CHƯƠNG 644: CHẴNG NHẼ KHÔNG KHEN THƯỞNG ANH SAO?
“Mợ chủ, cô nhìn gì vậy?”
Nam Kha ngồi đối diện trước mặt Tô Ánh Nguyệt, thấy cô vẫn nhìn về hướng kiaa, cũng quay đầu nhìn theo, chỉ có điều cô ta cũng không thấy điều gì đặc biệt.
Nhóm người Cố Hàm Yên đã đi xa, Nam Kha không nhìn thấy cũng rất bình thường.
Tô Ánh Nguyệt thu tầm mắt lại, mím môi cười một tiếng: “Không có gì.”
Đúng lúc này, điện thoại di động của Tô Ánh Nguyệt vang lên.
Là Trần Minh Tân gọi điện thoại tới.
“Đang ăn cơm sao?” Đầu dây bên kia của Trần Minh Tân rất yên tĩnh, một chút âm thanh dư thừa cũng không có, có lẽ anh đang ở một nơi rất rộng lớn.
“Em và Nam Kha đang trong phòng ăn, đang chuẩn bị gọi đồ ăn ăn cơm!” Tô Ánh Nguyệt dừng một chút, hỏi anh: “Anh thì sao?”
“Vẫn chưa.”
Anh nói xong, lại lập tức bổ sung một câu: “Công việc trong tay còn một chút việc chưa làm xong, làm xong sẽ đi ăn cơm.”
“Vậy các anh lúc nào về công ty?”
Trần Minh Tân chỉ nói một câu: “Lúc tan việc, anh tới đón em.”
Không biết vì sao, Tô Ánh Nguyệt luôn cảm thấy giọng nói Trần Minh Tân nghe có chút không thích hợp, giống như mang theo một cỗ mất mát nồng đậm, lại giống như đè nén tâm trạng gì đó.
Tô Ánh Nguyệt không khỏi nhíu mày, đang muốn hỏi gì đó, lại nghe thấy Trần Minh Tân nói: “Em ăn cơm trước đi.”
Sau đó, anh cúp điện thoại.
Tô Ánh Nguyệt nhìn điện thoại bị cúp, nhất thời không kịp phản ứng.
Có thể là vì vừa rồi nghe giọng nói của Trần Minh Tân cảm thấy có chút không đúng, bây giờ Trần Minh Tân cúp điện thoại của cô, cô cũng cảm thấy có vài phần kỳ quái.
“Ông chủ nói gì vậy?” Nam Kha vẫn luôn ở bên cạnh nghe cô nói chuyện, đương nhiên biết Trần Minh Tân gọi điện thoại tới, thấy sắc mặt Tô Ánh Nguyệt khác thường, không thể không hỏi thêm một câu.
“Bọn họ vẫn chưa xong việc.” Tô Ánh Nguyệt tâm sự nặng nề giải thích một câu, sau đó lại soạn một tin nhắn gửi cho Trần Minh Tân, nhắc nhở anh phải ăn cơm trưa.
Dạ dày của anh không tốt, không thể cứ thế chịu đói được.
Công việc của anh gần đây của anh rất nhiều, có phải quá vất vả không?
…
Buổi tối lúc tan ca, Trần Minh Tân đúng hẹn tới đón Tô Ánh Nguyệt.
Vừa lên xe, Tô Ánh Nguyệt liền hỏi anh: “Trưa nay mấy giờ anh ăn cơm?”
Trần Minh Tân dường như không ngờ cô sẽ hỏi điều này, hơi sửng sốt một chút, mới nói: “12:30.”
Tô Ánh Nguyệt nhìn anh với ánh mắt nghi ngờ, dù thế nào vẫn cảm giác lời này của Trần Minh Tân không thể tin.
Anh cũng không phải người biết nghe lời như vậy.
Không đợi nói gì thêm, Trần Minh Tân nói tiếp: “Buổi tối muốn ăn cá hấp hành!”
“Được, hầm thêm canh cá cho anh bồi bổ, gần đây bận rộn như vậy!” Tô Ánh Nguyệt bây giờ đã thành thói quan nấu cơm cho Trần Minh Tân.
Đi làm ở công ty, buổi trưa không có thời gian, nên buổi tối về nhà làm.
Hiếm khi anh chủ động nói muốn ăn món gì, Tô Ánh Nguyệt cảm thấy rất vui vẻ.
Hai người đi thẳng đến chợ mua thức ăn.
Đây là đề nghị tạm thời của Trần Minh Tân, từ khi đến nước J, hai người cũng không đi cùng nhau ra ngoài mua đồ ăn.
Tô Ánh Nguyệt cũng không biết Trần Minh Tân sao lại rảnh rỗi như vậy.
Lúc về đến nhà nấu cơm, Tô Ánh Nguyệt mới hỏi anh: “Hôm nay sao anh lại rảnh rỗi như vậy, những việc cần làm đã làm xong rồi sao?”
Trần Minh Tân đang thái thịt, nói là cô nấu cơm, nhưng thật ra là Trần Minh Tân làm đầu bếp.
Nghe Tô Ánh Nguyệt nói như vậy, anh hơi nghiêng đầu nhìn cô: “Tuần sau là tổng tuyển cử bầu tổng thống, anh sẽ rất bận rộn, gần đây có vài ngày nghỉ, có thể dành thời gian cho em.”
Tô Ánh Nguyệt nghe vậy, đôi mắt sáng lên: “Thật sao?”
“Anh nói dối em bao giờ chưa?” Trần Minh Tân cũng cười theo, mặt mày giãn ra, đẹp mắt vô cùng.
Tô Ánh Nguyệt sững sờ chỉ trong chốc lát liền thu hồi tầm mắt, cầm thìa khuất nồi canh: “Anh giả vờ, ở trong nhà nghỉ ngơi thật tốt là được rồi!”
Gần đây anh bận biêt bao nhiêu việc, cô đều nhìn thấy, thật vất vả mới có chút thời gian, sao còn muốn cùng anh.
Cô chỉ hi vọng anh bình an, thân thể khỏe mạnh.
Trần Minh Tân vẫn nghiêng đầu nhìn cô, trong đôi mắt sâu thẳm nổi lên một tầng ánh sáng nhu hòa, giống như từ sắc mặt của cô có thể đoàn được trong lòng cô đang nghĩ gì, giọng nói càng dịu dàng: “Không mệt!”
Lập tức, giọng nói lại đột có chút buồn vô cớ: “Có em ở bên cạnh, dù thế nào cũng không thấy mệt.”
Tô Ánh Nguyệt quay đầu: “Cái gì?”
Giọng nói của anh hơi nhỏ, cô cũng không nghe rõ anh đang nói gì, nhưng có thể đoán được đại khái.
“Được rồi, ra ngoài đi, rất nhanh là có thể ăn cơm!” Trần Minh Tân cũng không tiếp tục nói chủ đề này với cô, anh đưa tay lên vai cô, đẩy cô ra ngoài.
…
Trần Minh Tân nói có vài ngày nghỉ, ngày hôm sau liền không đến công ty.
Tô Ánh Nguyệt làm tổng tài phu nhân kiêm thư ký tổng giám đốc tập đoàn LK, Tổng tài đại nhân cũng nghỉ ngơi, cô đương nhiên không cần đến công ty.
Sáng sớm, Trần Minh Tân không biết lấy ở đâu một quyển tạp chí địa lý đặt ở trước mặt Tô Ánh Nguyệt: “Tự mình xem đi, muốn đi chỗ nào thì chúng ta đến chỗ đó!”
Tô Ánh Nguyệt nhìn quyển tạp chí địa lý kia một chút, lại ngẩng đầu nhìn anh, lắc đầu nói: “Không cần, ra ngoài một chuyến quá phiền phức, vừa phải lên lịch trình, vừa phải đi tới đi lui, anh nghỉ ngơi được có vài ngày, ở nhà nghỉ ngơi thật tốt đi.”
Trần Minh Tân nghe cô nói như vậy, cũng không cố chấp thuyết phục cô.
Anh ngồi xuống bên cạnh Tô Ánh Nguyệt, một tay cầm quyển tạp chí địa lý, một tay kéo cô vào trong lòng, hơi thở ấm áp thổi vào sau tai Tô Ánh Nguyệt: “Cùng xem!”
Tô Ánh Nguyệt cũng không lay chuyển được anh, đành phải cùng nhau xem.
Cô hoàn toàn không có tâm trạng đi ra ngoài chơi, nên nhìn cũng không nghiêm túc.
Ngược lại Trần Minh Tân lại giống như xem tài liệu công việc bình thường, xem vô cùng nghiêm túc: “Địa danh lịch sử hay là phong cảnh tự nhiên, những cái này cũng không tệ!”
Cô làm ổ trong ngực anh, lúc nghe anh nói chuyện có thể cảm nhận được lồng ngực anh phập phồng.
Cô nghiêng đầu một chút, đem đầu dựa vào vai anh, cả người dính sát vào ngực anh, hai người cùng thân mật.
Tô Ánh Nguyệt rất thích loại cảm giác thân mật này.
“Em nói thật, không nhất thiết phải ra ngoài chơi, cứ ở bên nhau như vậy là tốt rồi!”
“Ừm.”
Mặc dù trên miệng anh nói ‘Ừm” nhưng cuối cùng vẫn mang Tô Ánh Nguyệt ra ngoài đi du lịch.
Hành trình năm ngày, địa điểm là một hòn đảo nhỏ khí hậu thoải mái và phong cảnh tươi đẹp.
Hai người sẽ ở nơi đó năm ngày bốn đêm.
Buổi sáng ngày xuất phát, Trần Minh Tân nói muốn ra ngoài một chuyến, để cô đi theo cùng.
Tô Ánh Nguyệt cũng không nghĩ nhiều, liền đi ra ngoài theo anh.
Kết quả, lại bị Trần Minh Tân đưa đến sân bay.
Tô Ánh Nguyệt lên máy bay, liền mờ mịt hỏi anh: “Chúng ta không mang theo gì hết, cứ đi như vậy sao?”
Vẻ mặt Trần Minh Tân hiếm khi lộ ra nụ cười đắc ý vì đùa giỡn thành công: “Đều đã chuẩn bị xong!”
Thấy Tô Ánh Nguyệt không có gì phản ứng, Trần Minh Tân nhíu mày, bất mãn kéo cô lại gần một chút: “Chẳng lẽ không muốn khen thưởng anh sao? Lần này chúng ta ra ngoài, không ai có thể tùy tiện tới tìm chúng ta, chờ đến khi bọn họ phát hiện ra, chúng ta đã đến nơi mình muốn đến, nếu có người muốn tìm chúng ta, ít nhất cũng phải tốn hai đến ba ngày, đến khi đó chúng ta cũng đã chơi đủ, lại chuẩn bị trở về.”
.