Ông Xã Thần Bí



CHƯƠNG 682: TÌM CÁCH GÂY PHIỀN PHỨC CHO NÓ

Cô lảo đảo lùi về phía sau hai bước, ánh mắt đầy vẻ ngỡ ngàng.

Hạ Nhất Trần đã nói xong, ngước mắt lên thấy bộ dạng của cô ấy, không khỏi nhíu mày: “Cô Tô, cô nghe rõ rồi chứ?”

Tô Ánh Nguyệt mở to hai mắt như vừa nhớ ra điều gì đó, cô nói: “Những thứ này đều được ký trong khi tôi không hiểu rõ tình hình thì làm sao có thể có tác dụng được, tôi không đồng ý ly hôn đâu, tôi cũng không cần phân chia tài sản gì hết.”

Cô nắm chặt tay thành nắm đấm vẻ cương quyết, cô mím môi, lạnh lùng nhìn Hạ Nhất Trần.

Cô ôm ngực, cảm thấy có hơi khó thở.

Với Trần Minh Tân, cô cả đời cũng không thể làm đối thủ của anh.

Cô cho rằng anh vẫn chỉ đang tính toán muốn đưa cô về nước, nhưng không ngờ, còn có “niềm vui bất ngờ” lớn hơn đang đợi cô.

Càng nghĩ, trong lòng càng cảm thấy khó chịu.

Cô cầm giấy tờ ở trên bàn lên, xé nát thành mảnh vụn.

Hạ Nhất Trần vẫn giữ nguyên thần thái nghiêm túc như cũ, hành động của Tô Ánh Nguyệt, anh rõ ràng nhìn thấy, vậy mà ngay cả đầu lông mày cũng không nhíu lại một chút nào.

“Cô Tô, tôi có thể hiểu được tâm trạng của cô, nhưng với tình hình trước mắt, cách này là tốt nhất rồi, cô không còn mối quan hệ vợ chồng với anh Trần nữa, trở thành người đại diện hợp pháp của tập đoàn LK, nếu người nhà Mogwynn ở nước J muốn giành lấy tập đoàn LK thì cũng không danh chính ngôn thuận.”

Hạ Nhất Trần đứng trên góc độ lý trí để phân tích lợi và hại cho Tô Ánh Nguyệt.

Những điều này Tô Ánh Nguyệt đều hiểu.

Nhưng trong lòng cô vẫn cảm thấy buồn bã khó chịu.

“Những bản này đều là bản sao thôi, đây mới là bản chính.” Hạ Nhất Trần thấy Tô Ánh Nguyệt đã dịu lại, lúc này mới lấy bản chính hồ sơ, giấy tờ ra.

Anh nghĩ một lúc, rồi giải thích: “Phương án này thực ra không phải do anh Trần quyết mà là đề nghị của tôi, lúc đầu anh Trần cũng không đồng ý, cô đừng trách anh ấy, đây cũng là cách bất đắc dĩ nhất để đảm bả an toàn mà thôi.”

Sau đó, Tô Ánh Nguyệt không nói thêm gì nữa.

Hạ Nhất Trần bảo cô ký chỗ nào, cô liền ký chỗ đó, bảo cô xem văn bản gì thì cô xem văn bản ấy.

Sau khi tất cả đã xong xuôi, Hạ Nhất Trần thu lại toàn bộ giấy tờ cô đã ký, nhưng lại bị Tô Ánh Nguyệt ấn giữ lại.

“Cô Tô, còn chuyện gì sao?”

“Anh có biết anh ấy ở đâu không?”

Hạ Nhất Trần lặng người một lúc, sau đó liền lắc đầu: “Tôi không biết.”

Tia hy vọng trong mắt Tô Ánh Nguyệt lập tức biến mất.

Trong khoảnh khắc vừa rồi, cô thậm chí còn có một suy nghĩ rất hoang đường, rằng Trần Minh Tân có thể đã cùng Hạ Nhất Trần chuẩn bị trước những chuyện này, rằng có phải anh cũng đã đoán được trước rằng người của Grissy sẽ ra tay trên máy bay nên hôm ấy lúc đi mới khăng khăng không chịu ngồi máy bay tư nhân?

Nếu là như vậy, rất có khả năng anh ấy không hề xảy ra chuyện gì cả, nếu vậy, Hạ Nhất Trần chắc chắn có thể biết được anh ấy đang ở đâu.

Hạ Nhất Trần thu dọn xong đồ đạc liền rời đi rất nhanh.

Tô Ánh Nguyệt ngồi ngây ngốc ở bàn làm việc, đến khi Nam Kha đi vào, cô cũng không phát hiện ra.

“Mợ chủ, trưa nay mợ muốn ăn gì?”

Giọng nói của Nam Kha kéo mạch suy nghĩ của cô về với thực tại.

Cô nhìn qua đồng hồ, mới phát hiện bây giờ đã là giờ ăn trưa rồi, cô lắc đầu nói: “Không muốn ăn gì cả, tôi đi thăm Mộc Tây, chiều nay không đến công ty đâu.”

Nói xong, cô xách túi rồi đi ra ngoài.

Nam Kha nhìn theo bóng lưng của cô, cảm thấy tâm trạng Tô Ánh Nguyệt đang rất tệ, vừa nãy cô ấy và Hạ Nhất Trần ở trong này lâu như thế, cũng không biết đã nói những chuyện gì.

***

Tô Ánh Nguyệt đi đến nhà trẻ mà Trần Mộc Tây học, đúng lúc cô giáo đang dẫn các bạn nhỏ đi ăn trưa.

Cô đứng ở ngoài cổng, vừa nhìn đã thấy Trần Mộc Tây.

Thằng bé im lặng ngồi thẳng lưng trên ghế, ăn cơm ngoan ngoãn một cách kỳ lạ, cô bé bên cạnh nghịch ngợm lấy thìa gõ vào bát nó, thằng bé cũng cứ như không phát hiện ra, chẳng quan tâm.

Kết quả là cô bé kia bĩu môi, lại gõ thêm một phát nữa.

Trần Mộc Tây vẫn mặc kệ, cô bé kia không bằng lòng, không chịu yên mà cứ cầm thìa gõ “keng keng” liên tiếp không ngừng.

Trần Mộc Tây cuối cùng không chịu được nữa, liền giơ tay cướp chiếc thìa, hung dữ ném lại vào bát của cô bé kia, lạnh lùng liếc cô bé một cái.

Cô bé lập tức bị dọa đến mức khóc ầm cả lên.

Tô Ánh Nguyệt cười thầm, ánh mắt của con trai anh, đúng là… có chút lạnh lùng cay nghiệt.

Rõ ràng chỉ là một gương mặt non nớt, vậy mà Tô Ánh Nguyệt lại nhìn thấy được hình ảnh của Trần Minh Tân.

Cô đứng trước cổng cũng khá lâu, một bạn nhỏ bên trong chú ý đến cô, không ngừng nhìn về phía này.

Cô bé bên cạnh con trai cô vừa lau nước mắt vừa nhìn ra hướng cổng, viền mắt hãy còn đỏ ứng, cô bé nhìn Tô Ánh Nguyệt mấy giây, sau đó kéo tay áo của Trần Mộc Tây, chỉ ra ngoài cổng.

Trần Mộc Tây nhìn thấy Tô Ánh Nguyệt đứng ở ngoài cổng, đôi mắt đen bỗng chợt mở to, thằng bé vứt chiếc thìa trong tay đi, nhảy xuống ghế rồi chạy về phía Tô Ánh Nguyệt.

Thằng bé chạy rất nhanh, giống như một cơn lốc nhỏ, một thoáng đã ôm chầm lấy Tô Ánh Nguyệt: “Mẹ!”

Tô Ánh Nguyệt ngồi xổm xuống trước mặt thằng bé, xoa đầu nó: “Mẹ chỉ đi ngang ghé qua xem con thế nào thôi, phải đi ngay đây, con ngoan ngoãn ăn cơm xong đi ngủ nhé, phải nghe lời đó.”

“Dạ, vâng.” Trần Mộc Tây ngoan ngoãn gật đầu.

Tô Ánh Nguyệt hôn lên trán thằng bé một cái, sau đó khẽ đẩy bé, ý bảo con mau quay lại chỗ ngồi đi.

Trần Mộc Tây lưu luyến không muốn đi, vừa đi về lại chỗ ngồi vừa chốc chốc lại ngoái về sau.

Thằng bé vừa ngồi xuống, cô bé ban nãy ngồi bên cạnh lau nước mắt hỏi nó: “Đấy là mẹ cậu à?”

Trần Mộc Tây chỉ tập trung ăn cơm, không đoái hoài gì đến cô bé.

Mẹ đã nói rồi, muốn nó phải ngoan ngoãn ăn cơm.

“Mẹ cậu xinh thật đấy.” Cô bé nghiêng đầu, trên mặt vẫn còn vương vệt nước mắt, bé mở to mắt, nghiêng đầu nhìn thằng bé, vẻ mặt như muốn nói “cậu mau để ý đến mình đi.”

Trần Mộc Tây ăn xong, lại nhìn ra cổng lần nữa, phát hiện không biết mẹ đã về từ lúc nào rồi, trên khuôn mặt nhỏ lộ rõ vẻ thất vọng.

Cô bé bên cạnh lại huých huých nó: “Này!”

“Ừ.” Trần Mộc Tây khẽ nhíu mày, nó cảm thấy người bạn Nguyễn Hà Chi này đúng là phiền phức, nói nhiều quá.

Nguyễn Hà Chi khoanh tay ngay ngắn lên bàn, đặt cằm lên, nheo mắt cười, nói: “Nhưng mẹ mình vẫn là người xinh nhất.”

Trần Mộc Tây lập tức phản bác lại: “Mẹ mình xinh nhất.”

“Mẹ mình!” Nguyễn Hà Chi không chịu, mẹ của cô bé mới là người xinh nhất.

Trần Mộc Tây hừ một tiếng, không muốn nói chuyện với cô bé nữa.

Nguyễn Hà Chi thấy cậu bé lại không thèm để ý đến mình nữa liền ương bướng dịch dịch về phía cậu, cố gắng tìm cảm giác tồn tại.

Trần Mộc Tây dứt khoát đứng phắt lên, chạy đi chỗ khác ngồi, kết quả lúc thằng bé vừa đứng dậy, Nguyễn Hà Chi dựa vào một khoảng không, cứ thế ngã lăn ra đất.

“Hu…”

Nguyễn Hà Chi đau kêu lên một tiếng, ngây ngốc ngồi dưới mặt đất, mấy giây sau, nhìn thấy bàn tay nhỏ xíu của mình bị xước một vệt rất sâu, còn đang rỉ máu, cô bé khóc ầm lên.

Mà vết thương này, cuối cùng đã để lại sẹo trên tay cô bé, chính vì chuyện này, rất nhiều năm về sau, Nguyễn Hà Chi không ngừng đối đầu với Trần Mộc Tây, tìm cách gây phiền phức cho thằng bé.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui