Ông Xã Thần Bí

Anh ta không thích trời mưa, may là, anh ta sắp rời đi rồi, chỉ là….trong lòng anh ta có một nỗi buồn bực, làm thế nào cũng không thể xua tan đi.

Bởi vì cuộc điện thoại kia, Mạc Tây Du không còn tâm tư thu dọn đồ đạc nữa, dù sao cũng sắp phải đi rồi, để cho Trần Minh Tân phái người đến thu dọn.

Anh ta trở về phòng, đi tắm rửa, cất những thứ đã chuẩn bị xong vào vali.

Bên ngoài cửa sổ đang mở một nửa, truyền đến tiếng mưa rơi.

Anh ta đi đến trước cửa sổ, nước mưa tạt vào mặt anh ta.

Hạt rất to, lúc chạm vào có chút đau.

Anh ta giơ tay lên lau những giọt nước mưa đi sau đó đóng cửa lại.

Cách thời gian máy bay của anh cất cánh vẫn còn 4 tiếng nữa, anh ta định hai tiếng nữa sẽ lên đường, nhưng hi vọng lúc anh ta xuất phát cơn mưa này sẽ dừng lại.

Còn về Nam Kha….

Cô ta vừa mới tức giận như vậy, có lẽ sẽ không kích động đến mức quay lại đây để tìm anh.

Hơn nữa, mưa to như vậy, cô ta muốn quay lại cũng không có cách nào.

Mạc Tây Du đem dự đoán tất cả các trường hợp ở trong đầu, nhưng lại không ngờ Nam Kha sẽ tìm người đến để ngăn cản anh.

…..

Tô Ánh Nguyệt và Trần Minh Tân đang ngồi trước bàn ăn, ăn được một nửa, ngoài trời bắt đầu mưa to.

Xuyên qua cửa sổ sát đất, có thể nhìn thấy bên ngoài mặt đất được ánh đèn đường chiếu sáng, rất nhanh đã bị ướt.

Nhiệt độ đột ngột giảm xuống, người giúp việc tăng nhiệt độ điều hòa lên.

Cô thu hồi ánh mắt, đang định gắp đồ ăn cho Trần Minh Tân, thì phát hiện anh đang nhìn ra ngoài cửa sổ, trong đôi mắt là một mảng tĩnh mịch, không biết đang nghĩ gì.

Tô Ánh Nguyệt gắp đồ ăn bỏ vào trong bát của anh, quan tâm hỏi anh: “Sao vậy?”

Trần Minh Tân thu hồi lại ánh mắt, cúi đầu dùng đũa chọc chọc mấy món ăn trong bát, sau đó mới nói: “Không có gì.”

Tô Ánh Nguyệt cảm nhận được tâm trạng của anh có chút chán nản.

Anh không muốn nói, Tô Ánh Nguyệt cũng không nói nữa, trên bàn lúc này chỉ có âm thanh bọn họ đang ăn cơm.

Đúng lúc này, một người giúp việc vội vàng đi qua, trong tay còn cầm một cái gì đó.

Đến khi người giúp việc đi đến gần, Tô Ánh Nguyệt nghe thấy tiếng nhạc chuông quen thuộc, lúc này cũng mới nhìn rõ, trong tay người giúp việc đang cầm điện thoại của cô.

Lúc này cô mới nhớ ra, lúc nấu cơm xong, đã đặt điện thoại ở trong bếp.

Biểu cảm trên khuôn mặt người giúp việc có một chút lo lắng.

Theo quy tắc, cô ta không nên làm phiền cậu chủ Trần và mợ chủ ăn cơm, nhưng điện thoại của mợ chủ liên tục đổ chuông.

Cô ta không cầm qua thì lại lo lắng đây là một cuộc điện thoại rất quan trọng.

Nếu như cầm qua, lại sợ làm phiền bọn họ.

Sau khi cân nhắc một lúc, cô ta nghĩ đến tính khí của cậu chủ Trần hôm nay có vẻ không quá kém, hơn nữa mợ chủ vẫn luôn dễ nói chuyện hơn, lúc này mới lớn mật cầm qua cho bọn họ.

“Mợ chủ, điện thoại của mợ liên tục đổ chuông…”

Nghe thấy giọng nói thận trọng của người giúp việc, Tô Ánh Nguyệt chỉ mỉm cười với cô ta, nhận lấy điện thoại, không nói nên cũng không nói không nên.

Tô Ánh Nguyệt từ trước đến nay không phải là một người phô trương hình thức, nhưng đây là lâu đài Mogwynn, ở đây có phân biệt cấp bậc, có rất nhiều quy tắc, cô không khoe mẽ, nhưng cũng phải thuận theo xu thế.

Vẫn là điện thoại của Nam Kha.

Tô Ánh Nguyệt có chút kinh ngạc, liếc nhìn Trần Minh Tân, thấy anh đang khó chịu nhìn chằm chằm vào mình, ánh mắt tràn đầy sự bất mãn, cô cong khóe miệng cười với Trần Minh Tân, giơ điện thoại lên: “Điện thoại của Nam Kha, có lẽ là có chuyện gấp.”

Gần đây Trần đại Boss quý chữ như vàng, lạnh lùng nói ra ba từ: “Không cần quản.”

Tô Ánh Nguyệt mím môi, đặt cái dĩa trong tay xuống, cũng tỏ ra không hài lòng.

Cô muốn nhận điện thoại thì làm sao?

Có bệnh mới có thể để anh tùy ý quản chế cô?

Quản chế? Nói khống chế cũng không kém là bao.

Cô cảm thấy, Trần Minh Tân chỉ mong sao có thể cài một con chíp trong đầu cô, thiết lập một chương trình, đi đâu trong tay đều cầm điều khiển từ xa, anh muốn cô làm gì, thì sẽ kêu cô làm cái đó.

Trần Minh Tân uống thuốc mà Mạc Tây Du kê cho anh, tạm thời cảm xúc vẫn nằm trong tầm kiểm soát, vẫn có thể phân biệt được hành vi của mình là đúng hay sai.

Thấy Tô Ánh Nguyệt mím môi không nói gì, anh liền biết cô không vui.

Bỏ đi, tùy ý cô vậy.

Tô Ánh Nguyệt liếc nhìn về phía Trần Minh Tân, phát hiện anh không hề nhìn cô.

Không nói nữa? Coi như là anh ngầm đồng ý đi.

Tô Ánh Nguyệt vô cùng vui mừng, cầm điện thoại đứng dậy đi qua một bên nhận điện thoại.

Đừng hỏi tại sao cô muốn đi qua một bên để nhận điện thoại của Nam Kha, chủ yếu là vì cô không muốn làm cho Trần Minh Tân buồn bực.

“Mợ chủ, cô giúp tôi ngăn cản Mạc Tây Du có được không, tôi sắp quay lại rồi.” Điện thoại vừa được kết nối, Tô Ánh Nguyệt đã bị giọng nói của Nam Kha dọa sợ.

Cô ta có lẽ đã mở loa ngoài, đầu bên kia vẫn có tiếng nước tí tách, giọng nói của cô ta cũng rất khàn, vừa nghe là biết trước đó cô ta đã khóc.

Tô Ánh Nguyệt nghe ra cô ta có gì đó không đúng: “Sao vậy?”

“Mạc Tây Du, chắc chắn tối nay anh ấy phải đi, anh ấy không nhận điện thoại của tôi cũng không cho tôi biết, tối nay chắc chắn anh ấy muốn rời đi….”

Nam Kha lặp đi lặp lại cô “chắc chắn tối nay anh ấy muốn rời đi.”

Tô Ánh Nguyệt nhanh chóng sắp xếp lại lời nói của cô ta, lúc này mới hiểu được, ý của Nam Kha là, Mạc Tây Du không nói với cô ta anh ta muốn rời đi, chắc chắn sẽ rời đi trong khoảng thời gian ngắn nhất.

“Bây giờ cô đang ở đâu? Đừng lo lắng, là Mạc Tây Du nói với cô là tối nay anh ấy muốn rời đi sao?” Nếu như cô đoán không sai, có lẽ bây giờ Nam Kha đang trên đường trở về.

Cô không biết Nam Kha đi công tác ở đâu, nhưng buổi trưa xuất phát, lúc tối cô gọi điện thoại cho Nam Kha, cô ta đã giải quyết được một số việc, nên có thể đoán, chặng đường khoảng ba, bốn tiếng.

“Tôi hiểu anh ấy, chắc chắn tối nay anh ấy sẽ đi, anh ấy là một người tuyệt tình, lạnh lùng, làm chuyện gì cũng rất quả quyết, chuyện lớn như vậy, đối với anh ấy mà nói, cũng không cần phải chuẩn bị nhiều, chắc chắn anh ấy sẽ rời đi sớm nhất có thể….”

Nam Kha nói rất chắc chắn, Tô Ánh Nguyệt cũng không thể không tin.

Cúp điện thoại, cô liếc nhìn về phía Trần Minh Tân, trong ánh mắt lóe lên một ý nghĩ.

Cô đi thẳng đến trước mặt Trần Minh Tân.

“Bây giờ có thể ăn cơm được chưa?” Trần Minh Tân ngẩng đầu lên nhìn cô, vẻ mặt lạnh lùng.

Tô Ánh Nguyệt mím chặt môi, nhìn chằm chằm vào anh rất lâu: “Tối nay Mạc Tây Du sẽ rời đi?”

Đồng tử của Trần Minh Tân đột nhiên co rút lại với tốc độ mà mắt thường không thể nhìn thấy được.

Tô Ánh Nguyệt đang quan sát kỹ biểu cảm của anh, đương nhiên cũng nhìn ra được.

Cô lại hỏi: “Chuyện này có thật không?”

“Tại sao đàn ông các anh luôn thích làm những chuyện như vậy? Lúc ra quyết định, không thể đứng trên góc độ của đối phương để suy nghĩ sao, Mạc Tây Du, anh ta muốn đi là đi, ngay cả Nam Kha cũng không gặp mặt lần cuối, anh ta gia nhập vào tổ chức bác sĩ không biên giới, ai biết được còn có thể sống sót để trở về không, lương y như từ mẫu, em cảm thấy anh ta quả thật là một người có trái tim tàn nhẫn nhất!”

Biểu cảm của Tô Ánh Nguyệt rất kích động.

Bởi vì hành động của Mạc Tây Du khiến cô nhớ đến những chuyện trước đây là Trần Minh Tân đã làm.

Lúc bọn họ đưa ra một quyết định nào đó, chỉ đứng trên góc độ của bọn họ để xem xét vấn đề, chưa từng đặt mình vào vị trí của đối phương, suy nghĩ cho đối phương.

Nếu như Mạc Tây Du thật sự cứ như vậy mà rời đi, nếu như thật sự xảy ra chuyện gì không quay về được, thì đây chính là sự đáng tiếc cả đời này của Nam Kha.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui