Ông Xã Thần Bí

Tô Ánh Nguyệt lại nhớ tới chuyện có liên quan tới Trần Vu mà Trần Tước Dẫn từng nói trước đó, mở miệng muốn hỏi Trần Minh Tân.

Trần Minh Tân chú ý thấy cô muốn nói lại thôi, lên tiếng hỏi cô: “Sao vậy?”

“Trần Tước Dẫn đã nói với anh chuyện của Trần Vu rồi chứ?” Trần Tước Dẫn thế mà lại nói với cô chuyện của Trần Vu, chắc hẳn cũng đã sớm nói với Trần Minh Tân rồi.

Sắc mặt Trần Minh Tân khẽ khựng lại, sau đó nhàn nhạt lên tiếng: “Ừ.”

Nói rồi, anh lại hỏi một cậu: “Trần Tước Dẫn vừa nói với em?”

“Đúng vậy, anh ta nói Trần Vu bị rắn độc cắn.” Tô Ánh Nguyệt ngẩng đầu nhìn anh, mặt nghi hoặc và muốn biết.

Rõ ràng là muốn nghe phân tích của Trần Minh Tân.

Nếu là người khác, cô nhiều nhất chỉ là thở dài một tiếng, nhưng người bị thương là Trần Vu có ân oán với cô, cô khó tránh khỏi quan tâm hơn một chút.

Chuyện này rất rõ ràng là có người cố ý muốn ra tay với Trần Vu.

Báo thù Trần Vu.

Chỉ là không biết người ra tay là ai.

“Ừ.” Trần Minh Tân chỉ nhàn nhạt đáp một tiếng rồi không nói gì nữa.

Tô Ánh Nguyệt bĩu môi, cô phát hiện Trần Minh Tân thật sự không định thảo luận chuyện này với cô, chỉ đành từ bỏ.

Chỉ là, đáy lòng cô âm thầm quyết định, quyết định lựa thời gian đi xem Trần Vu một chút.

...

Liên quan đến việc Trần Minh Tân nói thông báo Mạc Tây Du về nước J, anh còn không kịp thông báo, Mạc Tây Du đã chủ động quay về.

Hơn nữa, anh ta tự mình tìm tới biệt thự.

Dù sao đám người họ đều đã từng sống ở nước J, đều rất quen thuộc với tình huống bên này, Mạc Tây Du mới có thể vừa quay về nước J đã trực tiếp tìm tới biệt thự.

Biệt thự này rất lớn, bước vào cổng chính có khu vườn cây cối xanh um, có hồ bơi, phía sau có nhà kính trồng hoa, đặc biệt hơn nữa là còn có một vườn rau.

Sáng sớm, ba người khác đều ra ngoài, Tô Ánh Nguyệt bèn dẫn người làm ra vườn rau phía sau.

Trồng trọt cô không rành, nhưng chỉ là rảnh rỗi quá.

Trần Minh Tân bận công việc, hai anh em Nam Sơn cũng đều bận công việc.

Cô cầm xẻng thầm nghĩ, đợi Trần Minh Tân quay về, cô phải nói chuyện với anh, cô cũng phải ra ngoài đi làm mới được.

Chính vào lúc này, có vệ sĩ dẫn một người đàn ông vội vàng đi tới.

Ngày oi bức, tia sáng có chút chói chang, Tô Ánh Nguyệt híp mắt, mày nhíu chặt lại mới nhìn rõ người tới là Mạc Tây Du. Cô kinh ngạc làm rơi cả xẻng trong tay.

Chiều hôm qua Trần Minh Tân mới nói muốn thông báo cho Mạc Tây Dư quay về, nhưng cũng không nhanh vậy chứ?

Nếu cô nhớ không lầm, từ tối qua đến giờ, cô không nhìn thấy Trần Minh Tân gọi điện thoại cho Mạc Tây Du.

Thấy Mạc Tây Du tới gần, Tô Ánh Nguyệt thu lại đầy bụng nghi vấn, ra khỏi vườn rau, đi tới chỗ mát mẻ bên cạnh, lau mồ hôi, đợi Mạc Tây Du đi tới.

Mạc Tây Du bôn ba vất vả, sắc mặt có chút mệt mỏi, nhưng quần áo cực kỳ sạch sẽ, đi tới trước mặt Tô Ánh Nguyệt, anh ta đứng thẳng tắp, giọng điệu cung kính gọi một tiếng: “Thưa cô.”

Anh ta khẽ gật đầu, vẫn khí chất không kiêu ngạo không tự ti quen thuộc, khiến mặt Tô Ánh Nguyệt lộ ra ý cười.

“Hôm qua Trần Minh Tân còn nhắc tới anh, không nghĩ tới hôm nay anh đã quay về rồi.” Tô Ánh Nguyệt cố tình dùng hai chữ “quay về”, thể hiện ý thân thiết rõ ràng.

Mạc Tây Du và Nam Sơn không giống nhau, Nam Sơn vì luôn ở cạnh Trần Minh Tân, có thể nói là khăng khăng một mực, điểm này không thể nghi ngờ.

Nhưng Mạc Tây Du không như vậy.

Mạc Tây Du là một người cuồng công việc, cuồng nghiên cứu y học, anh ta rất có hứng thú với tổ chức “K7” của Grissy, anh ta không có sự trung thành của Nam Sơn, anh ta trung thành với chính mình và y học.

Cho nên, cũng khó đảm bảo sẽ có một ngày, Mạc Tây Du vì sự yêu thích đối với sự nghiệp y học trong lòng mà đầu quân cho Grissy.

Bất kể một người lãnh đạo có tầm nhìn nào, đều cần người như Mạc Tây Du.

Trần Minh Tân đại khái sẽ không nghĩ những điều này, dù sao suy nghĩ của đàn ông và phụ nữ cũng không giống nhau.

Phụ nữ tinh tế hơn một chút, giỏi xử lý quan hệ đối nhân xử thế và trao đổi tình cảm.

Mạc Tây Du nghe vậy, sắc mặt khẽ khựng lại, gật đầu nhẹ, sau đó mới nhíu mày hỏi cô: “Ông chủ gần đây vẫn khỏe chứ?”

“Rất tốt, anh ấy và hai anh em Nam Sơn đều đến công ty làm việc rồi, chỉ còn tôi ở nhà.” Tô Ánh Nguyệt nói tới đây, dừng lại một lát mới nói: “Anh đi rửa mặt trước đi, tôi kêu nhà bếp chuẩn bị thức ăn cho anh, có chuyện nói sau.”

Hẳn Mạc Tây Du tới rất vội, nghĩ cũng là có việc gì gấp.

Nhưng cho dù là chuyện gì, cũng phải nghỉ ngơi tốt rồi mới nói.

Thực ra Mạc Tây Du có chút kinh ngạc với sự nhiệt tình của Tô Ánh Nguyệt, nhưng anh ta vẫn rất phối hợp, xoay người rời đi cùng người làm.

...

Một tiếng sau, Mạc Tây Du đánh răng rửa mặt, thay quần áo, ăn sáng xong, mới đi tìm Tô Ánh Nguyệt.

Tô Ánh Nguyệt vừa tám chuyện facebook với An Hạ xong, thấy Mạc Tây Du tới bèn cất điện thoại đi.

“Anh có chuyện muốn nói với tôi?” Cô cho rằng Mạc Tây Du tới vội như vậy là do có chuyện muốn nói với Trần Minh Tân chứ.

Nghĩ lại, nếu Mạc Tây Du thật sự có chuyện cực kỳ gấp muốn tìm Trần Minh Tân, đương nhiên sẽ trực tiếp tới trụ sở chính tập đoàn LK tìm Trần Minh Tân.: Tamlinh247.com

Sắc mặt Mạc Tây Du lập tức nghiêm túc: “Đúng.”

Tô Ánh Nguyệt chỉ ghế đối diện: “Ngồi xuống trước đi.”

Mạc Tây Du nghe vậy, ngồi xuống đối diện cô.

Ngồi xuống xong, anh ta bèn hỏi câu hỏi giống với lúc nãy: “Ông chủ gần đây tốt chứ?”

Anh ta lại hỏi Trần Minh Tân gần đây có ổn không, khiến Tô Ánh Nguyệt bất giác trong lòng căng thẳng, cô cảm thấy chuyện Mạc Tây Du muốn nói, có liên quan tới Trần Minh Tân.

Có liên quan tới Trần Minh Tân, lại tới tìm cô...

Tim Tô Ánh Nguyệt như bị tảng đá to đè, vô cùng nặng nề, cô cẩn thận hỏi: “Rất tốt, sao vậy?”

Mạc Tây Du nhíu chặt mày, giống như đang suy nghĩ nói thế nào mới tiện mở miệng, anh ta nói: “Có chỗ nào đặc biệt không giống bình thường không, ví như tính tình trở nên tệ...”

Anh ta nói xong, lại như cảm thấy nói vậy không quá phù hợp, mày vẫn cau chặt.

Dây cung trong lòng Tô Ánh Nguyệt căng chặt, cẩn thận suy nghĩ mới nói: “Không có...tính tình anh ấy đều luôn như vậy...”

Mặc dù không tiện nói ra, nhưng cô đành thừa nhận, tính tình Trần Minh Tân thật sự rất tệ.

Khoảng thời gian này, mặc dù thỉnh thoảng sẽ cảm thấy tính tình có có chút kỳ lạ, nhưng không tính là khác thường.

Anh đối xử với cô vẫn không khác trước đây.

Mạc Tây Du như nghe thấy lời trong lòng Tô Ánh Nguyệt, anh ta mím môi, nghiêm túc nói: “Lần trước tôi dựa theo phương pháp điều chế virus ‘K1LU73’ mà bạn tôi đưa để nghiên cứu ra thuốc giải, sau khi thử nghiệm trên chuột bạch, thân thể chúng không có phản ứng bất thường, bước đầu suy đoán không có thương tổn đối với cơ thể... nhưng mà gần đây...”

Anh ta nói tới đây, muốn nói lại thôi.

Tô Ánh Nguyệt há miệng, không nói chuyện.

Mạc Tây Du lúc này mới tiếp tục nói: “Đám chuột bạch đó, lần lượt phát điên, đồng thời bắt đầu tàn sát lẫn nhau, sóng điện não của chúng cực kỳ dị thường, toàn bộ hệ thống thần kinh rối loạn.”

Sắc mặt Tô Ánh Nguyệt trắng bệch: “Có ý gì?”

Mạc Tây Du giải thích: “Tương đương với tinh thần con người rối loạn.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui