CHƯƠNG 689: SAO THẾ, EM GHEN À?
Tô Ánh Nguyệt khẽ ngẩng ra, sắc mặt thoáng qua một tia giận dữ, cao giọng nói: “Đừng có mơ!”
Trần Minh Tân nựng mặt cô rồi dịu dàng nói: “Lúc trước chỉ có thể tưởng tượng còn bây giờ thì có thể làm thật rồi.”
Tô Ánh Nguyệt trừng mắt liếc anh, đúng là đồ miệng lưỡi!
Nhưng phản ứng của Trần Minh Tân lại là ôm cô và trực tiếp hôn lên môi cô.
Cánh tay anh ôm chặt lấy eo cô, cánh môi của cô bị ngậm chặt thốt không nên lời, giống như anh muốn nuốt trọn cô vậy.
Tô Ánh Nguyệt hơi đau vì bị anh ghìm chặt nên cô khẽ giãy giụa.
Có điều sức cô quá yếu nên Trần Minh Tân hoàn toàn không để vào mắt.
Hôn nhau một hồi, cuối cùng Trần Minh Tân cũng thỏa mãn buông cô ra.
Cho dù đèn trong phòng hơi mờ nhưng anh vẫn có thể thấy rõ hai má của Tô Ánh Nguyệt có chút phiếm hồng.
Ánh mắt như thiêu như đốt của anh khiến Tô Ánh Nguyệt cúi gằm mặt, cô quay mặt đi và mãi một lúc sau cô mới bắt đầu hỏi anh.
“Ngày đó ở quán cà phê, người mà em thấy chính là anh?”
“Ừ.”
“Mộc Tây nói anh đã mua bánh kem cho thằng bé, anh còn vẽ cho nó nữa.”
“Sao vậy, em ghen tỵ à?”
“…” Cô ghen tỵ cái con khỉ ấy!
Sao cô có thể vì chút chuyện vặt vãnh ấy mà đố kỵ với con trai mình chứ, cô cũng chẳng phải là Trần Minh Tân, trước đây anh còn ghen tỵ ghê hơn thế cơ.
Không đợi cô nói hết câu, Trần Minh Tân đã nâng mặt cô lên định tiếp tục hôn cô thì bị Tô Ánh Nguyệt đẩy ra: “Anh đứng đắn một chút đi.”
“Anh rất đứng đắn mà, hiện tại anh đang muốn làm chuyện đứng đắn đây.”
Anh giở quẻ vô lại nên Tô Ánh Nguyệt cũng hết cách.
Cô dùng tay che môi anh lại, tỏ vẻ nghiêm nghị: “Thưa anh Trần, có phải anh đã quên gì rồi không?”
Trần Minh Tân hơi sững: “Sao cơ?”
Tô Ánh Nguyệt nhếch mép, khẽ đẩy anh ra một chút sau đó mới chậm rãi gằn từng chữ một: “Chúng ta đã ly hôn.”
Trần Minh Tân nghe vậy, sắc mặt đột nhiên cứng đờ, anh đang định nói gì đó thì bên ngoài đột nhiên dấy lên một trận ồn ào.
Trần Minh Tân lập tức bừng tỉnh, vội vàng chạy tới tắt đèn trong phòng đi.
Khi Tô Ánh Nguyệt còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra thì cô bất chợt nghe thấy giọng của Bùi Dục Ngôn vang lên bên ngoài: “Mợ chủ của các người mà các người cũng không biết cô ta đã đi đâu sao?”
Sau đó, là một thanh âm xa lạ: “Chúng tôi thật sự không nhìn thấy mợ chủ.”
“Vậy thì đi trích xuất camera xem cô ta đã đi đâu!” Có thể nghe ra sự tức giận trong giọng nói của Bùi Dục Ngôn.
“Xin lỗi anh Bùi, muốn trích xuất camera của Ngọc Hoàng Cung thì phải được sự cho phép của quản lý…”
Tô Ánh Nguyệt cuối cùng cũng nghe ra được Bùi Dục Ngôn đang nói chuyện với nhân viên của Ngọc Hoàng Cung.
Hơn nữa, cô còn nghe được nội dung cuộc nói chuyện của bọn họ, hình như là đang tìm cô thì phải?
Chẳng phải cô đang yên ổn ở đây sao?
Giọng nói của hai người họ xa dần.
Trần Minh Tân cũng nghe được cuộc trò chuyện bên ngoài.
Trong bóng tối, anh không thể thấy rõ mặt của Tô Ánh Nguyệt nhưng Tô Ánh Nguyệt lại mơ hồ cảm thấy anh có gì đó là lạ.
“Em phải cách xa tên họ Bùi ấy một chút.” Nói xong những lời này, anh đột nhiên mở cửa bỏ đi.
Tô Ánh Nguyệt bình tĩnh trở lại, đuổi theo thì hoàn toàn không còn thấy bóng dáng của Trần Minh Tân nữa.
Cô nhìn hàng lang trống không, thần sắc hốt hoảng nhìn bốn phía rồi đuổi theo một đoạn nữa nhưng kết quả vẫn là không thấy bóng dáng Trần Minh Tân đâu hết.
Cô đưa tay xoa xoa khuôn mặt vẫn còn nóng bừng của mình, nếu không phải trên môi cô vẫn còn lưu lại cảm giác thì cô sẽ hoài nghi liệu vừa rồi Trần Minh Tân có thật sự xuất hiện không?
“Mợ chủ, sao mợ lại ở đây? Bọn họ đều đang tìm mợ khắp nơi.”
Phía sau truyền đến tiếng của Hạ Nhất Trần.
Tô Ánh Nguyệt quay lại: “Tìm tôi làm gì? Vừa rồi tôi hơi mệt nên nằm nghỉ trong phòng bao một chút.”
Không hiểu sao cô lại không nói chuyện mình gặp được Trần Minh Tân cho Hạ Nhất Trần.
Nếu anh đã lén tìm đến cô thì nhất định là không muốn để cho người khác biết.
Về phần tại sao anh không lộ diện trước mặt mọi người thì cô nghĩ nhất định là anh có lý do riêng.
Cho dù trong lòng cô đang chất chứa rất nhiều thắc mắc cùng sự tức giận nhưng trong tiềm thức cô vẫn muốn giấu giếm cho Trần Minh Tân.
Về điểm này, chính cô cũng có chút bất đắc dĩ.
Hạ Nhất Trần nhìn thoáng qua phòng bao sau lưng cô rồi mới nói: “Không có việc gì là tốt rồi.”
Tô Ánh Nguyệt gật đầu với anh ta rồi nói: “Khiến các anh phải lo lắng rồi, bảo họ đừng tìm nữa, bây giờ tôi phải về.”
Nói xong, cô liền xoay người rời đi.
Cô vừa đi vừa quan sát xung quanh một lượt nhưng vẫn không thấy bóng dáng Trần Minh Tân.
Anh ấy đang làm gì mà đột nhiên xuất hiện rồi lại đột nhiên biến mất vậy chứ?
Tuy rằng trong lòng rất giận nhưng thấy anh còn sống sờ sờ, không chút tổn thương thì chí ít cô cũng đã an tâm hơn một chút.
Cô bước ra khỏi thang máy thì vừa vặn bắt gặp Bùi Dục Ngôn cũng bước ra từ thang máy đối diện.
Bùi Dục Ngôn có hơi sững sờ khi nhìn thấy cô nhưng anh ta nhanh chóng bước lại gần và giữ tay cô lại: “Cô vừa đi đâu vậy, tìm khắp nơi mà không thấy cô đâu hết.”
Tô Ánh Nguyệt nhớ tới chuyện lúc trước, mím môi một cái rồi làm ra vẻ nghiêm túc nói: “A, chuyện vừa nãy ở quán bar, cảm ơn anh nhé.”
Nhưng không ngờ lời nói của cô đã khiến Bùi Dục Ngôn chau mày: “Tôi hỏi cô đã đi đâu?”
Tô Ánh Nguyệt mất kiên nhẫn, cô chưa bao giờ tỏ thái độ ôn hòa với Bùi Dục Ngôn, hiện tại Trần Minh Tân đã trở về, sống sờ sờ bình an vô sự đứng trước mặt cô, nên lòng cô cũng yên tâm phần nào và cô lại càng không muốn gặp Bùi Dục Ngôn nữa.
“Xin anh buông tay tôi ra, muốn nói gì cứ nói, đừng hở một chút là động tay động chân với người ta.” Tô Ánh Nguyệt thực sự rất không thích việc anh ta động một chút là lôi kéo cô.
“Huh, không biết tốt xấu!” Bùi Dục Ngôn hừ lạnh một tiếng rồi buông tay cô ra.
Lúc nãy anh ta đã định bỏ đi.
Xe cũng đã chạy được một đoạn rồi nhưng anh cứ cảm thấy có chút lo lắng nên mới quay lại, kết quả là không nhìn thấy bóng dáng của người phụ nữ này đâu hết.
Anh có lòng tốt quan tâm cô vậy mà cô lại tỏ thái độ như vậy là sao?
“Tôi đã cảm ơn anh rồi, anh còn muốn thế nào nữa?” Tô Ánh Nguyệt nói xong liền quay lưng bỏ đi.
Bùi Dục Ngôn là người mà cô không nên trêu vào, trước là bởi vì muốn hợp tác cùng anh ta để điều tra chuyện của Grissy, bây giờ đã biết chắc Trần Minh Tân bình an vô sự nên cô không muốn phải đối phó với anh ta nữa.
Bùi Dục Ngôn nghẹn ở ngực, anh ta đúng là điên rồi mới đang yên đang lành thì quay lại tìm phiền phức.
Người phụ nữ này ngoại trừ xinh đẹp hơn người khác một chút thì chẳng dịu dàng, chẳng đáng yêu tí nào cả, anh bị mù rồi mới hao tâm tổn sức vào cô.
Anh thở dài một hơi rồi đuổi theo Tô Ánh Nguyệt.
Anh ta cao nên bước chân cũng dài, chỉ một lúc là đã đuổi kịp Tô Ánh Nguyệt, đi chưa được mấy bước đã đi sóng vai cùng cô, anh lơ đãng quay đầu thì thấy môi của cô hơi sưng đỏ…
Chỗ hai người đứng lúc nãy vì khuất sáng nên không ai chú ý đến điểm ấy.
Anh ta sa sầm mặt, kéo tay cô lại.
Đúng lúc ấy Tô Ánh Nguyệt cũng để ý thấy động tác của anh nên nghiêng người một chút liền tránh được.
Cô tức giận quay đầu liếc anh một cái: “Anh Bùi, xin anh chú ý lời đồn đại một chút.”
Bùi Dục Ngôn cười khẩy: “Lời đồn? Loại phụ nữ chưa tìm được xác chồng đã vui vẻ bên người mới như cô mà còn nghĩ đến lời đồn thổi sao?”
.