CHƯƠNG 652: ĐỂ CÔ VỀ NƯỚC BÌNH AN
Khi cả hai quay trở lại lâu đài Mogwynn, trời đã sáng và mặt trời đang từ từ mọc lên từ đường chân trời, một cảnh tượng đầy vẻ khiêm tốn nhã nhặn.
Còn chưa đi vào, Tô Ánh Nguyệt đã nhìn thấy có một đám người đi ra từ trong lâu đài, sau khi gần hơn một chút, cô mới nhìn rõ, người đi đầu chính là Trần Úc Xuyên.
Không ngờ mới sáng sớm quay về đã đụng phải Trần Úc Xuyên rồi.
Cô quay đầu nhìn qua Trần Minh Tân, anh đưa cho cô một ánh mắt vỗ về, rồi dắt tay cô đi vào trong.
Đến khi hai bên tiến đến gần, Trần Minh Tân lên tiếng kêu ông: “Ông ngoại.”
Tô Ánh Nguyệt cũng theo anh gọi một tiếng.
Trần Úc Xuyên nhìn bọn họ, mi tâm nhíu lại, trên mặt có chút không vui.
“Mới sáng sớm sao lại từ bên ngoài về?” Ánh mắt của Trần Úc Xuyên di dời từ trên người Trần Minh Tân sang trên người của Tô Ánh Nguyệt, sự không vui ở trên mặt càng sâu thêm vài phần, sau đó lại thu ánh mắt về.
Tô Ánh Nguyệt khẽ cúi đầu, nhìn chằm chằm vào đôi giày của mình, lúc này mới nhìn thấy đôi giày của mình có dính chút đất bùn.
Cô sắp quên mất luôn rồi, tối hôm qua cô và Trần Minh Tân đi lên núi, quần áo trên người của cả hai nhăn nhăn nhúm nhúm thì không nói, cả đôi giày cũng rất bẩn, trông nhếch nhác vô cùng.
Bộ dạng của hai người thế này, cũng chả trách sắc mặt Trần Úc Xuyên khó coi.
Gia tộc Mogwynn là quý tộc, có rất nhiều điều cần chú trọng, Trần Úc Xuyên nhìn thấy bộ dạng này của cô và Trần Minh Tân, đương nhiên là không vui nổi rồi.
Trần Minh Tân đứng thẳng ở trước mặt ông, thanh âm không nặng không nhẹ, nghe không ra chút cảm xúc nào: “Tối hôm qua công ty liên hoan, thời gian trễ quá nên ở ngoài ngủ một đêm.”
Đối với câu trả lời này của Trần Minh Tân, Trần Úc Xuyên đương nhiên là rất bất mãn, nhưng ông ta rõ ràng là có chuyện rất quan trọng phải đi xử lý, Tô Ánh Nguyệt nhìn thấy Trần Chính đứng ở sau lưng cứ nhìn thời gian, thỉnh thoảng còn nhắc nhở ông ta gì đó nữa.
“Đừng quên hôm nay là ngày gì, bản thân mình phải hiểu rõ chừng mực, ông còn có việc, đi trước đây.”
Lời này của Trần Úc Xuyên là nói với Trần Minh Tân, nhưng trước khi ông ta đi, còn nhìn Tô Ánh Nguyệt một cái với vẻ rất kỳ lạ.
Tô Ánh Nguyệt có chút khó hiểu.
Hai người về đến chỗ ở, Tô Ánh Nguyệt mới hỏi Trần Minh Tân: “Em cảm thấy ông ngoại hình như có thành kiến với em.”
Trần Minh Tân cởi quần áo ở trước gương, động tác trên tay không có chút ngừng lại nào, anh cười lạnh một tiếng: “Ông ta có ai mà không có thành kiến chứ?”
Ông ngoại của anh, anh hiểu rõ hơn bất kỳ ai.
Tự phụ, lại bày ra cái mặt rất nặng nề, ước chi ai cũng có thể làm việc theo cách của ông ta.
Tô Ánh Nguyệt có thể nghe ra được oán khí trong lời nói của Trần Minh Tân.
Cô cười cười, rồi đi vào phòng tắm mở nước, không có định nói nhiều.
Mâu thuẫn giữa Trần Minh Tân và Trần Úc Xuyên, nói lớn cũng không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ, hai người đều là những người có năng lực lỗi lạc, không phục đối phương, cho dù cả hai đều không thuận mắt nhau, nhưng cũng không có quyết liệt thật sự.
Cái loại quan hệ này, Tô Ánh Nguyệt không nói rõ được.
Cô chỉ biết, cho dù Trần Minh Tân có thái độ như thế nào đối với Trần Úc Xuyên, trong lòng anh thật ra vẫn rất quan tâm đến Trần Úc Xuyên.
…
Hai người tắm rửa xong, rồi cùng nhau ăn sáng, Trần Minh Tân sau đó thay quần áo định ra ngoài.
Hôm nay không phải là ngày làm việc, Trần Minh Tân vội vàng đi ra ngoài, ngoại trừ chuyện có liên quan đến tuyển cử tổng thống, Tô Ánh Nguyệt cũng không nghĩ ra được cái khác nữa.
Trần Minh Tân đi xuống lầu, trên tay cầm cà vạt.
Tô Ánh Nguyệt đi tới, nhận lấy cà vạt trong tay anh, giúp anh thắt lại, rồi lại chỉnh sửa cổ áo cho anh, ngừng một hồi rồi mới nói: “Sau này, hay là bớt tham dự vào những chuyện này đi.”
Cô cũng biết, địa vị và thân phận của một người đến một độ cao nhất định, muốn không có quan hệ gì với mấy chuyện này thì sẽ có chút khó, nhưng cô thật sự thích mối quan hệ của Trần Minh Tân và mấy chuyện này có thể càng nhỏ càng tốt hơn.
Cô có dự cảm, nếu như mối quan hệ của Trần Minh Tân và những chuyện này càng lúc càng sâu, đến cuối cùng sẽ càng khó mà rút ra được.
Trần Minh Tân cúi đầu xuống nhìn cô, trong đôi con ngươi sâu thẳm rất trầm tĩnh, anh nắm lấy tay của cô, nhẹ giọng nói: “Yên tâm.”
Tô Ánh Nguyệt đối mắt nhìn nhau với anh vài giây, sau đó dời ánh mắt ra trước, rồi mới gật đầu ‘ừm’ một tiếng.
Ngay sau đó, cô cảm thấy hơi thở của Trần Minh Tân lại cách cô gần hơn vài phần nữa, cô lập tức quay đầu lại thì đối diện với khuôn mặt đang sáp tới của Trần Minh Tân, rất rõ ràng, anh đang chuẩn bị hôn cô.
Thấy Tô Ánh Nguyệt đã quay đầu lại, Trần Minh Tân không có chút ngại ngùng nào mà trực tiếp hôn xuống.
Một nụ hôn kết thúc, anh đưa tay vén tóc cô, thanh âm ôn nhu hiếm thấy: “Anh đi đây.”
Tô Ánh Nguyệt cũng liếc anh một cái: “Anh đi đi.”
Mới sáng sớm, tình tứ như vậy làm gì chứ…
Trần Minh Tân không có nhúc nhích, tiếp tục nói: “Không kêu một tiếng ông xã sao?”
Tô Ánh Nguyệt khẽ sững sờ một hồi: “Hôm nay anh sao thế? Anh như vậy có chút kỳ quái nha.”
Thần sắc trên gương mặt của Trần Minh Tân khẽ khựng lại, sau đó rũ mắt xuống, thu đi cảm xúc trong đáy mắt mình, anh thu tay lại, mỉm cười nhìn cô: “Phụ nữ không phải là đều thích đàn ông dịu dàng sao? Sao, em không thích như thế à?”
Tô Ánh Nguyệt: “…”
“Em là người thích ngược, thích anh kỳ kỳ quái quái cơ, được rồi, anh mau đi đi, mau đi bận việc của anh đi!” Tô Ánh Nguyệt mất kiên nhẫn với sự bám dính của anh rồi, cô vừa nói, vừa đẩy anh ra ngoài.
Lần này, Trần Minh Tân cũng không có quấn quýt nữa, trực tiếp rời khỏi.
Trần Minh Tân chưa đi bao lâu thì Nam Sơn đã đến rồi.
Có thể là bởi vì tối qua uống rượu, không có nghỉ ngơi tốt, sắc mặt của Nam Sơn không được tốt lắm, cả người trông có chút mệt mỏi.
Tô Ánh Nguyệt cả đêm cũng không có ngủ bao nhiêu, nhưng cô cảm thấy tình trạng của Nam Sơn còn tệ hơn cả cô nữa.
Ngồi vào trong xe, cô có chút lo lắng mà nói: “Hay là kêu tài xế đến lái xe đi.”
Nam Sơn lắc đầu: “Tôi không sao, không cần kêu tài xế.”
Nói xong, anh liền khởi động xe hơi, đi về hướng sân bay.
“Rốt cuộc là nhân vật lớn nào mà Trần Minh Tân còn phải nhờ tôi đi đón giùm anh ấy nữa vậy?” Tô Ánh Nguyệt thật ra có chút hứng thứ với vị đại nhân vật này.
Ánh mắt Nam Sơn khẽ lập loè rồi nói: “Đến sân bay thì bà chủ sẽ biết thôi, thực ra, tư liệu mà tôi có được cũng rất có hạn.”
Trong dự đoán, không nghe ngóng được gì từ chỗ Nam Sơn.
Đại nhân vật có thể khiến cho Trần Minh Tân cũng phải xem trọng, thân phận thần bí thì cũng không có gì quá đáng.
Đoạn đường đến sân bay không ngắn, Tô Ánh Nguyệt dựa lưng lên ghế, có chút buồn ngủ, bất tri bất giác mà ngủ thiếp đi.
Trong lúc nửa tỉnh nửa mê, cô nghe thấy Nam Sơn đang gọi điện thoại.
“Vâng, đến sân bay rồi…tôi sẽ xử lý tốt…nhất định…ông chủ, anh…”
Tô Ánh Nguyệt ngồi thẳng người dậy, nhúc nhích cánh tay có chút tê nhức của mình, tò mò mà nhìn Nam Sơn.
Nam Sơn ở một bên cảm giác Tô Ánh Nguyệt đã tỉnh lại rồi, lời nói đã đến bên miệng đột nhiên ngừng lại.
Anh nhìn Tô Ánh Nguyệt một cái rồi nói với điện thoại: “Thưa sếp, tôi và bà chủ phải vào trong rồi.”
Tô Ánh Nguyệt biết anh đang nói chuyện điện thoại với Trần Minh Tân, không có lên tiếng quấy rầy.
Đầu dây bên kia trầm mặc một hồi, Nam Sơn muốn nói, có cần đưa điện thoại cho Tô Ánh Nguyệt không, kết quả là nghe thấy Trần Minh Tân lên tiếng.
Thanh âm của anh có chút khàn: “Các người vào trong đi, nhớ, nhất định phải để cô ấy về nước bình an, không được để xảy ra chút sơ sót nào.”
.