CHƯƠNG 683: TÔI NHÌN THẤY ANH ẤY RỒI
Ra khỏi nhà trẻ Trần Mộc Tây học, Tô Ánh Nguyệt lái xe khắp thành phố Vân Châu mà không có đích đến.
Đi trên các con đường quen thuộc, nhưng cô đưa mắt nhìn ra, ngay cả một bóng hình quen thuộc cũng không thấy.
Cô đi vài vòng cũng cảm thấy mệt rồi, bèn dừng xe rồi chọn một quán cà phê nào đó ngồi nghỉ, nhưng không ngờ lại gặp được Bùi Dục Ngôn đang đi ra ngoài làm việc.
“Chào bà Trần.”
Bùi Dục Ngôn vẫy tay ra hiệu cho cấp dưới đứng sau lưng mình đi ra chỗ khác, rồi sải bước dài lại gần, không khách sáo mà ngồi xuống luôn trước mặt cô.
Tô Ánh Nguyệt ngước mắt lên nhìn anh ta: “Trùng hợp nhỉ.”
“Cũng không hẳn, Vân Châu lớn như thế này mà cũng gặp được nhau, thực sự là có duyên đấy.”
Tô Ánh Nguyệt không để ý gì đến câu nói chứa đầy thâm ý này của Bùi Dục Ngôn.
Cô im lặng uống một ngụm cà phê, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, cô không tiếp chuyện với Bùi Dục Ngôn, cũng chẳng đuổi anh ta đi.
Bùi Dục Ngôn nào phải loại người sẽ để phụ nữ tùy ý ngó lơ như thế, anh đang định nói thì Tô Ánh Nguyệt ngồi đối diện đột nhiên đứng dậy, chìa khóa và túi xách cũng không thèm cầm theo, cứ thế chạy như bay ra ngoài.
“Này, cô đi đâu thế?”
Bùi Dục Ngôn cũng phản ứng rất nhanh, anh chộp lấy chìa khóa và túi xách của cô toan đuổi theo, nhưng lại bị nhân viên phục vụ đi đến chặn lại: “Xin lỗi thưa anh, anh có thể thanh toán trước không ạ?”
Bùi Dục Ngôn rút trong túi ra mất tờ tiền ném cho nhân viên: “Đủ chưa? Tránh ra.”
Nhân viên phục vụ bị ánh mắt của anh dọa cho co rúm lại, lập tức tránh đường.
Cậu nhân viên vừa tránh ra, Bùi Dục Ngôn liền lập tức đuổi theo hướng Tô Ánh Nguyệt đi.
Nhìn theo Bùi Dục Ngôn thoáng cái đã chạy mất dạng, cậu nhân viên yếu ớt mở miệng: “Anh ơi, còn tiền thừa nữa mà…”
Thôi bỏ đi, coi như tiền boa vậy.
***
Lúc Bùi Dục Ngôn chạy ra ngoài đã không thấy bóng dáng Tô Ánh Nguyệt đâu nữa rồi.
Anh liền dựa theo cảm giác chạy vào một ngã rẽ.
Đây là một khu phố thương mại khá sầm uất, nhưng người đi lại trên đường lại không nhiều, đặc biệt là trong buổi chiều của ngày làm việc như thế này.
Anh đi vào trong đường rẽ, bước về phía trước hai bước thì cảm thấy có gì đó không đúng, bỗng nhiên trước mắt tối sầm, đầu anh bị thứ gì đó chụp kín, tầm nhìn bị cản trở, trước mắt chỉ còn một màu đen.
Sau đó, là một trận đấm đá túi bụi.
Bùi Dục Ngôn không ngờ được rằng có người lại dám đánh lén mình, bao năm theo nghiệp quân nhân đã rèn luyện cho anh tốc độ phản ứng cực nhanh.
Anh phản ứng lại lập tức, đánh gục mấy người bao vây trong giây lát.
Anh mau chóng lôi thứ đang chụp trên đầu mình xuống, sau đó anh nhìn thấy mấy tên vừa bị anh đánh cho nằm sõng soài trên đất đã kịp lên chiếc xe đỗ phía trước chạy mất rồi.
Hiển nhiên là có tính toán trừ trước.
Đời này của anh, trừ khi bị đánh khi đang giao đấu với đối thủ, còn trước giờ chưa từng có ai dám đánh úp anh như thế này.
Mấy người kia thân thủ khá tốt, phản ứng lại cực kỳ nhanh, hơn nữa mục đích cũng rất rõ ràng, dường như bọn họ đã biết được thực lực của anh, nên khi đánh xong liền chạy mất chứ không dám ở lại.
Chắc chắn là do kẻ có quen biết với anh làm ra.
Anh thầm chửi thề mấy câu, chợt nhớ ra là đang đuổi theo Tô Ánh Nguyệt, vừa rồi bị vướng chân một lúc, cũng mất dấu cô luôn rồi.
Anh xoa xoa chân mình, lạnh lùng hừ một tiếng, mấy tên này ra tay cũng mạnh thật đấy.
Anh men theo con đường vừa nãy đi vào để ra ngoài, quan sát bốn phía, ánh mắt vô cùng cảnh giác, nếu để anh điều tra ra chuyện này là do ai làm thì tên đó chết chắc rồi.
Đến khi quay lại đường chính rồi, anh vẫn không nhìn ra ai có vẻ khả nghi.
Ở trong chiếc xe hơi màu đen cách đó không xe, người trong xe hạ cửa kính xe xuống 1/3, để lộ ra nửa khuôn mặt đàn ông, đôi mắt sâu thẳm đặc biệt thu hút người nhìn.
Bên cạnh anh ta vang lên một giọng nữ có chút mỉa mai: “Anh tìm người đi đánh anh ta một trận để làm gì, thân thủ anh ta tốt, căn bản chẳng bị tổn thất gì cả đâu, với cả, hành động của anh ấu trĩ thật đấy.”
Giọng nói của người đàn ông trầm thấp êm tai: “Ít ra thì cũng khiến hắn ta khó chịu, lúc này hắn nhất định sẽ tìm xem người đứng đằng sau là ai, nhưng mà, hắn không thể nào điều tra ra tôi, cứ thế thì hắn chỉ có thể khó chịu mãi mà thôi.”
Người phụ nữ kia lạnh lùng giễu cợt: “Tôi thấy anh không chỉ trẻ con, mà còn bệnh nặng hơn rồi đấy!”
Người đàn ông nâng cửa kính xe lên, bắt đầu nhắm mắt tĩnh tâm.
Sắc mặt người phụ nữ có phần khó chịu.
***
Cuối cùng Bùi Dục Ngôn cũng tìm thấy Tô Ánh Nguyệt trước cửa một cửa hàng tiện lợi.
Anh nhìn thấy Tô Ánh Nguyệt hoàn toàn nguyên vẹn đứng ở đó, liền tức giận bước đến: “Cô chạy linh tinh đi đâu thế, có chuyện gì không thể nói trước rồi hẵng đi à? Ở nơi công cộng như thế, tôi có làm được gì cô đâu!”
Tô Ánh Nguyệt nhìn chằm chằm dòng xe cộ như mắc cửi trên đường, cũng không biết cô có nghe rõ lời Bùi Dục Ngôn nói không và thấy vẻ hùng hổ của anh không.
Một lúc sau, cô đột nhiên quay đầu lại hướng Bùi Dục Ngôn, đôi mắt hoa đào xinh đẹp tràn đầy sức sống: “Tôi nhìn thấy anh ấy rồi.”
Bùi Dục Ngôn nhìn gương mặt bỗng nhiên trở nên sáng ngời của cô, hơi thất thần, rồi lập tức lên tiếng một cách hung dữ: “Cái gì?”
“Tôi nhìn thấy Trần Minh Tân rồi, lúc nãy ở trong quán cà phê, tôi nhìn thấy anh ấy đứng ở bên kia đường nhìn tôi!” Trong mắt Tô Ánh Nguyệt tràn ngập niềm vui, giọng nói cũng tràn đầy phấn khởi.
Sắc mặt Bùi Dục Ngôn nhanh chóng lạnh đi, anh nhìn cô như đang nhìn một kẻ thần kinh: “Chắc cô không nghỉ ngơi đủ nên hoa mắt nhìn nhầm rồi ấy chứ.”
Tô Ánh Nguyệt lớn giọng phản bác lại anh ta: “Tôi không nhìn nhầm, chính là anh ấy!”
Bùi Dục Ngôn chẳng muốn dây dưa chủ đề này với Tô Ánh Nguyệt nữa, anh dúi túi xách và chìa khóa xe đang cầm vào trong tay Tô Ánh Nguyệt: “Con trai cô sắp tan học rồi đấy, cô nhanh đi đón nó đi, không có việc gì thì đến công ty tìm việc mà làm, đỡ phải suy nghĩ linh tinh cả ngày.”
Anh ta không tin lời của Tô Ánh Nguyệt.
Tô Ánh Nguyệt nhếch môi: “Anh không tin thì thôi, dù gì cũng không liên quan đến anh.”
Nói xong, cô liền quay người bước đi, ngay cả câu “tạm biệt” cũng không buồn nói.
Bùi Dục Ngôn chống nạnh đứng nguyên chỗ cũ, tức giận đến mức không nói nên lời.
Anh chưa từng gặp người phụ nữ nào không biết tốt xấu như thế!
***
Tô Ánh Nguyệt lại lái xe đi một vòng xung quanh, rồi mới đi đón Trần Mộc Tây.
Mấy ngày tiếp theo, cô cũng không đi đến công ty, trừ lúc đưa Trần Mộc Tây đi học và lúc đón về, cô đều đích thân đem người đi tìm Trần Minh Tân.
Kết quả, mấy ngày đó, họ chẳng tìm ra được một chút manh mối nào về Trần Minh Tân cả.
Cô cũng không ngừng hoài nghi, chẳng nhẽ hôm ấy cô đã nhìn nhầm rồi sao.
Nhưng, trong lòng cô biết không thể nào có chuyện cô nhìn nhầm.
Nhưng rõ ràng sau mấy ngày không tìm được chút tung tích nào, những người bên cạnh đều không tin cô đã nhìn thấy Trần Minh Tân.
Cuối tuần, An Hạ đến nhà bầu bạn với cô: “Có phải gần đây cậu mệt mỏi quá không? Dù thế nào thì sức khỏe cũng là quan trọng nhất.”
“Tớ nhìn thấy anh ấy thật mà, sao cả cậu cũng không tin tớ?” Tô Ánh Nguyệt giải thích với An Hạ với vẻ bất lực.
An Hạ thở dài, nói: “Nếu như cậu thực sự nhìn thấy boss Trần, vậy thì tại sao anh ấy lại không xuất hiện chứ? Rõ ràng biết là cậu đang đi tìm anh ấy mà vẫn trốn đi là có ý đồ gì? Điều này rõ ràng chẳng có ý nghĩa gì cả.”
“Nhưng mà…”
An Hạ vỗ vai cô an ủi: “Không nhưng nhị gì hết, mấy ngày này cậu nghỉ ngơi đi, tớ xin nghỉ phép ở với cậu vài hôm, để cậu đỡ suy nghĩ linh tinh cả ngày trời.”
.