CHƯƠNG 685: TRẦN ÚC XUYÊN ĐÁNG NGHI NHẤT
An Hạ gật đầu, giọng vẫn còn hơi nghi hoặc: “Nhìn không ra luôn đó, anh ta còn biết trò này nữa à?”
Tô Ánh Nguyệt nói: “Mẹ anh ấy là họa sĩ vẽ truyện tranh họat hình đó.”
Chuyện này không ai biết cả.
An Hạ gãi đầu, nói: “Không ngờ đó, Boss Trần thế mà đa tài đa nghệ nhỉ.”
Tô Ánh Nguyệt cười không nói gì, Trần Minh Tân không chỉ đa tài đa nghệ mà thật ra cả mấy thứ linh tinh anh ấy cũng đều biết cả.
Có một suy nghĩ lướt qua trong mắt An Hạ: “Nhưng mà vẫn có chút kỳ lạ đó.
Anh ấy tới thăm Mộc Tây, còn vẽ hình cho thằng bé nữa, như vậy rõ ràng là anh ấy không sao cả.
Nếu đã không có vấn đề gì, tại sao không chịu đến tìm cậu chứ?”
Sắc mặt Tô Ánh Nguyệt có hơi chùng lại.
An Hạ nói không sai, thật sự rất có lý.
Trần Minh Tân nếu như không xảy ra chuyện gì, theo lý mà nói thì lẽ ra anh phải đến tìm cô chứ?
Nhưng cô bôn ba khắp nơi tìm anh bao lâu nay rồi mà anh vẫn không hề lộ diện.
Anh đến thăm Mộc Tây chứng tỏ rằng việc Tô Ánh Nguyệt nhìn thấy anh ở quán cà phê hôm đó hoàn toàn không phải là ảo giác.
Rốt cuộc ngày ấy trên máy bay đã xảy ra chuyện gì? Anh rốt cuộc là có bị thương không, tình hình sức khỏe giờ ra sao?
Dù cho có thể vẽ đi nữa thì cũng chỉ đủ nói lên rằng tay anh vẫn ổn, thế còn chân và những nơi khác có bị thương gì hay không?
Hay là vì chuyện ly hôn mà anh không dám đên tìm cô?
Suy nghĩ vừa lóe lên, Tô Ánh Nguyệt liền cảm thấy rất có lý, đồng thời cũng thấy hơi có chút hoang đường.
Trần Minh Tân sợ cô thế ư?
Cô chẳng tin nổi ấy.
Không lẽ là vì hiện giờ anh không tiện gặp cô nên dùng cách này để gửi tin tức đến cho cô sao?
Nếu như không muốn bị Tô Ánh Nguyệt phát hiện, nhất định anh sẽ không để lại bất cứ dấu vết nào.
Anh cố ý xuất hiện, cố ý vẽ tranh cho Trần Mộc Tây, như vậy không phải là vì muốn cho cô biết rằng anh vẫn còn sống đấy sao?
Tô Ánh Nguyệt hơi rối não.
Cô nhìn ra bốn phía, dĩ nhiên trong phòng này không thể thấy Trần Minh Tân được.
Cô mở cửa sổ, rồi lại nhào chạy ra ngoài, tìm một lượt khắp cả tầng lầu nhưng vẫn không thấy bóng dáng anh.
Anh không ở lại đợi cô.
Trước khi thấy được Trần Minh Tân lần nữa thì tất cả mọi suy nghĩ của cô cũng chẳng qua chỉ là suy đoán mà thôi.
Tình hình thực tế thế nào cũng phải gặp được Trần Minh Tân mới có thể sáng tỏ.
An Hạ cũng dắt Trần Mộc Tây ra rồi.
Nhìn thấy Tô Ánh Nguyệt mặt mày u ám đứng ở đó liền dẫn Trần Mộc Tây bước tới: “Sao rồi hả?”
“Chẳng có gì cả.” Tô Ánh Nguyệt lắc đầu, đưa tay nắm lấy tay Trần Mộc Tây: “Chúng ta cứ về trước vậy.”
***
Đêm đã khuya, Tô Ánh Nguyệt dỗ cho Trần Mộc Tây Ngủ xong thì tắt đèn ra ngoài.
Cô cầm bức vẽ sáng nay tìm thấy từ trong lớp Trần Mộc Tây đi sang phòng đọc sách.
Bức vẽ này chắc chắn là Trần Minh Tân vẽ.
Rốt cuộc là vì lý do gì mà anh không đến gặp cô chứ?
Từ lúc máy bay mất tích đến nay, cô đã tìm anh tìm đến sức cùng lực kiệt rồi.
Có điều, giờ biết được anh vẫn còn sống là cũng đã tốt lắm rồi.
Ngồi im một lúc lâu sau cô mới tắt đèn rồi đi về phía cửa trong bóng tối.
Cô vốn đã quá quen thuộc với phòng đọc sách này rồi, đi trong tối như thế này không trở ngại gì cả.
Lúc đến chỗ cửa, cô xoay người định đóng cửa thì vô tình ngước mắt lên và nhìn thấy một tia sáng chiếu vào cửa sổ.
Tim Tô Ánh Nguyệt bỗng thót lại, cô kéo tay nắm đẩy mạnh cửa ra, sải bước đi về phía cửa sổ.
Càng gần tới cửa sổ tim cô càng đập mạnh hơn.
Thế nhưng tia sáng quét qua cửa sổ chỉ vài chốc rồi biến mất không còn tăm hơi nữa.
Tô Ánh Nguyệt kinh ngạc, ba bước nhập một quýnh quáng chạy lên trước, từ cửa sổ nhìn ra ngoài cũng chỉ có thể thấy được ngọn đèn đường vàng mờ trong sân.
Cô hoảng loạn nhìn khắp bốn phía, phát hiện trong sân trống trơn không hề có một bóng người nào.
Cô vội vàng chạy xuống lầu.
Lúc băng qua sảnh lớn, người giúp việc nửa đêm thức dậy đứng uống nước ở đó nhìn thấy cô vội vã như thế liền tưởng đã xảy ra chuyện gì, gấp rút chạy sang hỏi: “Mợ chủ, có chuyện gì vậy ạ?”
Tô Ánh Nguyệt không thì giờ đâu mà trả lời.
Sau nhiều lần sa thải và thay người giúp việc trong biệt thự, những người còn ở lại đều là những người thông minh, thấy Tô Ánh Nguyệt không để ý đến mình là liền tự giác gọi vài vệ sĩ đi theo cô ra ngoài.
Người giúp việc dẫn theo bảo vệ ra ngoài thì phát hiện Tô Ánh Nguyệt đang tìm kiếm gì đó trong sân, đến cả cỏ cũng không bỏ sót.
“Mợ chủ, mợ mất đồ gì ạ?” Người giúp việc tiến lên phía trước, cẩn thận hỏi han.
Tô Ánh Nguyệt quay đầu lại, vẻ mặt đờ đẫn một lúc mới lắc đầu: “Không.”
Trong lòng cô lúc này đang nghĩ đến chuyện khác.
Ánh sáng chiếu qua cửa sổ ban nãy cô nhìn thấy ở trong phòng rõ ràng là phát ra từ đèn pin, rất sáng.
Phản ứng đầu tiên của cô là cảm thấy đó chính là Trần Minh Tân.
Nhưng nếu đúng thật là anh thì nửa đêm nửa hôm như này anh đến đây để làm gì cơ chứ?
Nếu anh muốn cung cấp cho cô tin tức về việc anh vẫn còn sống đúng như cô tưởng tượng thì không phải mục đích này sớm đã đạt được rồi hay sao.
Anh đâu cần phải hành động thêm vầy nữa.
Còn nếu anh có ý muốn gặp cô một lần thì anh chẳng phải đã có rất nhiều cơ hội lúc cô đi khắp nơi tìm anh rồi đấy thôi.
Đâu cần đêm hôm khuya khoắt tìm đến như thế này.
Mà đã vậy, nếu quả thật không phải là Trần Minh Tân thì dù bất luận là ai đến đây vào cái giờ này, chắc chắn cũng không phải dạng tốt đẹp gì.
Tô Ánh Nguyệt lạnh lùng ra lệnh: “Vào nhà đã.”
Nhìn thấy sắc mặt Tô Ánh Nguyệt khác thường, người giúp việc và bảo vệ liền vội vã đi theo vào nhà, không nói thêm lời thừa thãi nào nữa cả.
Vào đến sảnh, Tô Ánh Nguyệt còn chưa kịp ngồi xuống đã nghiêm túc dặn dò mọi người: “Bắt đầu từ hôm nay phải có bảo vệ trực 24/24.
Chấn chỉnh tinh thần một chút, mai tôi sẽ bổ sung thêm người làm.”
“Vâng.”
“Mọi người vất vả rồi.”
Tô Ánh Nguyệt có dự cảm kẻ tới đây hôm nay không phải người tốt, dù là với mục đích gì đi nữa thì khả năng cao là có nhắm vào tập đoàn LK.
Chuyện Trần Minh Tân có mặt trên chuyến bay đó cũng không phải là chuyện bí mật gì.
Mọi người đều biết anh sống chết chưa rõ ràng, hơn một tháng rồi cũng không ai có động thái gì cả.
Có lẽ là do chưa ai dám chắc Trần Minh Tân có còn sống hay không.
Mà hơn một tháng nay lại không có chút tin tức gì về Trần Minh Tân cả, có thể bọn họ tưởng anh đã chết thật rồi cũng nên.
Trần Minh Tân không còn nữa, nếu không ngoài dự đoán thì cô sẽ là người thừa kế tài sản với tư cách là vợ anh.
Trần Úc Xuyên lúc trước đã từng gọi điện đến bảo cô quay về nước J, khi đó cô đã trực tiếp từ chối ông ta.
Giờ nghĩ lại, Trần Úc Xuyên chính là người đáng nghi nhiều nhất.
Trần Úc Xuyên trước giờ chẳng nể nang gì với cô cả, có lẽ ông ta cũng muốn loại bỏ cô rồi.
Nếu mà như vậy thì người duy nhất có quan hệ huyết thống với Trần Minh Tân chỉ còn lại ông ta mà thôi.
Tập đoàn LK nhất định sẽ thuộc về ông ta.
Tô Ánh Nguyệt lòng chất chồng tâm sự đi lên lầu, về tới phòng, cả đêm mất ngủ.
Sáng sớm ngày hôm sau.
Trời vừa rạng, Tô Ánh Nguyệt đã dậy.
Sắc mặt hơi kém sau cả một đêm không ngủ, cô trang điểm nhẹ để che đi bớt, nấu bữa sáng xong rồi đi đánh thức Trần Mộc Tây.
Vì chuyện tối qua, Tô Ánh Nguyệt vốn không định cho Trần Mộc Tây đi học hôm nay nữa, thế nhưng thằng bé vẫn còn một tuần nữa mới tới kỳ nghỉ đông.
Trẻ con rất mẫn cảm, nếu như cô bỗng nhiên bảo Trần Mộc Tây nghỉ học, thằng bé nhất định sẽ cảm thấy lo lắng, cũng sẽ không yên tâm nữa.
Đây là điều cô không muốn thấy.
Chuẩn bị xong bữa sáng, cô lên lầu gọi Trần Mộc Tây dậy thì phát hiện thằng bé đã lọ mọ tự mặc quần áo vào rồi.
.