CHƯƠNG 673: DANH SÁCH NHỮNG NẠN NHÂN ĐẦU TIÊN
Không đợi Bùi Chính Thành và An Hạ mở miệng nói chuyện, Tô Ánh Nguyệt liền nhanh chóng chạy vào phòng làm việc của Bùi Chính Thành.
Hai người bọn họ lo lắng cũng đi theo cô.
Trong phòng làm việc không có mở đèn, Tô Ánh Nguyệt mạnh mẽ đâm thẳng vào, trên đường đi đụng phải góc bàn và cái ghế, tiếng vang binh binh bang bang quanh quẩn ở trong phòng.
Cô căn bản cũng không cảm giác được sự đau đớn.
Sờ soạn chạy đến trước bàn làm việc của Bùi Chính Thành, mở máy tính của anh ta ra xem.
Máy tính vừa mới mở ra, dưới góc phải liền nổi lên tin tức đêm khuya, chính là tin tức về tai nạn máy bay lần này.
Sau khi cô ấn mở ra, cánh tay run rẩy nhiều lần mới tìm những từ khóa trên thanh tìm kiếm.
Danh sách những nạn nhân đầu tiên đã được công bố.
Một tay của Tô Ánh Nguyệt cầm chuột, một cái tay khác nắm chặt lại, móng tay đâm vào lòng bàn tay, đâm đến nỗi rịn ra máu mà cô cũng không phát giác được.
Lúc Bùi Chính Thành và An Hạ đi vào, thấy cô đang ngồi trước máy vi tính, liếc nhau một cái liền nhanh chóng đi tới.
Tô Ánh Nguyệt đang xem danh sách những người gặp tai nạn, một chuỗi rất dài, trái tim của cô nhíu chặt lại, nhìn từng cái từng cái tên một.
Thẳng cho đến khi nhìn thấy cái tên cuối cùng, cô giống như là không còn sức lực mà nằm ở trên bàn.
Gương mặt của An Hạ căng cứng: “Ánh Nguyệt, cậu sao vậy?”
Tô Ánh Nguyệt giơ tay lên lắc lắc, ra hiệu mình không có việc gì.
An Hạ nhíu mày, làm sao có thể không có việc gì được.
Ngay cả cô ấy cũng cảm thấy khổ sở, sao Tô Ánh Nguyệt lại không có chuyện gì được.
Cô quay đầu nhìn Bùi Chính Thành, nhìn thấy sắc mặt trắng bệch của anh ta đang nhìn danh sách.
Phản ứng của Tô Ánh Nguyệt đã nói lên danh sách gặp tai nạn này không có tên của Trần Minh Tân, nhưng anh ta vẫn không yên lòng mà muốn nhìn lại một lần nữa.
An Hạ cúi đầu, duỗi tay ra muốn nắm lấy tay của Bùi Chính Thành.
Chỉ là tay của cô vừa mới đụng phải Bùi Chính Thành, liền bị anh nắm thật chặt lại.
Bàn tay của cô ấy bị bóp đau nhức, cũng không lên tiếng, nếu như cái này có thể khiến trong lòng của anh ta dễ chịu được một chút thì cũng tốt thôi.
Mấy phút trôi qua, Tô Ánh Nguyệt đứng dậy đi ra ngoài.
An Hạ vội vàng lên tiếng hỏi cô: “Cậu muốn đi đâu vậy, tớ đi cùng với cậu.”
Tô Ánh Nguyệt hơi dừng lại một chút, giọng nói khàn không chịu nổi: “Tớ đi nhìn Mộc Tây một chút.”
Bùi Chính Thành ở bên cạnh kéo cô lại, An Hạ quay đầu nhìn thấy Bùi Chính Thành lắc lắc đầu với cô ấy.
An Hạ cũng không tiếp tục nói nữa.
Tô Ánh Nguyệt cảm thấy hiện tại cả người của mình giống như trong mơ, đầu nặng chân nhẹ, thân thể của cô đều muốn bay lên.
Tất cả trước mắt, những thứ mà cô nghe thấy, nhìn thấy được không phải là sự thật.
Bên giường của Trần Mộc Tây mở một chiếc đèn ngủ mờ nhạt.
Tô Ánh Nguyệt đẩy cửa đi vào, liếc mắt nhìn thấy ánh sáng mờ nhạt tản ra của đèn ngủ.
Một tia sáng nhỏ bé mà mông lung lại đủ chiếu sáng cả một nơi tối tăm.
Tô Ánh Nguyệt đóng cửa lại, đi đến trước giường.
Trần Mộc Tây ngủ rất ngon, da thịt ở trên mặt bị không khí nóng hun đỏ ửng, thoạt nhìn giống như là bé con trong tranh phổ biến trong những thập niên 80 – 90.
Tô Ánh Nguyệt ngồi quỳ một chân ở trước giường, đưa tay sờ sờ gương mặt của thằng bé.
Không có ai biết được giờ phút này cô hoảng hốt đến cỡ nào, sợ hãi đến cỡ nào, biết rõ hi vọng còn sống rất xa vời, nhưng mà vẫn không nhịn được mà ôm một tia hy vọng ở trong lòng.
Nếu như có người còn sống thì sao?
Nếu như Trần Minh Tân chính là người sống đó thì sao?
Con người của anh lợi hại như vậy, những người kia làm sao có thể là đối thủ của anh được.
Tô Ánh Nguyệt yên lặng nhìn Trần Mộc Tây một hồi liền đứng dậy đi ra ngoài.
Hiện giờ Trần Minh Tân sống chết vẫn còn chưa rõ, cô còn có rất nhiều chuyện cần phải làm.
Lúc cô đi ra, phát hiện Bùi Chính Thành và An Hạ đều đang đứng ở cửa ra vào, hiển nhiên là lúc nãy cô đi lên thì bọn họ đã đến rồi.
Mấy người bọn họ nhìn nhau, cũng không nói lời nào.
Tô Ánh Nguyệt ngẩng đầu lên, gương mặt trắng bệch của Bùi Chính Thành đập vào trong mắt của cô.
Bùi Chính Thành và Trần Minh Tân có vài chục năm tình cảm, giờ phút này tâm trạng của anh ta cũng không dễ chịu hơn so với cô, lại còn phải lo lắng thay cô.
Tô Ánh Nguyệt kéo kéo khóe môi, muốn cười với anh ta một chút, phát hiện mình căn bản cũng không cười nổi, nên đành phải thôi.
“Không cần phải lo lắng cho tôi đâu, tôi biết hiện tại nên làm cái gì mà, hơn nữa vẫn còn có Mộc Tây, cho dù là tôi không muốn quan tâm cái gì đi nữa thì cũng phải chăm sóc thằng bé chứ.”
Rốt cuộc lần này cô cũng nặn ra một nụ cười.
Bùi Chính Thành há miệng muốn nói cái gì đó, lại phát hiện căn bản cũng không biết là mình còn có thể nói cái gì, chỉ là không ngừng gật đầu.
“Trước tiên tôi dẫn người đến nơi máy bay đã bị rơi.” Vẻ mặt của Tô Ánh Nguyệt bình tĩnh, nhưng mà giọng nói vẫn khàn khàn như cũ.
Lúc cô trở về từ nước J, cô ngồi máy bay tư nhân của Trần Minh Tân.
Máy bay vẫn còn đang đậu trong sân bay tư nhân nhỏ ở phía nhà ga.
Trước đó lúc Trần Minh Tân rời đi, cô còn đề nghị để Trần Minh Tân trực tiếp ngồi máy bay tư nhân về nước J, nhưng mà Trần Minh Tân lại từ chối.
Anh nói như vậy thì khiến cho người khác chú ý quá, người của Grissy rất nhanh có thể phát giác được, chắc chắn sẽ đợi ở sân bay.
Sự cẩn thận của anh lại trở thành sai lầm của lần này.
Nhưng mà bây giờ có nói nhiều hơn nữa cũng vô ích thôi, chuyện đã xảy ra rồi.
Tô Ánh Nguyệt xoay người muốn đi, Bùi Chính Thành gọi cô lại: “Để tôi đi cho, cô ở lại chăm sóc Mộc Tây đi.”
“Tôi có thể, phía thành phố Vân Châu bên này phải làm phiền anh rồi.” Tô Ánh Nguyệt cũng không quay đầu lại mà vứt xuống câu nói này liền rời đi.
Cô vừa lái xe vừa gọi điện thoại gọi người, sau khi đã tập hợp liền lái xe về phía sân bay tư nhân.
Nơi này là thành phố B, ngồi máy bay cũng phải một tiếng đồng hồ.
Hiện tại đã là rạng sáng.
Nửa đường cô chia ra gọi điện thoại cho Nam Sơn và Hạ Nhất Trần, tỉnh táo giao phó một vài chuyện, lại nói cho bọn họ bây giờ cô muốn đi đến nơi máy bay bị rơi.
Lúc Nam Sơn nhận điện thoại, trong đầu có giây lát trống rỗng, lúc lấy lại tinh thần, anh ta lắc lắc đầu: “Chuyện này sao có thể được chứ?”
“Sự thật chính là như vậy, Trần Minh Tân ở trên chiếc máy bay kia, trên máy bay ngoại trừ tiếp viên hàng không thì tất cả đều là người của Grissy, hiện tại chiếc máy bay kia gặp xui xẻo, danh sách nạn nhân đầu tiên đã được công bố.
Nam Sơn, càng vào lúc này thì chúng ta phải càng tỉnh táo, đừng làm mình loạn bước, sẽ không có việc gì đâu.”
Câu nói sau cùng là đang an ủi Nam Sơn, cũng là đang an ủi chính bản thân cô.
Dù biết là hi vọng xa vời, nhưng mà giọng nói của cô lại cực kỳ kiên định.
Cho dù là người khác cho rằng cô điên rồi cũng được, bất kể thế nào đi nữa cô cũng sẽ không tin Trần Minh Tân đã chết.
Như là kỳ tích, lời nói của Tô Ánh Nguyệt đã khiến cho lòng của Nam Sơn bình tĩnh lại một chút, anh ta trịnh trọng đáp: “Tôi biết rồi.”
…
Nhà dột còn gặp mưa.
Lúc mà Tô Ánh Nguyệt đến sân bay, đột nhiên trời lại mưa lớn.
Cô còn nhận được một tin tức mới nhất, một cơn bão đã đổ bộ vào thành phố B.
Thành phố B là thành phố nằm ở ven biển, trên biên giới của nước Z, dường như là mùa hè năm nào cũng sẽ có bão đổ bộ, nhưng mà bây giờ là mùa thu.
Bão mùa thu so với mùa hè còn mãnh liệt hơn, sức tàn phá cũng mạnh hơn.
Từ nơi này đến thành phố B cũng phải mất mười mấy tiếng.
Cô không thể đợi lâu được như vậy.
Tô Ánh Nguyệt hỏi cơ trưởng: “Bão đã đổ bộ vào thành phố B rồi à?”
“Phải, mặc dù là bây giờ chúng ta có thể cất cánh, nhưng mà đến thành phố B cũng không thể hạ cánh được.”
Tô Ánh Nguyệt siết chặt tay mình lại, ánh mắt nhìn về phía cơ trưởng, lạnh lẽo khác thường: “Nếu như nhất định phải hạ cánh thì sao?”
Cơ trưởng bị sự lạnh lẽo trong ánh mắt của Tô Ánh Nguyệt làm cho đông cứng, suy nghĩ cẩn thận rồi mở miệng: “Tỷ lệ phát sinh sự cố là 90%.”
Tô Ánh Nguyệt cười lạnh: “Không phải là còn 10% khả năng sẽ không phát sinh sự cố sao, cất cánh đi, cất cánh ngay bây giờ.”
.