Ông Xã Thần Bí

Nam Sơn bất giác nghĩ tới, bộ dạng tức giận đùng đùng đó của Trần Minh Tân lúc anh ta và Trần Minh Tân ra khỏi khách sạn, trong lòng vô thức đổ mồ hôi thay Tô Ánh Nguyệt.

Tính tình khó đoán này của Trần Minh Tân, nếu không phải anh ta và Nam Kha từ nhỏ đã được Trần Minh Tân thu dưỡng, sống cùng nhiều năm như vậy, anh ta cũng khó đảm bảo bản thân có thể chịu nổi anh hay không.

Người ngoài chỉ biết Trần Minh Tân tướng mạo xuất sắc, lại có gia tài nghìn tỷ, nếu biết tính tình này của anh, xem còn có phụ nữ mơ tưởng tới anh sao.

Tô Ánh Nguyệt gật gật đầu, mở miệng muốn hỏi Trần Minh Tân, Nam Sơn đã chủ động lên tiếng: “Ông chủ nói là muốn đi hóng gió, hẳn sẽ quay về nhanh thôi.”

Tô Ánh Nguyệt nhếch khóe môi, lộ ra nụ cười cực nhạt: “Ừ, anh sớm chút quay về nghỉ ngơi đi.”

Nam Sơn thấy vậy, cũng không tiện nói gì nữa, khẽ gật đầu rồi xoay người về phòng.

Thấy Nam Sơn lên lầu rồi, Tô Ánh Nguyệt mới bưng ly nước ngồi xuống sofa phòng khách.

Nào phải muốn ra ngoài hóng gió, vốn là không muốn quay về đi?

Chỉ vì cãi nhau, ngay cả nhà cũng không muốn về sao?

Ý cười bên bờ môi Tô Ánh Nguyệt trở nên khổ sở.

Tình cảm của người trưởng thành, cãi cãi cọ cọ là không thể tránh khỏi, chẳng lẽ mỗi lần hai người cãi nhau, anh đều muốn không về nhà như vậy sao?

Tầng hai.

Nam Kha sớm đã nghe thấy tiếng động cơ xe, bèn canh chừng ở cửa cầu thang, vừa thấy Nam Sơn đi lên đã trực tiếp kéo anh ta lại.

“Ông chủ đâu?”

Nam Sơn khẽ nhíu mày, dễ dàng đã kéo tay Nam Kha xuống: “Không trên dưới gì cả, gọi anh!”

“Anh nói đi mà, ông chủ đi đâu rồi? Hai người không phải cùng đi xã giao sao? Sao chỉ mình anh quay về?” Nam Kha thấy bộ dạng Nam Sơn như người không liên quan, trong lòng vô cùng gấp gáp.

Nam Sơn xuyên qua lan can nhìn xuống dưới lầu một cái, thở dài, mới nói: “Ông chủ vốn cũng định quay về, sau đó bà chủ gọi điện thoại cho anh, kêu anh trông chừng ông chủ, để anh ấy uống ít rượu một chút, anh nói chuyện này cho ông chủ, không nghĩ tới ông chủ đột nhiên tức giận đùng đùng, lái xe bỏ đi rồi...”

Vừa nghĩ tới anh ta đứng ở cửa khách sạn gần cả tiếng mới bắt được xe, anh ta liền chỉ muốn thở dài.

“Tại sao lại nổi giận, theo lẽ thường mà nói, ông chủ hẳn nên âm thầm vui mừng chứ?” Hàng mày xinh đẹp của Nam Kha nhíu chặt, dùng sức lắc đầu.

“Ai biết đâu?”

“Anh nói, tính tình của ông chủ đột nhiên bất thường...”

“Rửa ráy đi ngủ đi.”

...

Tô Ánh Nguyệt rốt cuộc vẫn có chút không yên tâm, quay về phòng, do dự vài phen, lấy điện thoại ra bấm số Trần Minh Tân.

Trong quá trình điện thoại đổ chuông, cô có chút căng thẳng mím môi nghĩ, nếu Trần Minh Tân không nhận điện thoại, cô cũng phải thử cảm giác không về nhà một chút.

Kết quả, trong điện thoại chỉ vang lên giọng nữ máy móc: “Xin lỗi, số điện thoại quý khách đang gọi tạm thời không liên lạc được.”

Tô Ánh Nguyệt sững sốt, cô không nghĩ tới lại không gọi được vào điện thoại Trần Minh Tân.

Cô cắn cắn môi, giống như đang đấu sức với ai đó, tiện tay vứt điện thoại, kéo chăn sang trùm lên người.

Trần Minh Tân thật là lợi hại, lòng dạ còn hẹp hòi hơn cả sợi tóc của phụ nữ.

Không quay về thì thôi, điện thoại không gọi được thì không gọi được, cô không quan tâm nữa.

Cô không ngừng giục mình đi ngủ, không dễ dàng gì ngủ rồi, nhưng không bao lâu lại tỉnh lại.

Cả đêm đều tỉnh tỉnh mê mê như vậy, cô cảm thấy còn mệt hơn cả không ngủ.

Cuối cùng, cô lại từng lại, lần này là do gặp ác mộng.

Tô Ánh Nguyệt chống tay ngồi dậy, dựa vào đầu giường, cầm điện thoại xem thời gian, phát hiện mới một giờ sáng.

Thời gian không xem là muộn, nhưng Trần Minh Tân vẫn chưa quay về.

Trước đây, chuyện không về nhà ngủ thế này, Trần Minh Tân đương nhiên cũng từng làm.

Đại khái là vì gặp ác mộng, trong lòng Tô Ánh Nguyệt chỉ cảm thấy vô cùng bất an.

Cô lại cầm điện thoại gọi cho Trần Minh Tân, kết quả vẫn không liên lạc được.

Bất an trong lòng ngày càng lan rộng, Tô Ánh Nguyệt cũng không quan tâm bây giờ là nửa đêm, vội vàng mặc quần áo, chạy tới phòng Nam Sơn.

Cô đi tới trước cửa phòng Nam Sơn, đập mạnh vào cửa gọi tên anh ta: “Nam Sơn!”

Lúc này, một người làm từ dưới lầu đi lên.

Có lẽ là vì nữa đêm bị làm ồn tỉnh lại, giọng người làm rõ ràng có chút mơ hồ: “Bà chủ, anh Nam Sơn nửa tiếng trước đã ra ngoài rồi.”

“Ra ngoài rồi? Anh ta đi đâu làm gì rồi?” Không biết làm sao, Tô Ánh Nguyệt nghe thấy lời của người làm xong, bất an nơi đáy lòng như tìm được lối ra, tay chân cô luống cuống.

Người làm thấy sắc mặt Tô Ánh Nguyệt đột nhiên tái nhợt, căng thẳng hỏi cô: “Bà chủ, bà không sao chứ?”

“Không sao.” Tô Ánh Nguyệt phất phất tay, ý bảo mình không sao.

Cô xoay người đi về phòng mình, lấy điện thoại ra gọi cho Nam Sơn.

Chỉ là, điện thoại của cô còn không kịp gọi đi, điện thoại của Nam Sơn đã gọi tới.

Tim Tô Ánh Nguyệt giật bắn, cô nuốt vài ngụm nước miếng, bình tĩnh tâm trạng mình một chút, mới nhận điện thoại.

“Alo, Nam Sơn?”

“Bà chủ, bà bây giờ tới bệnh viện một chuyến, ông chủ...”

“Anh ấy thế nào rồi?” Tô Ánh Nguyệt nghe hai chữ “bệnh viện”, chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, cả người không chịu khống chế ngã về phía sau.

May mắn người làm ban nãy thấy cảm xúc của Tô Ánh Nguyệt không đúng lắm, không rời đi, lúc này mới đỡ được Tô Ánh Nguyệt.

Nam Sơn an ủi cô trong điện thoại: “Vết thương của ông chủ không nghiêm trọng, bà đến thì biết, tôi đã liên lạc tài xế, kêu họ đợi ở cửa rồi.”

Nói xong, anh ta như không yên tâm, lại dặn dò: “Thật, bà đừng vội, vết thương của ông chủ không nghiêm trọng.”

“Được, tôi biết rồi.” Cho dù Nam Sơn giải thích nhiều lần, nhưng Tô Ánh Nguyệt vẫn không quá tin tưởng.

Người như Trần Minh Tân và Nam Sơn, thường thích chuyện to hóa nhỏ, đây là sở trưởng của họ.

Tô Ánh Nguyệt quay về phòng thay quần áo, lúc đi tới cửa, quả nhiên nhìn thấy tài xế đã lái xe đang đợi ở đó.

Tài xế thấy Tô Ánh Nguyệt tới, vội kính cẩn mở cửa xe: “Bà chủ, cẩn thận dưới chân.”

Tài xế là người nước J, nói tiếng anh sành sõi.

Tô Ánh Nguyệt nhớ tài xế trong nhà hình như là từ quê tới, nói tiếng Anh cũng mang theo chút giọng địa phương, cô bất giác vội nhìn tài xế.

Tài xế cười chất phác với cô.

Khẩu âm của tài xế vốn cũng không quá nghiêm trọng, có lẽ là vì sống ở thành phố đã lâu, cho nên khẩu âm cũng không còn.

Tô Ánh Nguyệt không nghĩ nhiều, trong lòng trong mắt đều thương nhớ Trần Minh Tân, cả đường đều giục tài xế nhanh một chút.

Tài xế cũng không nói nhiều, tốc độ lại nhanh hơn không ít.

Cuối cùng, nửa tiếng sau, xe dừng lại, giọng tài xế có chút trầm: “Tới rồi.”

Tô Ánh Nguyệt nghe vậy, kéo mở cửa muốn xuống xe.

Chỉ là, hai chân cô vừa đứng vững trên đất, đã cảm thấy sau ót đột nhiên nhói một cái, trước mắt tối sầm, cả người không còn tri giác.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui