Ông Xã Thần Bí

Có một ông chủ tính tình tùy tiện, buồn vui thất thường như thế, Nam Sơn cảm thấy mình sẽ già trước tuổi mất.

Ngày nào cũng lo chuyện này chuyện kia.

May mà, sau khi về đến phòng bệnh, Trần Minh Tân cũng không lộn xộn nữa.

Anh chỉ nằm im trên giường, nhe nhàng chớp mắt, cũng không biết đang nghĩ đến chuyện gì.

Nam Sơn vẫn luôn ở bên cạnh Trần Minh Tân, không dám nói câu nào.

Giữa chừng, Nam Kha xử lý xong công việc bèn chạy qua đây một chuyến, vừa nhìn thấy bầu không khí trong phòng bệnh lại vội vàng bỏ đi ngay.

Nam Sơn chỉ đành thầm cầu khấn Tô Ánh Nguyệt mau trở về.

Bây giờ anh ta đang phải gồng mình lên chịu đựng áp suất thấp tỏa ra từ người Trần Minh Tân, dường như đến hít thở cũng không thông nữa.

Rồi sau đó, anh ta đợi tới đợi lui mãi, cũng không thấy bóng dáng Tô Ánh Nguyệt đâu.

Trong lòng hơi hơi buồn bực, từ lúc anh ta gọi điện thoại cho Tô Ánh Nguyệt đến giờ cũng đã một tiếng đồng hồ rồi, khoảng cách từ nhà đến bệnh viện cũng đâu có xa xôi như thế.

Nam Sơn vừa nghĩ đến đây, trong lòng chợt căng thẳng.

Cô sẽ không gặp chuyện gì bất trắc dọc đường chứ?

Thảo nào anh luôn cảm thấy khí áp trong căn phòng này mỗi lúc một thấp.

Chính vào lúc này, giọng nói của Trần Minh Tân vang lên, trầm trầm.

“Nam Sơn!”

“Tôi sẽ gọi điện thoại cho cô chủ ngay, xem xem cô ấy đến đâu rồi.” Nam Sơn nhanh nhẹn đáp lại một câu, định đứng dậy đi ra ngoài.

Kết quả, cánh cửa phòng bệnh được mở ra.

Nam Sơn ngẩng đầu lên nhìn, thấy người đến là tài xế trong nhà bọn họ.

Anh ta nhìn ra sau lưng tài xế, không thấy bóng dáng Tô Ánh Nguyệt đâu.

Sắc mặt anh ta không khỏi sa sầm: “Cô chủ đâu?”

Tài xế nuốt ngụm nước miếng, rồi mới dè dặt trả lời: “Đi giữa đường thì cô chủ nhận được một cuộc điện thoại, bèn vội vàng bỏ đi, dặn tôi đến báo cho tổng giám đốc một tiếng...”

“Nghe điện thoại xong là đi liền à?”Nam Sơn khẽ híp mắt, lặp lại lời của tài xế một lần.

Tài xế lại bổ sung thêm một câu, như thể sợ Nam Sơn không tin mình vậy: “Chắc là cô chủ có chuyện gì gấp lắm, chứ bằng không cô chủ cũng sẽ không lập tức bỏ đi ngay, sau khi nghe cuộc điện thoại ấy.”

Nam Sơn nhíu mày thật chặt. Anh ta nhìn tài xế với đôi mắt sắc lẻm.

Rất rõ ràng, anh ta không hề tin tưởng lời tài xế.

Anh ta cảm thấy ánh mắt của tài xế đang đảo ra phía sau lưng mình, anh không khỏi vỗ đầu, thầm nghĩ, lần này xong đời thật rồi.

Nếu như Tô Ánh Nguyệt không đến thì thôi đi, chứ đã đến rồi mà nói có việc gấp, bỏ đi ngay, với tính cách của Trần Minh Tân, e là anh sẽ lật tung mái nhà ra mất?

Anh ta không tin tưởng lời của tài xế hoàn toàn.

Dù gì anh ta và Tô Ánh Nguyệt cũng đã quen nhau một thời gian khá dài rồi, anh ta cũng rất hiểu tính cách của Tô Ánh Nguyệt.

Cô ấy không phải là người tùy tiện, cho dù thật sự có chuyện gấp bằng trời, cũng không gấp hơn Trần Minh Tân được.

Lúc anh ta gọi điện thoại cho Tô Ánh Nguyệt, còn cố ý không nói tình hình sức khỏe của Trần Minh Tân cho cô nghe, gần đây Tô Ánh Nguyệt và Trần Minh Tân đang cãi nhau, anh ta lo Tô Ánh Nguyệt không chịu đến.

Ai dè, đã tới nơi rồi, lại xảy ra chuyện này.

“Cử người đi tìm.” Giọng nói lạnh lùng của Trần Minh Tân vang lên sau lưng Nam Sơn.

Nghe thấy thế, Nam Sơn lập tức đáp: “Dạ.”

Trần Minh Tân đã nghe hết cuộc đối thoại của tài xế và Nam Sơn, anh nhìn tài xế với ánh mắt dọa dẫm: “Nếu như cậu nói dối, hậu quả tự gánh.”

Trần Minh Tân cũng giống với Nam Sơn, không hề tin lời tài xế.

Mặc dù anh luôn đố kị lòng tin Tô Ánh Nguyệt dành cho Lục Thời Sơ, nhưng anh cũng biết, Tô Ánh Nguyệt cũng quan tâm đến mình.

Ít nhất thì...anh không tin, cô ấy vì chuyện khác mà không đến thăm anh, sau khi biết tin anh bị thương.

Cố Hàm Yên đi từ phòng ra, gương mặt trông vừa có vẻ âm u vừa độc ác.

Trần Minh Tân và Tô Ánh Nguyệt đều thiếu nợ cô ta!

Vốn dĩ cô ta đã có cuộc sống tươi đẹp, tất thảy đều bị bọn họ phá nát.

Bây giờ, cô đã quay trở lại!

Tô Ánh Nguyệt và Trần Minh Tân, cũng nên ngoan ngoãn trả giá.

Xem như cuộc đời này của cô đã bị hủy hoại mất, bọn họ đừng hòng sống yên.

“Cô Cố!”

Nghe có người gọi mình từ sau lưng, vẻ u ám tối tăm trên gương mặt cô ta mới tan đi, chỉ hờ hững quay lại nhìn người đó: “Sao thế?”

“Phải xử lý...người phụ nữ trong căn phòng đó thế nào?”

Lúc tên đàn em hỏi cô ta câu này, đôi mắt của hắn không khỏi toát ra vẻ thèm thuồng.

Cố Hàm Yên nhìn thấy thế, cô ta bèn nhướn mày.

Cô ta sắp quên mất, cái con hồ ly tinh Tô Ánh Nguyệt, cũng xinh đẹp hút hồn đàn ông lắm.

Chỉ có điều...

“Lúc cần xử lý thì tất nhiên tôi sẽ ra mệnh lệnh, trước lúc tôi ra lệnh, không ai được phép đụng đến cô ta.” Cố Hàm Yên nhìn tên đàn em với vẻ cảnh cáo.

Nghe thấy thế, hắn ta vội vàng gật đầu: “Dạ được, dạ được.”

Đến lúc này Cố Hàm Yên mới quay người đi xuống cầu thang, vừa đi vừa cầm điện thoại lên bấm một dãy số.

Cô ta gọi một loạt, đều bị cúp máy.

Mặc dù trong lòng hơi tức giận, nhưng vẫn kiên nhẫn tiếp tục bấm số.

Cuối cùng, cô ta đã gọi được rồi.

Cố Hàm Yên ung dung mở miệng: “Anh Lục của đội K7, ngưỡng mộ đã lâu.”

Bây giờ đã là bốn giờ sáng, một lát nữa trời sẽ sáng.

Bởi vì nghề nghiệp yêu cầu, thói quen sinh hoạt của anh ta rất lành mạnh, ngày nào cũng dậy sớm.

Lúc Cố Hàm Yên gọi cuộc đầu tiên cho anh ta, anh ta đã dậy rồi.

Chỉ có điều, bởi vì số máy lạ gọi đến, anh ta lại lờ mờ đoán được gì đó, bởi thế mới dứt khoát cúp máy luôn.

Sau đó, lại nghĩ có thể là chuyện quan trọng gì đó, nên anh ta vẫn nghe.

Sau khi nghe thấy giọng nói này, anh ta nghĩ ngợi một hồi, rồi mới nhớ ra cô ta là ai.

“Cô Cố làm phiền mộng đẹp của người khác vào giờ này, không giống với thục nữ chút nào.” Lục Thời Sơ bước xuống giường, đi đến trước cánh cửa sổ sát mặt đất, kéo màn ra.

Bên ngoài khung cửa sổ là cảnh tượng vắng lặng.

“Tôi xin lỗi vì đã làm phiền giấc ngủ của anh Lục, chỉ có điều...” Cô ta ngập ngừng một hồi rồi mới nói tiếp: “Nếu như tôi không gọi điện cho bác sĩ bây giờ, chỉ e sau này bác sĩ Lục sẽ oán trách tôi, dù gì chúng ta cũng làm việc dưới trướng một người, xây dựng mối quan hệ tốt đẹp với nhau cũng là chuyện nên làm.

Lục Thời Sơ vừa nghe cô ta nói ‘làm việc dưới trướng một người’, sắc mặt anh ta lập tức sa sầm: “Còn chuyện gì khác nữa không? Không thì tôi cúp máy đây.”

Giọng điệu lạnh lùng của anh ta khiến cho Cố Hàm Yên tức giận, cô ta không khỏi cười lạnh: “Bác sĩ Lục không hề có chút lòng kiên nhẫn nào nhỉ, thảo nào Tô Ánh Nguyệt chọn Trần Minh Tân chứ không chọn anh.”

Lục Thời Sơ là người rất đỗi tỉ mỉ kỹ càng, đã lâu rồi Cố Hàm Yên không lộ diện, đột nhiên cô ta gọi điện thoại cho anh, chắc chắn là có mục đích riêng của mình.

Đám người bọn họ, không có ai dễ bị trèo lên đầu lên cổ cả.

Nghe cô ta nhắc đến Tô Ánh Nguyệt, anh ta lập tức thấy căng thẳng.

Giọng nói cũng trở nên lạnh lùng, giống như muốn đâm chọc vài cái lỗ lên người Cố Hàm Yên thông qua điện thoại vậy: “Cô đã làm gì Ánh Nguyệt.”

“Gọi thân mật ghê nhỉ, bây giờ cô ta là vợ của người khác, bác sĩ Lục, anh muốn làm gia đình người ta lục đục à?” Cố Hàm Yên bật cười, như thể nghe thấy chuyện gì hài hước lắm vậy.

Tiếng cười rất quyến rũ, nhưng Lục Thời Sơ hoàn toàn phớt lờ.

“Tốt nhất là cô bảo đảm cô ấy không bị sao cho tôi, chứ bằng không, tôi sẽ không cho cô nhìn thấy ánh mặt trời ngày mai đâu.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui