Ông Xã Thần Bí

“Á?”

Người làm trong nhất thời không có phản ứng kịp lời nói của Tô Ánh Nguyệt có ý gì.

Cô ta chỉ lên gọi mợ chủ xuống ăn cơm, đâu có biết điện thoại gì chứ.

Tô Ánh Nguyệt thấy người làm đó ngây ra ở cửa không có động đậy, ba bước mà chỉ dùng hai bước đi đến: “Tai bị điếc sao, nhìn thấy điện thoại của tôi không!”

Nữ giúp việc bị giọng nói của cô dọa cho sững sờ, mặt mặt hoảng sợ.

Tô Ánh Nguyệt cũng ý thức được bản thân cô không nên dọa một nữ giúp việc như vậy, hít sâu một hơi, giọng nói mềm đi một chút: “Cô ra ngoài trước đi.”

“... Vậy, bà chủ nhớ xuống ăn cơm.” Nữ giúp việc dù ngoài miệng trả lời khá do dự, nhưng sau đó cô ta đã xoay người chạy nhanh khỏi đây, giống như đằng sau có ma đuổi theo.

Cô ta một hơi chạy xuống dưới lầu thì nhìn thấy Nam Kha từ ngoài đi vào.

Nam Kha thấy dáng vẻ hoảng hốt của người làm thì hơi nhíu mày, sắc mặt không vui nói: “Có chuyện gì hoảng hốt như vậy?”

“Không... không có gì.” Người làm vừa nhìn thấy là Nam Kha về đến, trái tim cũng dần thả lỏng một chút.

Nếu nói ở trong ngôi biệt thự này, hiện nay tính khi của ai tốt nhất thì phải tính đến Nam Kha rồi.

Nam Kha có lúc còn đùa với bọn họ, bình thường cũng bận, trước nay không làm khó bọn cô.

Từ sau khi cậu chủ và mợ chủ đến đây, mấy người làm bọn họ cũng đều không có những ngày quá bình yên.

Vốn dĩ, lúc mợ chủ đến đây, tính tình còn rất tốt, nhưng trước mắt cũng trở nên giống với cậu chủ, nhưng chỉ khổ mấy người làm bọn họ thôi.

Nam Kha nghe vậy, cũng không có trách người giúp việc này.

Chỉ phẩy tay, tỏ ý cô ta lui xuống.

Đợi đến khi người làm rời khỏi, Nam Kha mới ngẩng đầu nhìn lên lầu.

Không biết có trùng hợp hay không, trên lầu lại truyền đến một trận lộp bộp.

Nam Kha chỉ đành sải bước đi lên lầu.

Trong phòng ngủ, Tô Ánh Nguyệt gần như lật tung cả phòng ngủ lên mà vẫn như cũ không có tìm được điện thoại của mình.

Lúc cô muốn lật giường lên tìm thì Nam Kha bước vào.

Cô nghe thấy tiếng bước chân, tưởng là người làm kia quay lại, không đợi người đi đến gần thì cô đã nói: “Tôi bây giờ không muốn ăn cơm, ai cũng đừng lên làm phiền tôi.”

Nam Kha thấy Tô Ánh Nguyệt nằm sấp bên mép giường lần sờ, cánh tay hơi siết chặt, dáng vẻ như muốn lật để chiếc giường lên, sắc mặt đanh hơi ngưng trọng, lên tiếng nói: “Bà chủ.”

Tô Ánh Nguyệt nghe thấy tiếng của Nam Kha, lúc này mới quay đầu lại nhìn cô ta.

Khi cô nhìn Nam Kha, biểu tình có chút ngỡ ngàng, rất nhanh, cô đứng dậy, đi đến kéo Nam Kha: “Cô giúp tôi tìm điện thoại đi, điện thoại của tôi không thấy đâu nữa, tôi đã lật tung cả phòng lên rồi, chỉ còn dưới gầm giường là chưa xem thôi, cô giúp tôi đi...”

Cô kéo Nam Kha, vừa nói không ngừng, vừa đi đến bên mép giường.

Lông mày của Nam Kha nhíu mày.

Chuyện sáng nay, cô ta đã nghe nói rồi.

Mặc dù không có ở hiện trường, nhưng có thể tưởng tượng đó là cảnh tượng gì.

Khoảng thời gian này tính tình của Trần Minh Tân có sự thay đổi khá lớn, cô ta cũng nhìn thấy.

Chỉ là, ở trong chuyện của Lục Thời Sơ, cô ta đồng tình với cách làm của Trần Minh Tân.

Cô ta thấy Lục Thời Sơ nên chết.

“Dưới gầm giường không thể có điện thoại của cô...” Nam Kha vẫn lên tiếng ngăn cản cô.

Tô Ánh Nguyệt hơi sững người, quay đầu nhìn cô ta, lẩm bẩm nói: “Chỉ còn mỗi gầm giường chưa tìm...”

Nam Kha mấp máy môi, nhìn dáng vẻ này của Tô Ánh Nguyệt lại không biết nên nói gì.

“Tôi đi hỏi giúp cô, cô trước tiên xuống phòng ăn đợi tôi đi.” Nam Kha nói xong bèn kéo Tô Ánh Nguyệt xuống lầu.

Tô Ánh Nguyệt nghe thấy Nam Kha muốn giúp cô tìm điện thoại thì yên tâm hơn.

Đến phòng ăn, Nam Kha sau khi để cô ngồi xuống thì đứng dậy đi ra ngoài.

Trước khi cô ta bước vào thì đã chú ý đến bên trong biệt thự, vệ sĩ ba lớp trong ba lớp ngoài, tình cảnh nghiêm ngặt có thừa này tuyệt đối không đơn giản, khi tập đoàn LK vừa lên sàn, bọn họ đã đắc tội với mỗi tổ chức ngầm khá có tiếng ở địa phương.

Lúc đó, bọn họ quá yếu, dù Trần Minh Tân có ông ngoại là Trần Úc Xuyên, nhưng tính cách của anh rất cao ngạo, cho nên không có liên hệ gì với Trần Úc Xuyên.

Sự tình đã qua rất lâu rồi, cô ta cũng quên mất lúc đó giải quyết như thế nào, khi đó, cô ta cũng còn nhỏ, mọi việc đều Trần Minh Tân và Nam Sơn nghĩ ra.

Mà bây giờ...

Nhưng vì ngăn cản Tô Ánh Nguyệt ra ngoài mà thôi, Trần Minh Tân lại hao phí tâm tư như vậy.

Nói tính tình của anh thay đổi lớn, nhưng sự để tâm với Tô Ánh Nguyệt ngược lại không có ít đi một chút nào.

Nói anh không thay đổi, nhưng chỗ nào cũng không giống trước đây.

Mà chuyện lần này, Trần Minh Tân cư nhiên có lập trường của mình, nhưng Tô Ánh Nguyệt cũng có lập trường của cô.

Theo cô ta thấy, ai cũng không có chỗ sai nào cả.

Chỉ là, cách nghĩ của hai người không giống nhau mà thôi.

“Tại sao cứ phải canh giữ ở đây, đến trước cổng lớn canh đi, tóm lại không thể để mợ chủ ngay cả cửa phòng cũng không thể đi ra được một bước chứ!” Đừng nói là Tô Ánh Nguyệt, cho dù là cô ta thì cũng không chịu nổi cảnh ngay cả cửa phòng cũng không đi ra được một tiếng.

Mặt mày của các vệ sĩ đều khó xử: “Đây là mệnh lệnh của cậu chủ.”

Nam Kha hừ lạnh một tiếng, con ngươi màu xanh sẫm quét qua vệ sĩ vừa lên tiếng đó: “Anh ấy ra lệnh cho các anh, cản ở cửa đại sảnh, để mợ chủ ngay cả vườn cũng không được đi, phải ở trong phòng cho phát bệnh ra à?”

Cô ta vừa dứt lời, mấy vệ sĩ đó mới lùi lại một chút.

Nam Kha thấy bọn họ lùi ra, trong lòng mới thoải mái hơn một ít.

Cô ta ra vườn gọi điện cho Nam Sơn, cô ta ngược lại có thể gọi cho Trần Minh Tân nhưng cô ta không dám.

Điện thoại mất một lúc sau mới có thể nghe máy.

Nam Sơn giống như sợ bị ai nghe thấy anh ta đang nghe điện thoại, giọng nói cực kỳ bé: “Có chuyện gì lát nữa về rồi nói sau, đợt lát nữa thì tan làm rồi, bà chủ có chuyện gì em an ủi trước đi.”

Nam Kha dự cảm được anh nói xong câu này thì muốn cúp máy, bèn vội vàng nói: “Không được tắt máy.”

“Vậy em mau nói đi.” Nam Sơn nhìn qua khe cửa phòng làm việc tỉnh Lâm Thành, vừa hay nhìn thấy Trần Minh Tân đứng trước bàn làm việc, vứt hết văn kiện ra ngoài.

Da đầu của anh ta không nhịn được mà giật giật.

Tính khí quái gở này của ông chủ...

Cũng không biết, cả đời này của anh ta còn có thể sống đến ngày lấy vợ sinh con hay không.

“Boss rốt cuộc muốn làm gì, giết chết Lục Thời Sơ thì thôi đi, nhốt bà chủ ở trong biệt thự, ngay cả cửa đại sảnh cũng không để cô ấy đi ra, đây là muốn làm gì? Bức điên cô ấy sao?”

Nam Kha nhắc đến chuyện này thì cảm thấy tức giận, ngữ khí cũng rất nặng.

Nam Sơn nghe thấy em gái nhà mình trút giận lên người anh thì cảm thấy da đầu lại càng đau hơn.

“Anh nếu như biết boss rốt cuộc muốn làm cái gì, anh còn có thể ở đây nói chuyện điện thoại với em sao?”

“Anh ngày ngày ở bên cạnh boss, ngay cả điều này cũng không biết sao?”

Nam Sơn trong lòng hừ lạnh một tiếng, trầm giọng nói: “Có bản lĩnh em đi hỏi anh ta!”

“Anh...” Sự kiêu ngạo của Nam Kha dần biến mất.

Phải, không sai, cô bây giờ ngay cả nói chuyện với boss cũng không dám, chứ đừng nói là đi hỏi anh về chuyện có liên quan đến mợ chủ.

Nam Kha lúc này mới nhớ đến ý định mà mình gọi điện tới: “Vậy anh có biết điện thoại của mợ chủ ở đâu không?”

“Điều này thì không cần hỏi, mợ chủ đã bị giam cầm rồi, boss còn có thể để lại điện thoại cho cô ấy sao? Không phải giữ lấy chính là vứt rồi.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui