Ông Xã Thần Bí

Bùi Chính Thành trở về nhà với tâm trạng bất an.

Cách đây một thời gian vì nhà xảy ra chút chuyện, kết quả là về nhà đúng lúc ông nội lâm bệnh nặng, đã hơn một tuần rồi ông chưa hề chợp mắt, Bùi Dục Ngôn cũng về nhà cùng anh.

Sau khi anh trở về thành phố Vân Châu, mới biết là xảy ra việc lớn như vậy.

Tuy nhiên, thái độ của Trần Minh Tân có chút kỳ lạ.

Bùi Dục Ngôn cũng về rồi, anh tất nhiên sẽ trở về biệt thự của mình.

Dù sao thì lần này, Trần Minh Tân cũng không tìm đến anh, Bùi Chính Thành cũng sẽ không tìm anh.

Mặc dù trong lòng anh nghĩ như vậy, nhưng tay của anh đã sờ đến chiếc điện thoại và gọi điện.

"Điều tra chuyện của Trần Minh Tân, phải thật chi tiết."

Anh dặn dò xong, vừa tắt máy, thì có một cuộc gọi khác gọi đến.

Anh nhìn rõ ràng số điện thoại, bĩu môi, Trần Minh Tân lại gọi điện cho anh sớm như vậy sao?

Nó không hề giống phong cách của Trần Minh Tân chút nào.

Thế nhưng, anh vẫn nghe máy.

"Tối đến nhà tôi ăn cơm."

"Tối à..." Trần Minh Tân bảo anh đến ăn cơm, anh phải đến ăn chắc?

"Ừ." Trần Minh Tân ừ một tiếng, rồi tắt máy luôn.

Đôi mắt của Bùi Chính Thành mở to, chết tiệt, loại người này, nếu không phải vì quen anh ấy mười mấy năm, thì anh cũng sẽ không có anh em gì hết với loại người như này, giống như một miếng sắt vậy, vừa lạnh vừa cứng.

Tuy nhiên, điều khiến Bùi Chính Thành hối hận hơn khi làm anh em với Trần Minh Tân, là khi anh đến Vịnh Vân Thượng, lại không thấy bóng dáng Trần Minh Tân ở biệt thự.

Tất cả những gì anh nhìn thấy là Trần Mộc Tây đang ngồi ở bàn ăn và xem phim hoạt hình trên máy tính bảng.

Trên bàn đầy thức ăn, một món cũng không động, có người hầu phục vụ ở bên cạnh, mọi thứ đều bình thường ngoại trừ việc Trần Minh Tân không có ở đó.

Nhưng trong lúc bình thường này Bùi Chính Thành lại ngửi được mùi gì đó bất thường.

"Mộc Tây!" Bùi Chính Thành đi đến bên cạnh Trần Mộc Tây và gọi nó một tiếng.

Khi Trần Mộc Tây miễn cưỡng rời mắt khỏi chiếc máy tính bảng, đôi mắt đen láy khẽ chớp chớp và gọi anh "Chú Bùi", rồi lại thu ánh mắt lại.

"Ba cháu đâu?" Bùi Chính Thành hỏi nó.

Khi Trần Mộc Tây nghe thấy từ "ba", đôi lông mày nhỏ bé của nó khẽ động và nói: "Đi rồi".

"Đi đâu rồi?" Bùi Chính Thành hỏi thêm.

Trần Minh Tân đang muốn làm gì? Lại đặc biệt gọi điện cho anh, bảo anh đến ăn tối, nhưng lại không thấy Trần Minh Tân đâu.

"Điện thoại." Trần Mộc Tây nhìn chằm chằm vào Bùi Chính Thành một lúc, không biết từ đâu lấy ra một chiếc điện thoại và đưa nó cho Bùi Chính Thành.

Bùi Chính Thành nghi ngờ nhận lấy chiếc điện thoại, thì thấy trong điện thoại chỉ có số của Bùi Chính Thành và Tô Ánh Nguyệt.

Anh hiểu ra đây là chiếc điện thoại mà Trần Minh Tân đã chuẩn bị cho Trần Mộc Tây.

Khoan đã, Trần Mộc Tây còn quá nhỏ, tại sao phải đưa điện thoại cho nó?

Anh không nghĩ nhiều về nó nữa, liền lấy điện thoại của Trần Mộc Tây và gọi cho Trần Minh Tân.

Cuộc gọi nhanh chóng được kết nối.

Giọng của Trần Minh Tân trầm trầm: "Alo?"

Bùi Chính Thành tức giận khi nghe thấy giọng nói của anh ấy, anh ngồi trên ghế, gác một chân lên, hít một hơi thật sâu và nói: "Anh rốt cuộc là đang làm cái quái gì vậy? Bảo tôi đến nhà anh ăn tối, mà anh lại chạy đi đâu thế? Lại để một đứa nhóc như Mộc Tây ở nhà đợi tôi? "

Trần Minh Tân bình tĩnh nói: "Tôi không nói là tôi sẽ ăn tối với anh, để Mộc Tây ăn cơm cùng anh đi, nhân tiện giúp tôi chăm sóc nó, bây giờ tôi đang ở trên máy bay, máy bay chuẩn bị cất cánh rồi."

Nghe giọng điệu của anh ấy, dường như anh ấy sắp cúp máy.

Bùi Chính Thành trong lòng có hàng vạn những nghi ngờ, nhưng cuối cùng chỉ hỏi: "Anh muốn đi đâu?"

"Đến nước J."

"Đi nước J làm gì?"

"Tìm Tô Ánh Nguyệt."

"..."

"Được rồi, máy bay phải cất cánh rồi, tạm biệt."

"Vậy khi nào anh trở về, alo..."

Tuy nhiên, đầu dây bên kia phản hồi lại là một âm thanh máy bận.

Trần Minh Tân đã cúp điện thoại rồi.

Bùi Chính Thành lắc đầu không nói nên lời, cái quái gì thế này chứ!

Anh nghĩ rằng Trần Minh Tân thực sự bảo anh đến ăn cơm, nhưng kết quả là đã đào một cái lỗ để anh ta nhảy vào.

Bùi Chính Thành quay đầu lại và nhìn về hướng Trần Mộc Tây, trông khuôn mặt của nó rất giống với Trần Minh Tân, không nhịn được mà đưa tay ra bóp cái đầu của nó: "Ba cháu muốn hại chết chú rồi?"

Trần Mộc Tây ngây người nhìn anh: "Đói rồi."

"Vậy thì đi ăn đi, không xem nữa." Bùi Chính Thành nói, lấy chiếc máy tính bảng đi.

Anh cầm máy tính bảng đi, Trần Mộc Tây không khóc, nhưng ngoan ngoãn ngồi đó, đợi Bùi Chính Thành đến lấy thức ăn cho mình.

"Ba cháu và mẹ cháu đều đi hết rồi, về sau hai chúng ta nương tựa vào nhau mà sống thôi, cháu xem ba cháu vô tình như thế, nói là đưa cháu cho chú, nếu không thì cháu và ông ấy cũng cắt đứt mối quan hệ ba con luôn rồi..."

Bùi Chính Thành vừa gắp thức ăn cho Trần Mộc Tây, vừa nói lảm nhảm.

Mặc dù trong lòng anh bực bội, nhưng kể từ khi Trần Minh Tân để Trần Mộc Tây lại cho anh, cũng chứng tỏ là anh ấy rất tin tưởng anh.

Mặc dù đôi khi anh không thể chịu được tính khí kỳ lạ của Trần Minh Tân, nhưng dù sao cũng làm anh em bao nhiêu năm rồi.

Trần Mộc Tây có lẽ là đói thật rồi, miệt mài há to miệng để ăn, nó hoàn toàn không hiểu nổi những lời nói lảm nhảm của Bùi Chính Thành.

Không lâu sau, Bùi Chính Thành nhận được tin nhắn từ Trần Minh Tân: Mộc Tây xin nhờ cả vào anh, lần này là có việc gấp, về sau có cơ hội sẽ nói rõ với anh, cảm ơn.

Bùi Chính Thành đọc tin nhắn xong, chút oán giận trong lòng anh cũng biến mất.

Vẻ mặt anh lại trở nên nghiêm túc.

Trần Minh Tân rất hiếm khi tử tế cảm ơn anh. Lần này, xem ra sự việc không hề đơn giản.

...

Lâu đài Mogwynn rất rộng lớn và có rất nhiều người, theo sự hiểu biết của Tô Ánh Nguyệt, có rất nhiều người theo đường dây chính quy, trong toàn bộ lâu đài có lẽ phải có mấy trăm người, tất cả đều có quan hệ huyết thống với gia đình Mogwynn.

Còn có một số những mối quan hệ khác, nhưng mối quan hệ này không hẳn là thân thiết như thế, vì vậy họ không sống trong lâu đài.

Cô sống ở một nơi rất yên tĩnh, có rất ít người trong tòa nhà này, có một chiếc xích đu ở sân trước.

Kể từ khi đến đây, cô đã không gặp lại Trần Úc Xuyên, cũng không biết ông ấy thực sự bận rộn hay cố tình treo cô.

Tuy nhiên, trong lòng Tô Ánh Nguyệt lại có chút lo lắng.

Cô nhớ Trần Mộc Tây, nhớ con trai mình rất nhiều.

Cô đã theo dõi tin tức trong nước trong vài ngày qua, chuyện của Trần Minh Tân gần như không có dấu vết, hôm qua, bộ phận liên quan cũng đã thông báo những tin tức mới nhất, tuyên bố rằng Trần Minh Tân đã bị oan và kẻ giết người thực sự đã tự sát.

Tốc độ cực nhanh, khiến Tô Ánh Nguyệt chẹp miệng.

Bây giờ Trần Minh Tân đã ra ngoài rồi, vậy thì, anh ấy sẽ đem theo Trần Mộc Tây đến lâu đài Mogwynn chứ?

"Xin lỗi, Cô Tô đang nghỉ ngơi..."

Giọng nói của người hầu từ bên ngoài truyền đến, Tô Ánh Nguyệt tỉnh táo trở lại, đứng dậy và đi ra ngoài.

Cô mở cửa và thấy một chàng trai trẻ đứng ở cửa nói chuyện với một người giúp việc.

Anh ta mặc âu phục, đường nét khuôn mặt rõ ràng, nước da trắng, mái tóc đen, là con lai, đôi mắt nâu với nụ cười rất quyến rũ.

Tô Ánh Nguyệt thu ánh mắt lại, chuyển hướng vào người giúp việc và hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì vậy?"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui