Ông Xã Thần Bí

Đã một tháng trôi qua kể từ khi Lâm Hào Kiệt gửi gắm Lâm Tố Nghi cho Trần Minh Tân.

Anh ta hẹn Trần Minh Tân trong thời gian một tháng, nhưng một tháng sau lại cắt đứt liên lạc.

Trong khoảng thời gian đó đã xảy ra rất nhiều chuyện khiến cho Tô Ánh Nguyệt nhất thời không kịp phản ứng khi một lần nữa nghe đến cái tên Lâm Hào Kiệt.

Cô hơi nghiêng đầu nhìn Nam Sơn, dè dặt hỏi lại lần nữa: “Cậu nói Lâm Hào Kiệt?”

Nam Sơn im lặng gật đầu.

Tô Ánh Nguyệt đờ đẫn trong phút chốc, sau đó mới tiếp tục nói: “Trần Minh Tân đang tắm, đợi khi nào xong rồi tôi sẽ nói với anh ấy”

......

Trần Minh Tân từ phòng tắm bước ra ngoài, nghe được những lời này của Tô Ánh Nguyệt liền cùng cô đi ra phòng khách.

Nam Sơn cùng Nam Kha đã đợi được một lát, hai người đang cầm một tập tư liệu rồi thì thầm gì đó.

Nhìn thấy Tô Ánh Nguyệt cùng Trần Minh Tân bước đến, hai người họ liền cắt đứt câu chuyện, đồng thanh nói: “Sếp, phu nhân”

Tô Ánh Nguyệt với Trần Minh Tân ngồi xuống, Nam Sơn liền đặt một chồng ảnh trước mặt hai người.

“Đây là ảnh được chụp vào rạng sáng nay ở bến sông, mặc dù hình ảnh không rõ nét cho lắm, nhưng đại khái có thể đoán ra được đây chính là Lâm Hào Kiệt” Sau khi dứt lời, ánh mắt Nam Sơn nhìn một lượt về phía Trần Minh Tân cùng Tô Ánh Nguyệt, cuối cùng dừng lại ở phía Trần Minh Tân.

Trần Minh Tân chậm rãi cầm bức ảnh lên, nheo mắt nhìn chăm chú, tâm trạng có chút miễn cưỡng.

Tô Ánh Nguyệt cũng liếc sang bên này.

Bức ảnh được chụp vào lúc đêm khuya, độ phân giải không được cao cho lắm.

Giống như những gì Nam Sơn nói lúc nãy, dù hình ảnh không rõ ràng nhưng có thể nhìn ra được người trong ảnh 100% là Lâm Hào Kiệt.

Tô Ánh Nguyệt đã từng sống với “Phong Hải” lâu như thế, vậy nên chỉ cần liếc mắt liền có thể nhận ra anh ta.

Khung cảnh trong bức ảnh là ở một bến sông nào đó, anh ta đang nghiêng đầu nói gì đó với thuộc hạ của mình, dưới ánh trăng, mặt nước phía sau lưng anh ta trở nên lung linh sáng rọi, khiến cho toàn bức ảnh toát lên vẻ tịch mịch u ám.

“Rạng sáng ngày hôm qua?” Dứt lời, Trần Minh Tân đã xem hết một lượt bức ảnh, định đặt chúng xuống thì nhìn thấy dáng vẻ quan sát nghiêm túc của Tô Ánh Nguyệt, anh liền tiếp tục cầm những bức ảnh đó trong tay mà không đặt xuống.

Tô Ánh Nguyệt nhìn thêm một lát rồi quay đầu lại, lúc này Trần Minh Tân mới đặt ảnh xuống.

“Dạ, bức ảnh được chụp vào rạng sáng hôm qua...” Nói đến đây, Nam Kha nhìn Tô Ánh Nguyệt với vẻ dò xét, sau đó ngừng lại, không hề nói thêm gì nữa.

“Nói đi” Trần Minh Tân ngả người ra phía sau, bày ra dáng vẻ không hề hấn gì.

Lúc này Nam Kha mới tiếp tục: “Bởi vì thời gian quay trở về gấp rút nên em đã cho người tìm kiếm thông tin khắp nơi, cũng cho một vài người khác đi tìm Lâm Hào Kiệt, nhưng không ngờ lại thu được kết quả bất ngờ như vậy”

Trần Minh Tân mân mê ngón tay, rơi vào trầm tư.

Trước đó anh cứ nghĩ là đã lâu như vậy mà không có tin tức gì của Lâm Hào Kiệt, tưởng rằng anh ta bị Grissy xử lý rồi cơ.

Nhưng đã là chuyện rất lâu trước đó rồi, giờ Lâm Hào Kiệt lại một lần nữa xuất hiện....

Nhưng mà, Lâm Hào Kiệt cũng có địa vị khá cao trong Grissy, mọi suy tính của anh ta đều thâm sâu khó lường, lại là một người có bản lĩnh, nếu bị trừ khử thì quả thật đáng tiếc.

Có lẽ anh ta chỉ bị trừng phạt, sau đó thì lại bắt đầu làm việc cho Grissy.

Hơn nữa, anh ta yêu thương Lâm Tố Nghi như vậy, sao lại có thể không quay về tìm Lâm Tố Nghi được cơ chứ.

Tất cả những điều này đều nói lên rằng, Lâm Hào Kiệt không hề bị tổ chức ghẻ lạnh, vậy nên anh ta không hề lo lắng đến tính mạng của Lâm Tố Nghi, cũng là lí do anh ta vẫn chưa lộ diện.

Tô Ánh Nguyệt nhìn về phía bức ảnh một lần nữa rồi lên tiếng: “Anh ta làm gì ở bến sông?”

Từ trước đến nay tất cả mọi hành động của Grissy không hề được thực hiện ở ngoài sáng như thế này, mà rạng sáng Lâm Hào Kiệt lại có mặt ở bến sông, chắc chắn không phải chuyện gì tốt đẹp.

Trần Minh tân bỗng nắm lấy tay cô, vẻ mặt bình tĩnh, nhẹ nhàng nói: “Anh hơi đói, em vào bếp nấu cho anh bát mì được không?”

Tô Ánh Nguyệt nhìn về chiếc đồng hồ treo tường cách đó không xa, lúc này đã gần đến giờ ăn trưa rồi.

Với tính cách của Trần Minh Tân, những lúc như thế này không thể nào để mình cô đi nấu mì cho anh được, chỉ đành phải đẩy giờ ăn trưa lên.

Ý định của Trần Minh Tân vô cùng rõ ràng, đó là muốn đánh lạc hướng Tô Ánh Nguyệt.

Trong lòng Tô Ánh Nguyệt hơi bối rối, mặc dù cô biết Trần Minh Tân không muốn cô dính líu đến mấy chuyện phiền não, nhưng đôi khi cô cũng sẽ có chút hụt hẫng bất an, không biết đến khi nào, tất cả mọi thứ mới yên bình trở lại?

“Được, đợi em, nhanh thôi” Tô Ánh Nguyệt nói xong liền đứng dậy rời đi.

Đúng lúc này Trần Minh Tân lại nói thêm: “Đợi chút”

“Sao...”

Chữ cuối cùng đã biến mất trong nụ hôn của Trần Minh Tân.

Nụ hôn ngắn ngủi này của Trần Minh Tân mang theo sự vỗ về.

Vừa chạm vào liền nhanh chóng rời đi.

Anh sợ cô nghĩ nhiều nên dùng nụ hôn này để an ủi cô.

Nhưng mà....

Tô Ánh Nguyệt quay đầu nhìn hai anh em Nam Sơn Nam Kha phía ngoài cửa sổ đang đồng loạt nhìn về phía này, cô đỏ bừng mặt trợn mắt nhìn Trần Minh Tân, sau đó đi đến nhà bếp.

Đến nơi, Tô Ánh Nguyệt để người giúp việc ra ngoài làm việc khác rồi mới bắt đầu làm bữa trưa.

Cô biết, Trần Minh Tân thực sự không hề đói, nên cô cũng không định nấu mì, mà dứt khoát làm bữa trưa cho họ luôn.

.............

Trong phòng khách, sau khi Tô Ánh Nguyệt rời đi, Nam Sơn lại cầm một vài tập tài liệu rồi đưa cho Trần Minh Tân.

Hơn hai năm nay, bọn họ không thường xuyên có mặt tại nước J, mặc dù Nam Kha vẫn luôn túc trực ở đấy nhưng dù sao thì thân phận cũng có hạn chế, không có nhiều thời gian thu thập tư liệu của tất cả các vấn đề.

Công ty và tài sản mà Trần Minh Tân nắm giữ đều trong sạch, nhưng tay của anh thì lại không như thế, ở nước J đã nhiều năm như vậy, anh không thể không chú ý đến mọi sự biến động và thay đổi trên mọi phương diện ở đây được.

Đặc biệt là vào thời điểm hiện tại sắp diễn ra cuộc bầu cử tổng thống, người đứng ngoài sáng, kẻ núp trong tối, không ít người đã ra tay rồi.

Mà Trần Minh Tân, ngay từ khi Aika lôi anh vào cuộc, anh đã sớm không thể nào khoanh tay đứng nhìn được nữa rồi.

Anh chỉ có thể thuận theo tình hình hiện tại, dùng một chút thủ đoạn cần thiết để đảm bảo lợi ích và sự an toàn cho bản thân một cách toàn vẹn nhất.

Trần Minh Tân cụp mắt xuống, che đi sự u ám đang trào dâng nơi đáy mắt.

Anh cầm văn kiện mà Nam Sơn để ở trước mặt lên, tùy ỳ lật vài cái sau đó để xuống.

Cằm khẽ nâng lên, vẻ mặt anh vô cùng khó đoán: “Tiếp tục theo dõi Lâm Hào Kiệt, nếu như không cần thiết thì không được bứt dây động rừng, còn nữa, điều tra xem gần đây Lâm Tố Nghi có đến nước J hay không”

Nam Sơn nghe được những lời này, vẻ mặt có chút ngạc nhiên, sau đó ngẩng đầu nhìn Trần Minh Tân như muốn xác nhận lại lần nữa.

Trần Minh Tân trước giờ không có thói quen giải thích, liền khẳng định một lần nữa với Nam Sơn: “Giống như những gì cậu đang nghĩ đấy”

Thấy Trần Minh Tân bảo mình điều tra động tĩnh của Lâm Tố Nghi, Nam Sơn cứ nghĩ rằng đến lúc nào đó Trần Minh Tân sẽ lấy Lâm Tố Nghi ra để uy hiếp Lâm Hào Kiệt.

Những người như bọn họ, đều rất giỏi trong khoản nắm thóp đối phương để giành chiến thắng

Nhưng thủ đoạn này lại không quang minh chính đại cho lắm, Trần Minh Tân đã không động đến từ lâu rồi.

Cho nên, vừa nãy Nam Sơn mới không rõ mà hỏi lại Trần Minh Tân.

Không ngờ, điều anh ta nghe được lại là sự khẳng định của Trần Minh Tân.

“Em biết rồi, em sẽ cho người điều tra ngay lập tức” Nam Sơn khẽ gật đầu, nói xong liền xoay người rời đi.

Nam Kha đứng sau Nam Sơn, do dự nhìn Trần Minh Tân, sau đó mới cùng anh ta rời đi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui