Ông Xã Thần Bí



CHƯƠNG 676: LẬP TỨC CÚT ĐI NGAY CHO TÔI!

Nam Kha nhìn thấy mà đau lòng, cô ta siết nắm tay, giúp cô đóng cửa lại, rồi đi ra ngoài.

Hiện thực tàn nhẫn đã bày ra trước mắt, bất kỳ lời an ủi nào cũng chỉ vô ích mà thôi.

Nam Kha vốn cho rằng, Tô Ánh Nguyệt sẽ đau lòng vì chuyện này trong một khoảng thời gian dài.

Nhưng mà, Tô Ánh Nguyệt lại khôi phục một cách nhanh chóng.

Ngày tiếp theo, cô nhận phỏng vấn của phóng viên.

“Bà Trần, bây giờ chồng cô sống chết chưa rõ, cổ phiếu của tập đoàn LK sụt giảm mạnh, cô nghĩ gì về chuyện này?”

Câu hỏi của phóng viên không hề nhẹ nhàng, mà lại rất sắc sảo.

Nhưng mà, đây là nghề nghiệp của bọn họ, bọn họ sẽ không cân nhắc đến cảm nhận của thân nhân người bị hại.

Tô Ánh Nguyệt mặc áo màu tím nhạt cao cấp được may riêng, trang điểm tỉ mỉ, che giấu đi gương mặt nhợt nhạt của mình, trông cô càng có vẻ xinh đẹp động lòng người hơn nữa.

Nghe phóng viên hỏi như thế, cô khẽ nhíu mày, gương mặt xinh đẹp trở nên lạnh lùng, nhìn sang phóng viên với ánh mắt khó chịu: “Xin chú ý đến cách dùng từ của anh, là chưa biết rõ tung tích, chứ không phải chưa biết rõ sống chết, chỉ cần một ngày tôi chưa nhìn thấy thi thể của anh ấy, thì chắc chắn rằng anh ấy vẫn còn sống.”

Ánh mắt của Tô Ánh Nguyệt khiến cho phóng viên lạnh sống lưng, bàn tay đang cầm micro buông xuống, nhất thời không biết phải nói thêm gì nữa.

Dường như Tô Ánh Nguyệt rất hài lòng về phản ứng của phóng viên, cô nhếch môi, lộ ra vẻ như cười như không, giọng nói cũng hiền hòa hơn nhiều: “Tôi rất cảm ơn mọi người vì đã quan tâm đến chồng tôi và tập đoàn LK, tôi biết mọi người cũng giống như tôi vậy, đều đang chờ đợi anh ấy trở về, một khi có tin về anh ấy, tôi sẽ báo cho mọi người.”

Sau khi buổi phỏng vấn kết thúc, cánh phóng viên đều chạy như bay, giống như chỉ ở lại thêm một giây nữa thôi thì sẽ bị Tô Ánh Nguyệt ăn mất vậy.

Nam Kha cảm thấy hơi khó hiểu, Tô Ánh Nguyệt nhận phỏng vấn là vì lẽ gì.

Sau khi lên xe, nụ cười miễn cưỡng nở trên mặt Tô Ánh Nguyệt cũng nhạt dần.

Cô quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt hằn lên vẻ mệt mỏi, cô lên tiếng giải đáp thắc mắc của Nam Kha: “Chỉ cần anh ấy biết chúng ta đang chờ đợi, anh ấy sẽ trở về thôi.”

Chỉ cần Trần Minh Tân vẫn còn sống, nhất định sẽ đến tìm cô, nhất định sẽ quan tâm đến mọi tin tức liên quan đến tập đoàn LK cô, nếu là thế, anh ấy sẽ biết rằng, cô đang đợi anh ấy quay về.

Vừa nghe cô giải thích như thế, Nam Kha đã hiểu ngay, Tô Ánh Nguyệt vẫn cố chấp tin rằng Trần Minh Tân vẫn còn sống.

Mặc dù Nam Kha cũng hy vọng Trần Minh Tân còn sống sót, nhưng mà hiện thực lại không lạc quan chút nào.

“bà chủ…”

Nam Kha vẫn còn chưa nói dứt lời, Tô Ánh Nguyệt đã ngắt lời cô ấy ngay: “Chúng ta về đi.”

Nam Kha mấp máy môi, rồi nuốt những lời muốn nói xuống cổ họng, chỉ im lặng lái xe về vịnh Vân Thượng.

Sau khi chiếc ô tô lái vào vịnh Vân Thượng, Tô Ánh Nguyệt ngồi vào trong xe, từ đằng xa xa, cô đã nhìn thấy một chiếc xe đậu trước cửa biệt thự.

Nam Kha cũng đã nhìn thấy, gương mặt cô ta thoáng có vẻ bất ngờ, rồi quay đầu nhìn Tô Ánh Nguyệt: “Xe của ai thế nhỉ?”

Tô Ánh Nguyệt không nói gì, khoảng cách xa quá, đến hãng xe là gì cũng không nhìn rõ, đương nhiên không đoán ra được là xe của ai rồi.

Đợi đến khi dần thu hẹp khoảng cách, Tô Ánh Nguyệt nhìn rõ hãng xe, mới nhớ ra đây là xe của người nào.

Nam Kha thấy sắc mặt của Tô Ánh Nguyệt rất đỗi bình tĩnh, không hỏi cất tiếng hỏi: “bà chủ, cô có biết đây là xe của ai không?”

Tô Ánh Nguyệt chớp mắt, giọng nói lạnh nhạt: “Biết.”

Sau khi nói dứt lời, cô bèn xuống xe đi vào trong biệt thự.

Mới vừa bước vào sân, cô đã nhìn thấy một người đàn ông ngồi bên dưới tán cây, Trần Mộc Tây ngồi xổm bên cạnh chơi đùa với Thịt Bò.

Sắc mặt Tô Ánh Nguyệt trở nên lạnh lùng, bước chân nhanh nhẹn hơn.

Cô bước sang đấy, kéo Trần Mộc Tây ra sau lưng mình, nhìn Tô Thành với gương mặt lạnh lùng: “Ông đến đây là gì?”

Nhìn thấy gương đầy vẻ phòng bị và khó chịu của Tô Ánh Nguyệt, gương mặt Tô Thành thoáng có vẻ bối rối, ông ta đứng dậy: “Ông không thể sang thăm cháu sao?”

Tô Ánh Nguyệt cười lạnh: “Không thể.”

Bây giờ, cô không có dư tâm tư đối phó với Tô Thành.

Tô Thành đến tìm cô vào lúc này, chắc chắn chẳng có chuyện gì tốt lành cả.

Cho dù thật sự có chuyện tốt, Tô Thành cũng không thể đến tìm cô.

Cô không hề có thiện cảm với người được gọi là ông nội này một chút nào.

Tính tình của Tô Thành rất ngang ngược, không thích người khác là trái ý mình, bây giờ thấy Tô Ánh Nguyệt nói năng sỗ sàng như vậy, bèn cảm thấy bực tức: “Cháu làm thế không tốt cho con nít đâu, cho dù có thế nào đi chăng nữa, cháu cũng là cháu của ông nội.”

Đôi mắt xinh đẹp của Tô Ánh Nguyệt trở nên ảm đạm: “Cơm có thể ăn bậy, nói không nói bậy được đâu.”

Sau khi nói dứt lời, cô không để cho Tô Thành có cơ hội nói chuyện, mà quay đầu sang nhìn Trần Mộc Tây, vuốt ve gương mặt với vẻ mặt dịu dàng: “Mộc Tây, con vào nhà với dì Nam Kha trước đi, mẹ có chuyện muốn nói với ông.”

Chu dù Trần Mộc Tây không hiểu cô và Tô Thành đang nói gì, nhưng có thể những lời cô sắp nói hơi khó nghe, không để cho Trần Mộc Tây nghe thấy thì hơn.

Nam Kha vẫn luôn đứng sau lưng cô, bấy giờ mới bước đến bế Trần Mộc Tây đi.

Cũng vừa khéo, người hầu nghe có tiếng động ở phía này, bèn bưng trà lên.

Tô Ánh Nguyệt liếc mắt nhìn người hầu, gương mặt lộ ra vẻ nghiêm khắc: “Ông cụ đã đợi ở đây lâu đến vậy rồi, không mời ông vào nhà ngồi, cũng không trà nước gì cả, nếu để người khác nhìn thấy lại tưởng nhà mình không biết phép tắc.”

Người hầu rất ít khi thấy Tô Ánh Nguyệt nổi giận, bọn họ sợ đến mức lập tức cúi gằm đầu xuống: “Ông cụ vừa mới đến đây, tôi còn chưa kịp mời ông cụ vào nhà, mời trà…”

Hóa ra Tô Thành vừa mới đến, vậy thì cô yên tâm rồi…

Cô chỉ lo lắng Tô Thành đến quá lâu, nói những lời không nên nói với Trần Mộc Tây.

Vẻ nghiêm khắc trên gương mặt Tô Ánh Nguyệt nhạt bớt: “Được rồi, không có lần sau.”

Tô Thành đã lăn lộn nhiều năm trên thương trường, ông ta rất giỏi nhìn mặt đoán ý người khác, đương nhiên biết Tô Ánh Nguyệt nói vậy vì mục đích gì.

“Cháu phải nghĩ ông là người đê tiện tới vậy ư, đến đứa trẻ mới hơn hai tuổi cũng có thể lợi dụng?”

“Chứ bằng không thì sao?” Tô Ánh Nguyệt hỏi ngược lại, nói như thể đây là chuyện đương nhiên.

“Cháu…”

Thấy Tô Thành tức giận đến không nói nên lời, trong lòng Tô Ánh Nguyệt không hề gợn lên chút cảm xúc nào: “Con trai ruột, cháu gái ruột, có ai mà ông chưa từng lợi dụng không?”

Tô Thành ấp úng: “Chẳng qua là vì ông nghĩ cho đại cuộc mà thôi.”

“Vậy ông cứ tiếp tục lo cho đại cuộc của mình đi, qua nhà tôi làm gì?”

Đã đến nước này rồi, Tô Thành còn ngụy biện như thế, Tô Ánh Nguyệt cũng chẳng còn gì để nói với ông ta nữa.

“Dù có thế nào đi chăng nữa, chúng ta đều là người nhà họ Tô, bây giờ không biết Trần Minh Tân sống chết thế nào, chuyện mà cháu nên làm là, nhanh chóng tìm luật sư của Trần Minh Tân, xem xem cậu ta có để lại di chúc hay không, nếu như không có, cháu phải nói luật sư…”

“Đủ rồi!”

Tô Ánh Nguyệt tức đến run người: “Ông cút đi, lập tức cút đi cho tôi!”

“Tô Ánh Nguyệt, ông có lòng tốt mới nhắc nhở cháu, cháu tỏ thái độ như vậy với ông à?” Tô Thành không hề cảm thấy mình nói gì sai, chỉ cảm thấy Tô Ánh Nguyệt không biết tốt xấu.

Cho dù Tô Ánh Nguyệt đã từng nói muốn cắt đứt quan hệ với ông ta, nhưng ông ta không hề để ý, cho dù cho cắt đứt quan hệ thế nào thì cũng không thể lau đi dòng máu đang chảy trong người được.

Bây giờ còn không biết Trần Minh Tân sống chết thế nào, Tô Ánh Nguyệt đã đẻ con, đương nhiên cô chính là người thừa kế thứ nhất.

“Không cần ông phải nhắc nhở tôi, Trần Minh Tân vẫn chưa chết, anh ấy sẽ sống sót trở về.”

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui