người Trần Úc Xuyên, kêu một tiếng: "Ông ngoại."

Trần Úc Xuyên cuối cùng cũng quay đầu lại nhìn cô một cái.

Cũng không biết có phải do ý trời hay không, lúc ông ta quay đầu nhìn cô, Tô Ánh Nguyệt đã nhìn thấy cần câu trước mặt Trần Úc Xuyên bỗng nhiên nhúc nhích.

Cá đã mắc câu.

Vì lúc trước cô đã từng dùng qua ví dụ tương tự thế này qua điện thoại, nên khi nhìn thấy cần câu động đậy, trong lòng cô có một loại cảm giác khó tả.

Bây giờ cô không phải là con cá chủ động cắn câu kia sao?

Trần Úc Xuyên ngồi không nhúc nhích, từ từ thu dây câu, sau đó đứng dậy nhấc cần câu lên, một con cá béo đã ở đầu dây câu kia.

Vì chỗ này là hồ nước tự nhiên nên trong hồ có rất nhiều loài cá hoang dã, sau khi hồ này bị đóng cửa, khu nghỉ dưỡng cũng không phung phí để nhân công đến nuôi nữa mà giữ nguyên hệ sinh thái ban đầu, nguyên nhân chính là như vậy nên người tới đây câu cá cũng rất nhiều.

Trần Úc Xuyên kéo dây câu lên liền có bảo vệ chủ động tiến đến lấy cá.

Trần Úc Xuyên thấy thế, lại khoát tay áo nói: "Không cần, tự tôi làm.”

Ông ta nói xong thì tự mình đem con cá kia lấy xuống, đặt vào trong cái thùng đã được chuẩn bị từ trước.

Trong thùng chứa hơn nửa thùng nước, con cá vừa được thả vào liền di chuyển linh hoạt.

Lúc này, Trần Úc Xuyên đầy hứng thú nhìn về phía Tô Ánh Nguyệt: "Cô cảm thấy con cá này thế nào?"

Tô Ánh Nguyệt giả vờ không hiểu ý nghĩa sâu xa trong lời nói của Trần Úc Xuyên, cô nhẹ gật đầu nói: “Con cá này không tệ, cháu nghe nói ở đây có rất nhiều loài cá hoang dã, vừa lúc cháu biết làm cá, nếu không thì tối nay cháu làm cho ông thưởng thức!”

Trần Úc Xuyên nhíu mày nhìn cô, trong đôi mắt lóe lên một tia sáng sác bén, dường như đang thẩm vấn xem lời nói của cô rốt cuộc là có ý gì.

Nhưng rất nhanh, ông ta thu hồi ánh mắt: "Nếu vậy thì buổi tối ăn liền ăn nó!”

Trần Úc Xuyên nói xong, thì có người cầm cần câu đi lên đưa cho Tô Ánh Nguyệt.

Tất nhiên là Tô Ánh Nguyệt không biết câu cá, nhưng cũng chỉ có thể ngồi xuống bên cạnh Trần Úc Xuyên.

Kết quả của lần ngồi xuống này chính là một buổi chiều.

Mãi cho đến khi mặt trời ngả về đằng tây, Trần Úc Xuyên mới chậm rãi đứng dậy: "Thời gian không còn sớm, chúng ta trở về đi, trước đó cô nói buổi tối muốn làm cá!”

"Ừm." Tô Ánh Nguyệt bình thản ung dung đứng dậy, mặc cho bảo vệ thu dọn đồ đạc, cô đi bên cạnh Trần Úc Xuyên.

Có thể là do biểu hiện của cô quá mức bình tĩnh nên Trần Úc Xuyên không thể không quay đầu nhìn cô một cái.

Vẻ mặt Tô Ánh Nguyệt bình tĩnh thật ra cũng chỉ là giả mà thôi, trong lòng cô loạn lung tung phèo giống như mèo cào dường như không thể bình tĩnh nổi.

...

Khi đoàn người trở lại khu nghĩ dưỡng, toàn bộ đèn trong khu nghỉ dưỡng đều đã sáng lên.

Khi Tô Ánh Nguyệt được bảo vệ dẫn tới phòng bếp, ngoại trừ nhân viên làm việc, cũng không có bất cứ vị khách nào, xem ra thật sự là đã được bao hết.

Bảo vệ đưa cô đến phòng bếp liền trông coi ở cửa: “Ngài bá tước nói để chúng tôi hỗ trợ cô!”

Tô Ánh Nguyệt nhẹ gật đầu: "Tôi cần việc gì sẽ gọi các anh!”

Trên thực tế, cô cũng không có ý định muốn để bọn họ giúp đỡ.

Cô bắt con cá trong thùng kia lên, vén tay áo của mình lên bắt đầu mổ cá, sau đó làm món cá hấp hánh lá.

Đây là món sở trường nhất của cô, vì món ăn đầu tiên cô học chính là món này.

Sau đó lại xào hai món đồ ăn và nấu một tô canh.

Lúc ăn cơm chiều, chỉ có cô và Trần Úc Xuyên ngồi bên bàn ăn, Trần Chính đứng phía sau ông ta, thử đồ ăn… cho ông ta.

Trước kia Tô Ánh Nguyệt từng nghe nói đến một chút quy tắc và tập quán của tầng lớp quý tộc được giữ lại, nhưng đây là lần đầu tiên nhìn thấy.

Đây là đang thử độc sao?

Tô Ánh Nguyệt không nhịn cười được, cười trào phúng.

Trần Úc Xuyên ngẩng đầu nhìn cô một chút, sau khi Trần Chính thử qua đồ ăn, cũng thử một miếng.

Lập tức, ông ta đặt đũa xuống và mở miệng nói: "Mùi vị không tệ, không giống với món ăn mà đầu bếp trong lâu đài Mogwynn nấu.”

"Đây là món ăn mà Trần Minh Tân thích nhất." Vì vậy đây là món ăn cô nấu được ngon nhất.

Trần Úc Xuyên nghe vậy, sắc mặt có chút thay đổi nhưng cũng chỉ là chuyện trong nháy mắt mà thôi.

Sau đó, ông ta nói: "Tôi rất thích, cô theo tôi về lâu đài Mogwynn đi.”

Lời ông ta nói là một câu trần thuật.

Tô Ánh Nguyệt khẽ giật mình nói: “Đây là điều kiện?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui