CHƯƠNG 656: ANH TRỞ VỀ NƯỚC J ĐI, ANH ẤY CẦN ANH
Tô Ánh Nguyệt bị cảm xúc của An Hạ lây nhiễm, nụ cười trên mặt sâu hơn mấy phần: “Đúng đó, thật sự đã trở về rồi, có điều…”
Cô dừng lại một chút rồi mới nói tiếp: “Đi quá vội vàng, cho nên cũng không kịp mua cái gì cả, cho nên chút quà ra dáng cũng không có.”
“Giữa hai người chúng ta thì cần phải khách khí như vậy làm gì.” An Hạ nhếch miệng, ngồi xuống ở trước mặt của cô, nhìn xung quanh một vòng mới hơi kinh ngạc hỏi cô: “Sao có một mình cậu trở về vậy, sếp Trần đâu rồi?”
“Anh ấy vẫn còn đang ở nước J, tớ về đây trước.” Nhắc đến Trần Minh Tân, ánh mắt của Tô Ánh Nguyệt liền trở nên mờ đi.
Lúc này Bùi Chính Thành cũng đi đến, ánh mắt rơi xuống trên người của Tô Ánh Nguyệt, giọng điệu nửa đùa nửa thật nói: “Thật sự đã trở về rồi à?”
Tô Ánh Nguyệt đáp bằng một nụ cười: “Đã lâu không gặp, cảm ơn anh đã chăm sóc Mộc Tây tốt như vậy.”
Đối với Bùi Chính Thành, cô thật tâm thật lòng cảm ơn.
Bùi Chính Thành khoát tay áo, nhét tay vào trong túi quần tây, chậc chậc lên tiếng: “Khách khí gì.”
Nụ cười ở trên mặt của Tô Ánh Nguyệt phóng đại hơn mấy lần.
Lời nói này có chút khách khí, nhưng mà nên cảm ơn thì vẫn không thể thiếu được.
Bùi Chính Thành lại ngẩng đầu lên nhìn thời gian rồi nói: “Chắc là vẫn chưa ăn cơm mà nhỉ, bây giờ đi luôn đi? Đến Ngọc Hoàng Cung?”
“Được, để tôi mời.” Tô Ánh Nguyệt đáp.
Thế là một nhóm người kiền đi đến Ngọc Hoàng Cung.
Trong bữa cơm, Bùi Chính Thành cũng chỉ trò chuyện những chuyện vui vẻ không ảnh hưởng đến toàn cục, cũng không nhắc đến Trần Minh Tân.
Có thể là bởi vì lúc trước ở trong nước, ngẩng đầu không gặp cúi đầu gặp với Bùi Chính Thành, còn có thể là bởi vì anh ta sinh ra đã hào hoa phong nhã, cái này khiến cho Tô Ánh Nguyệt ít nhiều gì cũng có chút thành kiến đối với anh ta.
Lần này trở về, cô mới chính thức cảm giác được Bùi Chính Thành thật ra chính là một người đàn ông luôn duy trì sự bình thản.
Anh ta không hỏi cái gì cả, nhưng trong lòng của anh ta giống như là tấm gương sáng, biết hết tất cả mọi chuyện.
Đều là mấy người bạn cũ của nhau, lại có Bùi Chính Thành điều hòa bầu không khí, bữa cơm này coi như cũng vui vẻ.
Trên đường trở về, Tô Ánh Nguyệt tiện thể mua chút đồ vật, Bùi Chính Thành và An Hạ cũng đi theo cô đến vịnh Vân Thượng.
Dù sao trong biệt thự đã lâu như vậy đều không có người ở, mặc dù nói vẫn luôn có người giúp việc trông coi, cần gì thì dặn dò một tiếng là được rồi, nhưng mà đến cùng vẫn không bằng bạn bè thân thiết của nhau.
Trở lại vịnh Vân Thượng, thừa dịp lúc An Hạ dẫn Trần Mộc Tây đi ép nước trái cây, Bùi Chính Thành hỏi Tô Ánh Nguyệt: “Minh Tân có nói lúc nào có thể trở về không?”
Tô Ánh Nguyệt chỉ lắc đầu.
Bùi Chính Thành thấy thế, liền khẳng định suy đoán ở trong lòng, trong giọng nói của anh ta mang theo vài phần khẳng định: “Chắc chắn là cậu ấy chọn ngày đầu tiên bắt đầu đại hội tuyển cử tổng thống để đưa cô về nước.”
“Đúng vậy.
Anh ấy muốn tôi trở về, sao tôi có thể đấu lại anh ấy được chứ.” Tô Ánh Nguyệt thở dài, giọng nói có chút bất đắc dĩ.
Bùi Chính Thành đại khái cũng có thể đoán được đây là chuyện gì, Trần Minh Tân muốn đưa Tô Ánh Nguyệt về nước, chắc chắn trước đó sẽ không để Tô Ánh Nguyệt biết, anh nhất định sẽ làm giảm sự phòng bị của Tô Ánh Nguyệt xuống rồi sau đó dưới tình huống mà cô không biết mà cưỡng chế đưa cô về nước
Tính tình đó của Trần Minh Tân, nếu như sớm nói với Tô Ánh Nguyệt muốn đưa cô về nước, chắc chắn Tô Ánh Nguyệt sẽ không đồng ý rồi lại gây gổ với anh, đến lúc đó anh còn có thể hạ quyết tâm ư?
Nói trắng ra là Trần Minh Tân đối xử với mấy người bên cạnh đều là mạnh miệng nhưng mềm lòng.
“Cô cũng không cần phải tức giận cậu ấy, mười mấy năm nay cậu ấy đã có tính tình này, trong lòng có việc gì cũng không nói, chỉ biết dựa theo cách mà mình cho rằng đúng rồi làm, có đôi khi tôi cũng muốn đánh cậu ấy lắm.”
Trên mặt của Bùi Chính Thành tràn trề nụ cười, rất rõ ràng là đang trấn an cô.
Tô Ánh Nguyệt nghĩ đến tình cảnh của Trần Minh Tân, cô không cười nổi.
Cô lắc đầu: “Lúc đầu thì tôi có chút tức giận, hiện tại chẳng qua tôi cảm thấy rất lo lắng.
Khoảng thời gian này Trần Minh Tân vẫn luôn bộn bề nhiều việc, tôi cho rằng ngoại trừ việc bận bịu công việc thì có liên quan đến chuyện tuyển cử tổng thống, nhưng mà hiện tại tôi nhớ đến, luôn cảm thấy không phải chỉ là như vậy.”
Bùi Chính Thành cảm giác được sự lo lắng trong giọng nói của cô, sắc mặt có chút ngưng trọng: “Trước đó anh cả của tôi đã điều tra ra chuyện của Grissy, sau khi mất manh mối ở thành phố Vân Châu thì tất cả tin tức đều hướng ra nước ngoài, nhưng mà ở nước ngoài làm việc cũng không dễ dàng như vậy, cần rất nhiều thủ tục, quá trình phức tạp, rất hao phí sức lực, cho nên chuyện này liền tạm thời gác xuống.”
Dù gì Grissy cũng là tổ chức Mafia lớn nhất thế giới, nếu như bọn họ phạm tội ở nước Z, quốc gia chắc chắn sẽ sẽ cho người xử lý, đây là chuyện đương nhiên.
Thế nhưng những người này một khi quay lại nước ngoài, việc đối phó với bọn họ càng trở nên khó khăn thêm.
Mặc dù địa vị của nhà họ Bùi không thấp, mà thân phận của Bùi Dục Ngôn trong quân đội cũng không đơn giản, nhưng mà có nhiều lúc phải lấy đại cục làm trọng.
Tô Ánh Nguyệt nhíu mày: “Anh cả của anh?”
Cô suy nghĩ một lát mới nhớ đến Bùi Dục Ngôn.
Ấn tượng của cô đối với Bùi Dục Ngôn cũng không tốt lắm, có thể không tiếp xúc thì không cần phải tiếp xúc.
Bùi Chính Thành cảm giác được trong giọng nói của cô không thích cho lắm, cười cười cũng không nhiều lời nữa.
…
Bởi vì Tô Ánh Nguyệt mới về nước nên cần phải nghỉ ngơi, An Hạ và Bùi Chính Thành ở lại không bao lâu liền rời đi.
Trần Mộc Tây đúng lúc cũng muốn ngủ trưa.
Sau khi Tô Ánh Nguyệt dỗ thằng bé ngủ rồi, cẩn thận kéo bàn tay của mình trong bàn tay nhỏ bé của Trần Mộc Tây ra.
Mỗi một đứa trẻ đều sẽ không muốn rời xa mẹ của mình.
Cho dù Tô Ánh Nguyệt rời đi mấy tháng, Trần Mộc Tây vẫn rất thích cô, ngay cả đi ngủ cũng muốn nắm lấy tay của cô.
Tô Ánh Nguyệt rút tay ra, sờ lên mặt của thằng bé, lại hôn một chút lên mặt của thằng bé rồi mới đứng dậy đi ra.
Ngồi máy bay lâu như vậy, cô rất mệt mỏi, nhưng mà lại không muốn ngủ.
Lúc cô kéo rèm cửa ra, nhìn thấy Nam Sơn đang đứng ở trong sân hút thuốc.
Trước đó Nam Sơn cũng muốn trở về, là do Tô Ánh Nguyệt kêu anh ta ở lại, cô có việc muốn nói với anh ta.
Cô đi ra từ trong phòng khách, gương mặt vừa mới đón lấy gió có chút lạnh.
Nam Sơn cảm giác được có người ở sau lưng, quay đầu lại nhìn thấy Tô Ánh Nguyệt liền nhanh chóng bóp nát thuốc lá ở trong.
“Chúng ta vào trong phòng khách nói chuyện đi.” Tô Ánh Nguyệt nói xong liền xoay người đi vào trong trước.
Hai người bọn họ ngồi trong phòng khách, Tô Ánh Nguyệt trực tiếp mở miệng nói: “Anh trở về nước J đi, anh ấy cần anh.”
Cô nhìn ra được, thật ra Nam Sơn cũng rất lo lắng cho Trần Minh Tân, cô cũng giống như vậy.
Hai anh em của Nam Sơn chính là cánh tay phải , trợ thủ đắc lực của anh, bởi vì lực ảnh hưởng có tập đoàn LK quá lớn, kéo theo danh tiếng của hai anh em Nam Sơn cũng rất nổi tiếng ở trong ngành, thậm chí đã từng có người ra giá cao để muốn đào bọn họ ở trong tay của Trần Minh Tân.
Đương nhiên người kia cũng không thành công.
Nói thật lòng thì hai anh em Nam Sơn có mối quan hệ thân thuộc với Trần Minh Tân, nói chắc chắn một điểm thì cũng có ơn cho bọn họ sống lại một lần nữa, bọn họ sẽ không phản bội Trần Minh Tân.
Mà bây giờ, giữa hai anh em bọn họ, Nam Sơn có năng lực cao hơn một chút lại đưa qua cho cô.
Thành phố Vân Châu là nơi mà cô không thể quen thuộc hơn được nữa.
Năm đó chín tuổi ba vào tù, cô ở trong nhà họ Tô không có tình thương không có lòng người nhiều năm như vậy rồi, bây giờ cô đã trưởng thành, là một người vợ, là một người mẹ, cũng làm chủ của một công ty, kỳ thật cô đã có năng lực gánh vác một phương.
Có điều bởi vì Trần Minh Tân vẫn luôn ở bên cạnh của cô, cho nên cô càng ỷ lại vào anh.
Đây là thói hư tật xấu của con người.
.