Ông Xã Thần Bí

Tô Ánh Nguyệt suy nghĩ trong chốc lát, cảm thấy ý của Trần Minh Tân chính là bây giờ thân phận của bọn họ ở gia tộc Mogwynn có chút nhạy cảm, không tiện mang theo Nam Sơn với Nam Kha đến.

Mà suy nghĩ của Trần Minh Tân lại là anh vừa mới xử lí xong chuyện của Trần Vu, nếu như mang theo hai anh em Nam Sơn đến đây, không phải là tạo thêm cơ hội cho Trần Úc Xuyên trút giận à?

Anh quay đầu nhìn về phía Tô Ánh Nguyệt đang uống nước trái cây, chăm chú nhìn cô mấy giây rồi sau đó cụp mắt xuống.

Trần Vu thì xem như tiêu rồi, lần này Trần Úc Xuyên cũng tức giận dữ dội, cũng đang suy nghĩ trăm phương nghìn kế để tìm ra lỗ hổng lấy lại danh dự.

Nghĩ đến đây, Trần Minh Tân hơi nhíu mày.

Đến tình trạng như hiện tại với Trần Úc Xuyên, đây cũng là điều mà cũng đã từng tưởng tượng qua.

Trần Tước Dẫn không biết là nhảy ra từ nơi nào: "Ây dô, đôi vợ chồng trẻ hai người đã trở về rồi à?"

Cuộc họp mặt gia tộc nhỏ như thế này cũng tương đối nhàn nhã, mọi người cùng nói chuyện với nhau, uống rượu, đều rất tùy ý, nhưng mà động tĩnh cũng rất nhỏ.

Mà giọng nói của Trần Tước Dẫn rất lớn, lập tức đã hấp dẫn được sự chú ý của người khác.

Có điều là mấy người bọn họ cũng chỉ nhìn thoáng qua bên này liền dời ánh mắt đi chỗ khác.

Trần Tước Dẫn dựa gần lại Trần Minh Tân, dùng âm thanh mà chỉ có hai người bọn họ có thể nghe thấy mà nói: "Xem xem cậu dọa những người kia kìa..."

Trần Minh Tân chỉ lạnh lùng nhìn anh ta một cái những cũng không nói lời nào.

Trần Tước Dẫn cảm thấy không có hứng thú, thấp giọng nói gì đó với người bạn gái ở bên cạnh, chọc cho bạn gái ở bên cạnh cười không ngừng.

Tô Ánh Nguyệt nhìn thoáng về phía của Trần Tước Dẫn, dường như là cảm nhận được ánh mắt của cô, Trần Tước Dẫn cũng nhìn về phía của cô.

Tô Ánh Nguyệt lễ phép mở miệng hỏi thăm: "Anh có đến bệnh viện kiểm tra chưa, cánh tay của anh hồi phục như thế nào rồi?"

Cánh tay của Trần Tước Dẫn vẫn còn băng bó thạch cao, trên người là bộ âu phục quý báu, cả người vẫn phong độ lại có sức quyến rũ y như cũ, đây có thể là đặc điểm của một quý tộc, không hề bị ảnh hưởng bởi yếu tố bên ngoài.

Đối với Trần Tước Dẫn, lúc đó Tô Ánh Nguyệt làm cho anh ta vấp ngã cô cảm thấy không thẹn với lương tâm, nhưng trôi qua mấy ngày hôm nay cô dần dần cảm giác được chuyện ngày hôm đó có lẽ là có hiểu lầm gì đó, nên cô cũng không có cách nào yên tâm thoải mái được.

"À... hồi phục cũng không phải là tốt lắm, còn phải tĩnh dưỡng cho đàng hoàng mới được... các người cứ chơi vui vẻ đi." Nụ cười ở trên mặt của Trần Tước Dẫn hơi cứng ngắc, âm thanh của một chữ cuối cùng còn chưa dứt hoàn toàn thì anh ta đã dẫn theo bạn gái đi khỏi.

Tô Ánh Nguyệt sững sờ, loại cảm giác xây dựng thế lực vô tri vô giác như thế này... thật sự là có chút tế nhị.

Cô cũng không quen biết người ở gia tộc Mogwynn, sau khi Trần Tước Dẫn dẫn theo bạn gái của anh ta đi rồi thì Tô Ánh Nguyệt đành phải buồn chán lắc lắc cái ly ở trọng tay.

Lần này Trần Minh Tân trở về nước J, trên người lại mang theo thân phận tổng giám đốc tập đoàn LK, còn bị Trần Úc Xuyên âm thầm ám chỉ ngoài sáng trong tối có thể sẽ trở thành người thừa kế tiếp theo, đương nhiên thân phận sẽ cao hơn những người khác mấy phần.

Cho nên dù là khí chất trên người anh đều đang bộc lộ ra cảm giác người sống chớ đến gần mà ngồi ở nơi đó, nhưng cũng vẫn là có người đi qua chủ động làm quen với anh.

Cho dù là nước Z hay là nước J thì những người bởi vì thân phận mà lôi kéo làm quen vẫn có, nhưng mà cách tiếp cận thì có chút khác nhau.

Lúc này, đúng lúc có một người đàn ông trẻ tuổi đến nói chuyện với Trần Minh Tân.

Trần Minh Tân giống như cười mà lại không phải cười nhìn người đàn ông trẻ tuổi một chút, rồi cũng không nói lời nào.

Có lẽ là bộ dáng không thèm chú ý đến của Trần Minh Tân đã khiến người đàn ông này cảm thấy xấu hổ, cho nên anh ta quay đầu nhìn về phía Tô Ánh Nguyệt: "Cô thật xinh đẹp."

Tô Ánh Nguyệt đã thu hết biểu cảm của anh ta vào trong mắt, cô lơ đãng nhìn Trần Minh Tân một chút rồi mới gật nhẹ đầu, cười nói: "Cảm ơn."

Người đàn ông kia nghe xong, vẻ mặt đầy cảm kích đi khỏi.

Có điều, sắc mặt của Trần Minh Tân không tốt lắm.

"Chúng ta đi đến chỗ của ông ngoại đi." Anh kéo Tô Ánh Nguyệt trực tiếp đi về phía của Trần Úc Xuyên.

Bởi vì tuổi tác đã cao mà lại là người có thân phận cao quý nhất trong toàn bộ gia tộc Mogwynn, xung quanh vị trí của Trần Úc Xuyên dường như là không có người nào.

Thỉnh thoảng sẽ có người đến nói chuyện với Trần Úc Xuyên, cũng chỉ là nói mấy câu đơn giản rồi sau đó cũng đứng dậy đi khỏi, hiển nhiên cực kỳ kính sợ ông ta.

Mỗi lần mà Tô Ánh Nguyệt gặp Trần Úc Xuyên thì trong lòng của cô đều cảm thấy phức tạp.

"Ông ngoại." Cô với Trần Minh Tân cùng kêu một tiếng rồi sau đó ngồi xuống.

Trần Úc Xuyên quét mắt nhìn về phía hai người bọn họ, quay đầu nhìn về phía Trần Chính đang đứng ở bên cạnh mà dặn dò: "Lấy bàn cờ đến đây, hôm nay tôi muốn đánh cờ với Minh Tân."

Tô Ánh Nguyệt hơi kinh ngạc quay đầu nhìn về phía Trần Minh Tân.

Lời nói này, nửa câu đầu là nói với Trần Chính, nửa câu sau đương nhiên là đang nói với Trần Minh Tân.

Cô đã cùng với Trần Minh Tân lâu như vậy rồi mà cô cũng không biết Trần Minh Tân còn biết đánh cờ nữa.

Biết nấu ăn, biết kiếm tiền, biết hội họa, còn biết đánh cờ... thật sự là mười môn phối hợp à?

Một bàn tay to lớn mà ấm áp đột nhiên lại trùm lên tay của cô, sau đó giọng nói êm tai của Trần Minh Tân vang lên ở bên tai của cô: "Đợi lát nữa rồi chúng ta sẽ về nhà ngay."

Hơi thở ấm áp quanh quẩn ở bên tai, Tô Ánh Nguyệt giật mình hoàn hồn lại, lọt vào trong tầm mắt của cô chính là khuôn mặt dịu dàng của Trần Minh Tân.

Tô Ánh Nguyệt gật đầu: "Ừm."

...

Ván cờ này của Trần Minh Tân và Trần Úc Xuyên đánh có chút lâu.

Lúc mới bắt đầu thì Tô Ánh Nguyệt còn có thể nhìn thấy rõ được chút phương hướng, nhưng mà càng về sau thì cô đã hoàn toàn không biết rõ được bước tiếp theo phải đi như thế nào.

Thế cục lại lâm vào cục diện bế tắc, cả hai người Trần Minh Tân với Trần Úc Xuyên đều cúi đầu trầm tư.

Tô Ánh Nguyệt vẫn luôn ngồi ở đây, thân thể của cô cũng không thể buông lỏng được một giây nào, cả người có chút cứng đờ.

Cô muốn ra bên ngoài đi dạo một chút.

Cô nhìn bốn phía một chút, phát hiện trong đại sảnh đã ít đi rất nhiều người rồi.

Cuộc họp mặt gia tộc như thế này vốn cũng chỉ là một nghi thức mà thôi, người trong gia tộc không thích loại tụ họp như thế này, tất cả mọi người đều có tâm tư riêng, lại còn phải ứng phó.

Cho nên, có một số người thừa dịp Trần Úc Xuyên không chú ý đến liền đi khỏi.

Đối với chuyện như thế này, Trần Úc Xuyên cũng chỉ là mở một mắt nhắm một mắt cho qua.

Tô Ánh Nguyệt cũng không dám trực tiếp lên tiếng, sợ sẽ quấy rầy đến bọn họ.

Một tay của Trần Minh Tân cầm quân cờ, một cái tay khác tùy ý đặt ở bên cạnh, Tô Ánh Nguyệt nhéo nhéo tay của anh một chút, anh lập tức quay đầu lại nhìn cô.

Tô Ánh Nguyệt nháy nháy mắt với anh, dùng khẩu hình nói với anh rằng: Em muốn đi ra ngoài một chút.

Trần Minh Tân nhíu mày, trở tay lại nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô.

Tô Ánh Nguyệt đành phải tiếp tục nói chuyện không có tiếng động: Em sẽ quay lại rất nhanh thôi.

Trần Minh Tân cũng cảm thấy có một mình Tô Ánh Nguyệt cứ ngồi đợi ở đây cũng sẽ buồn chán, cho nên anh gật đầu.

Tô Ánh Nguyệt cười cười với anh rồi đứng dậy đi ra ngoài.

...

Lâu đài Mogwynn rất lớn, mặc dù là cô đã từng ở đây một đoạn thời gian rồi nhưng mà vẫn chưa hề hoàn toàn quen thuộc với nó, cho nên cô cũng không dám đi quá xa.

Cô chỉ là tìm một chỗ chỗ vắng vẻ ở trong sân, yên tĩnh ngồi xuống.

Lúc này trời vào cuối mùa hạ, khí trời nóng bức, đến ban đêm thì ở trong sân rất mát mẻ.

Tô Ánh Nguyệt hài lòng ngồi trên ghế dài, tính toán thời gian ở nước Z rồi sau đó gửi tin nhắn Messenger cho An Hạ.

An Hạ trả lời tin nhắn rất nhanh.

Tô Ánh Nguyệt trò chuyện với cô ấy một lúc.

Lúc mà hai người bọn họ đang trò chuyện rất hăng say, Tô Ánh Nguyệt đột nhiên lại nghe thấy giọng nói của một người đàn ông quen thuộc vang lên: "Anh sẽ đi đón em mà, em cứ yên tâm đến đây đi..."

Vị trí xung quanh Tô Ánh Nguyệt đều là cây xanh tươi tốt, đèn đường cách đó có chút xa, mà đúng lúc cô đang ngồi ở dưới một cái cây, cả người của cô đều lọt vào trong bóng tối.

Cô quay đầu nhìn khắp bốn phía, tìm nơi đã phát ra âm thanh.

Cuối cùng, ánh mắt của cô dán chặt vào phía sau của một bụi cây ở phía trước bên phải, qua ánh đèn mờ ảo cô mơ hồ nhìn thấy bóng dáng của một người đàn ông mảnh khảnh.

Một bên mặt nhìn cũng rất quen mắt.

Người đàn ông này còn đang nói chuyện điện thoại, giọng nói dịu dàng, là đang gọi điện thoại cho em gái của anh ta.

Khoan đã...

Trong những người mà cô quen biết, người đàn ông có em gái...

Ngoại trừ Lâm Hào Kiệt và Nam Sơn thì còn có thể là ai nữa?

Mà âm thanh và hình dáng của người đó, rõ ràng không thể nào là Nam Sơn được.

Vậy thì chỉ có thể là Lâm Hào Kiệt thôi!

Đáy lòng của Tô Ánh Nguyệt siết chặt, cả người của cô không tự chủ được mà cảm thấy căng thẳng, trái tim thắt lại, cô lặng lẽ ấn nút nguồn điện thoại.

Màn hình điện thoại di động lập tức đen thui.

Cả người của cô cũng biến mất ở chỗ tối.

Lâm Hào Kiệt ở phía bên kia đã cúp điện thoại.

Tô Ánh Nguyệt mím chặt môi, hai mắt của cô nhìn chằm chằm về phía của Lâm Hào Kiệt.

Lâm Hào Kiệt là một người rất cẩn thận, dường như là cảm nhận được ánh mắt của Tô Ánh Nguyệt cho nên liền nhìn về phía của Tô Ánh Nguyệt.

Mặc dù là Tô Ánh Nguyệt biết từ phía của Lâm Hào Kiệt nhìn về phía bên này thì không thể nào nhìn thấy cô được, nhưng mà trong lòng của cô vẫn rung lên mãnh liệt.

Lâm Hào Kiệt không nhìn thấy cô, cô cũng không nhìn thấy rõ được biểu cảm của Lâm Hào Kiệt.

Nhưng mà Lâm Hào Kiệt lại rất nhạy cảm muốn đi về phía bên này.

Mặc dù Lâm Hào Kiệt đã từng giao Lâm Tố Nghi cho Trần Minh Tân để lấy lại thân phận "Phong Hải" và hai năm quen biết với Tô Ánh Nguyệt, nhưng mà những cái kia đều là những kế sách bất đắc dĩ, đều là mưu kế.

Nhưng mà bản chất của anh ta sẽ không thay đổi, anh ta chính là Lâm Hào Kiệt, là một nhân vật quan trọng trong Grissy.

Cho nên từ một mức độ đó mà nói, anh ta với Tô Ánh Nguyệt là hai người đang đứng hai phe đối lập nhau.

Tô Ánh Nguyệt nắm chặt lấy điện thoại mà suy nghĩ, nếu như Lâm Hào Kiệt thật sự muốn đi qua đây thì cô sẽ nện điện thoại thật mạnh vào trán của anh ta, sau đó sẽ chạy đi với tốc độ nhanh nhất.

Chỉ là không đợi Lâm Hào Kiệt đi đến phía của cô thì đột nhiên đã xuất hiện một người gọi Lâm Hào Kiệt lại.

Hai người bọn họ cúi đầu kề tai nói cái gì đó, giọng nói rất nhỏ, Tô Ánh Nguyệt chỉ loáng thoáng nghe thấy chữ "Lagos", sau đó hai người bọn họ liền rời đi.

Tô Ánh Nguyệt thở phào nhẹ nhõm.

Cô cũng không dám tiếp tục ở đây nữa, đứng dậy đi về phía đại sảnh.

Trong đầu vẫn đang suy nghĩ chuyện lúc nãy.

Cuộc điện thoại mà Lâm Hào Kiệt nhận hẳn là là do Lâm Tố Nghi đã gọi cho anh ta, nghe ý tứ trong lời nói của anh ta thì có vẻ là Lâm Tố Nghi muốn đến nước J.

Mà lúc nãy Lâm Hào Kiệt với người kia nhắc đến "Lagos".

Lagos chính là thủ lĩnh của Grissy, bọn họ nhắc đến Lagos, nhưng mà tại sao bọn họ lại đến lâu đài Mogwynn chứ?

Vào đây bằng cách nào?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui