Ông Xã Thần Bí

Từ câu chữ Cố Hàm Yên nói, anh lờ mờ đoán được rằng, có thể cô ta đã làm gì Tô Ánh Nguyệt rồi.

Anh ta hiểu rất rõ, rằng Tô Ánh Nguyệt và cô ta từng kết oán thù với nhau.

Nếu như Tô Ánh Nguyệt rơi vào tay cô ta, có thể cô ấy sẽ gặp chuyện chẳng lành.

Sự uy hiếp trắng trợn của Lục Thời Sơ, khiến cho gương mặt Cố Hàm Yên thay đổi.

Giọng nói của cô ta cũng trở nên lạnh lùng, trong màn đêm yên tĩnh, nghe càng có vẻ âm u hơn: “Ha, không hổ danh là bác sĩ Lục được tổ chức trọng dụng, tôi vẫn còn chưa nói gì mà anh đã đoán được Tô Ánh Nguyệt đang ở trong tay tôi rồi.”

“Đừng nói nói dông nói dài.” Đã đến nước này rồi, Lục Thời Sơ chắc chắn Cố Hàm Yên gọi đến là vì có mục đích riêng.

Cố Hàm Yên nghe thấy thế, khóe môi nhếch lên, nói thẳng: “Anh qua đây một chuyến đi, tôi sẽ để anh dắt Tô Ánh Nguyệt đi.”

Nghe thế, Lục Thời Sơ lập tức cúp máy, anh ta đứng dậy thay đồ, rồi đi ra ngoài.

Mỗi một giây một phút trôi qua, Tô Ánh Nguyệt lại cảm thấy bình tĩnh hơn.

Cô hồi tưởng lại lúc Nam Sơn gọi điện cho cô, giọng điệu của anh ta không quá sốt ruột, chuyện này chứng tỏ rằng, Trần Minh Tân không bị nặng.

Chuyện mà cô phải nghĩ bây giờ, đó là đến khi nào Trần Minh Tân và Nam Sơn mới biết cô đã bị Cố Hàm Yên bắt cóc, khi nào họ mới đến cứu cô.

Cô đứng trước khung cửa sổ, bầu trời đã bắt đầu ửng sáng.

Thành phố vươn mình tỉnh giấc, ánh ban mai dần ló dạng.

Nhưng mà...

Một tiếng ‘rầm’ vang lên, đột nhiên có người đẩy cửa ra.

Tô Ánh Nguyệt chợt quay đầu nhìn ra cửa, lúc thấy rõ người đến là ai, cô không khỏi nhíu mày.

“Ánh Nguyệt!”

Lục Thời Sơ vừa bước vào, sau khi gọi cô một tiếng bèn đi đến bên cạnh cô.

Bước chân của anh rất vội vàng, anh ta mau chhóng đến trước mặt Tô Ánh Nguyệt, đặt hai tay lên vai cô: “Em có bị gì không?”

Vẻ ngờ vực trong ánh mắt cô càng đậm hơn, lắc đầu, trả lời một cách hời hợt: “Không có gì.”

Có thế nào cô cũng không ngờ rằng, người đến lại là Lục Thời Sơ...

Ngờ vực, ngạc nhiên, nghi ngờ...

Những cảm giác này kéo đến tim cô trong chớp mắt.

Cô ngẩng đầu nhìn ra sau lưng Lục Thời Sơ, vừa kéo nhìn thấy Cố Hàm Yên tựa lưng vào cửa, trông như nhể đang hóng kịch hay vậy.

Cô quay đầu đi, đẩy tay Lục Thời Sơ ra.

Lục Thời Sơ cũng cảm nhận được rằng, Tô Ánh Nguyệt không vui khi nhìn thấy anh xuất hiện ở đây, ánh mắt của cô toát ra vẻ ngờ vực.

Trong lòng Lục Thời Sơ hết sức căng thẳng, anh che giấu cảm xúc rối bời trong ánh mắt của mình, nói một cách bình tĩnh: “Có chuyện gì, đợi đi ra khỏi đây rồi nói sau.”

Ánh mắt anh ta nhìn Tô Ánh Nguyệt đượm vẻ quan tâm, không khác gì mọi khi.

Mặc dù cô không biết Lục Thời và Cố Hàm Yên có quan hệ gì với nhau, nhưng cô biết, bây giờ cô phải đi khỏi nơi này.

Thế là, cô bèn gật đầu với Lục Thời Sơ.

Anh ta nhìn thây thế, trong lòng thầm thở phào một hơi, cho dù Tô Ánh Nguyệt có nghi ngờ đến thế nào thì trong lòng cô ấy, anh vẫn là người đặc biệt.

Tô Ánh Nguyệt bị anh kéo ra ngoài, lúc đi ra ngưỡng cửa, Cố Hàm Yêu mỉm cười nói: “Đi từ từ thôi, không tiễn nhé.”

Giọng điệu của cô ta rất kỳ quái, Tô Ánh Nguyệt nghe mà thấy khó chịu.

Tô Ánh Nguyệt không khỏi quay đầu nhìn Cố Hàm Yên, nhưng Lục Thời Sơ quá khỏe, bởi thế cô còn chưa kịp nói gì với Cố Hàm Yên đã bị anh ta kéo ra ngoài.

Tô Ánh Nguyệt bị anh ta kéo ra ngoài cửa, cô quay đầu nhìn tấm bảng kế bên, đến bây giờ mới biết nơi này là khách sạn.

Sau khi ra khỏi khách sạn, Tô Ánh Nguyệt mới hất tay Lục Thời Sơ ra, lạnh lùng hỏi: “Sao anh biết tôi ở đây?”

Lòng người là thứ khó dò nhất, cho dù ban đầu Tô Ánh Nguyệt có tin tưởng Lục Thời Sơ đến mức nào đi chăng nữa, nhưng những lời mà anh ta đã nói với cô, đã nuôi dưỡng hạt giống ngờ vực trong lòng cô.

Lòng tin giống như một tờ giấy, chỉ cần có một vết gấp thôi, thì vết gấp ấy sẽ luôn tồn tại.

Ánh mắt Lục Thời Sơ rất đỗi bình tĩnh, không hề hoảng loạn một chút nào.

Nụ cười trên gương mặt anh ta rất đỗi ôn hòa, giọng nói dịu dàng: “Anh đến cứu em mà.”

Tô Ánh Nguyệt mím môi, rồi mới lên tiếng bảo: “Anh đến cứu em sao? Không phải anh đi dự hội thảo à? Anh còn đến trước cả Trần Minh Tân, tin tức của anh linh thông đến vậy ư?”

Mùa hè, trời sáng rất nhanh.

Hai người bước chân ra khỏi khách sạn, đứng bên cửa một lúc, bầu trời dần dần sáng tỏ, ánh sáng rực rỡ, Tô Ánh Nguyệt nhìn thấy vẻ mặt Lục Thời Sơ chợt thay đổi.

“Tại sao anh không thể tìm thấy em trước Trần Minh Tân kia chứ?” Anh ta sa sầm mặt xuống, hỏi ngược lại Tô Ánh Nguyệt.

Tô Ánh Nguyệt mấp máy môi, nhưng không biết phải nói gì.

Phải đấy, Lục Thời Sơ tìm thấy cô trước Trần Minh Tân thì có gì mà không được.

“Xin lỗi.” Tô Ánh Nguyệt khẽ quay đầu đi, không để Lục Thời Sơ nhìn thấy vẻ lúng túng trên gương mặt cô.

“Không sao đâu, chúng ta về trước đi, chắc tối nay em không được ngủ ngon giấc rồi đúng không, về nghỉ ngơi trước đã.” Sắc mặt Lục Thời Sơ dần dịu lại, anh ta nhấc tay lên xem đồng hồ.

Vào lúc này, cô không bình tĩnh được như Lục Thời Sơ, câu nói của Trần Minh Tân nổi lên trong đầu cô.

Cô nhìn người đàn ông đứng trước mặt mình, trông Lục Thời Sơ có vẻ trong trẻo và ôn hòa, cô hơi ngẩn ngơ.

Hai người đã quen biết nhau nhiều năm ròng, hai người rất quen thuộc với nhau, làm sao cô có thể tin anh chính là tổ trưởng trong đội ‘K7’ kia chứ, sao anh ấy có thể bỏ thuốc độc cho Trần Minh Tân nổi điên, muốn dồn Trần Minh Tân vào chỗ chết!

“Anh Thời Sơ, em...”

Vài chữ ‘có chuyện muốn hỏi anh’ ở đằng sau, lúc định Tô Ánh Nguyệt mở miệng, đột nhiên có tiếng nói vang lên, cắt ngang lời cô.

“Bà chủ!”

Tô Ánh Nguyệt vẫn còn chưa quay đầu nhìn lại, đã nhận ra đây là giọng nói của Nam Kha.

Sắc mặt cô không khỏi lộ ra vẻ vui mừng, Tô Ánh Nguyệt quay đầu nhìn lại, bèn nhìn thấy Nam Kha đứng cách đó không xa.

Ánh mắt lại đảo ra phía sau, bèn nhìn thấy Nam Sơn đứng kế bên cô, cùng với...Trần Minh Tân.

Lúc nhìn thấy Trần Minh Tân, đồng tử của cô co rút lại.

Sao anh ấy lại đến đây, không phải nói anh ấy phải nhập viện ư.

Nhìn thấy Trần Minh Tân, cô đâu còn muốn hỏi Lục Thời Sơ gì nữa.

Cô nhấc chân đi về phía trước, vòng qua Lục Thời Sơ, đi về phía Trần Minh Tân.

Khi nãy chỉ nhìn thoáng qua thôi, cô vốn không để ý đến bộ đồ bệnh nhân trên người Trần Minh Tân, chỉ có điều anh mặc áo vest bên ngoài bộ đồ bệnh.

Cách ăn mặc này trông có vẻ không ra ngô ra khoai gì cả, nhưng khí chất Trần Minh Tân hơn người, cho dù có mặc như thế cũng không hề phản cảm một chút nào.

“Anh bị thương ở đâu vậy?” Tô Ánh Nguyệt nói, rồi duỗi tay ra nắm tay Trần Minh Tân.

Chỉ có điều, lúc cô sắp đụng đến Trần Minh Tân, anh nghiêng người, né tránh tay của cô.

Hành động của anh nằm ngoài dự tính của Tô Ánh Nguyệt.

Đột nhiên cô hiểu ra, Trần Minh Tân hiểu lầm chuyện gì...

“Khi nãy vì...”

“Đây là chuyện gấp mà em nói sao? Bọn anh tìm em suốt nửa đêm, em lại thân mật với một người đàn ông khác bên ngoài khách sạn!” Ánh mắt Trần Minh Tân toát lên vẻ hung ác, anh giơ tay chỉ về phía Lục Thời Sơ, ánh mắt cay nghiệt như thể muốn ăn tươi nuốt sống cô vậy.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui