CHƯƠNG 695: NGƯỜI ĐẠI DIỆN CHO BÁ TƯỚC AUGUSTO TỚI
Tô Ánh Nguyệt nhíu mày, giữa lông mày mơ hồ ẩn giấu vẻ tức giận: “Nếu là cô cảm thấy mình chỉ là một con chó của Grissy thì tùy cô thôi, nhưng đó là chuyện của cô, đừng bụng ta suy bụng người, không phải ai cũng giống cô, không ngoan ngõan làm người mà nhất định phải đi làm một con chó.”
Ngôn từ của Tô Ánh Nguyệt sắc bén, tất nhiên Cố Hàm Yên đã bị chọc giận, cô ta trừng mắt dữ tợn nhìn Tô Ánh Nguyệt: “Bây giờ ngoài ở chỗ này múa lưỡi với tôi thì cô còn có thể làm cái gì? Cô tưởng bản thân cô ghê gớm cỡ nào chứ? Không có Trần Minh Tân, cô chẳng là cái thá gì.”
“Cô nói sai rồi, dù không có Trần Minh Tân, tôi cũng là Tô Ánh Nguyệt quang minh chính đại.” Tô Ánh Nguyệt lạnh lùng nhìn Cố Hàm Yên bị chọc giận, trong lòng hơi gợn sóng.
Bất cứ lúc nào, bất cứ nghèo hay giàu cũng nên biết vj trí của bản thân, phải biết mình là ai, đừng để bị mất phương hướng, không để bị kiểm soát, có thể đường đường chính chính nhìn thẳng vào bản thân.
Câu nói của Cố Hàm Yên không hề sai, nếu không có Trần Minh Tân, thì sẽ không có quá nhiều người biết cô, không phải vợ của tổng giám đốc LK, cô cũng sẽ không bước vào gia tộc Mogwynn, càng không thể có liên quan đến Grissy, cũng sẽ không kết bạn với nhân vật như Aika.
Nhưng trong lòng cô hiểu rõ, nếu như không có Trần Minh Tân, có lẽ cô sẽ sống cả đời bình thường, nhưng ít nhất cô vẫn là cô, vẫn là Tô Ánh Nguyệt quang minh chính đại.
Mà Cố Hàm Yên đã bị dục vọng điều khiển, từng bước bước tới vực sâu.
Cô ta đã đánh mất phương hướng bản thân, e là hiện tại ngay cả bản thân cũng không nhận ra chính mình.
Trong cuộc nói chuyện của phụ nữ, lời nói luôn chứa dao, đấy là bản tính của phụ nữ.
Bản thân Cố Hàm Yên là người rất có tâm cơ nên tất nhiên hiểu được thâm ý trong lời nói của Tô Ánh Nguyệt.
Lúc đầu, cô ta tưởng Tô Ánh Nguyệt sẽ bị mình đả kích, nhưng cô ta không ngờ người bị đả kích thích lại chính là mình.
Cô ta cười khẩy một tiếng: “Miệng lưỡi sắc bén đấy!”
“Cảm ơn đã khích lệ, nhưng…” Tô Ánh Nguyệt xoay cây bút trong tay, thần thái khoan thai: “Có chuyện cứ việc nói thẳng đi, cô cũng biết, phải quản lý công ty lớn như thế này, tôi rất bận rộn.”
Cố Hàm Yên cũng không muốn nói nhiều với Tô Ánh Nguyệt nữa, trực tiếp ra lệnh: “Muốn biết tung tích của Nam Sơn thì hãy đi nước J.”
Tô Ánh Nguyệt trả lời thẳng: “Tôi không đi được, bận đến mức không đi được.”
“Vừa nãy không phải còn nói hai anh em họ không giống tôi sao? Một khi liên lụy đến ích lợi của bản thân thì không phải cô cũng mặc kệ sống chết của họ sao?” Chỗ mà Cố Hàm Yên hận nhất ở Tô Ánh Nguyệt ngoài tình yêu của Trần Minh Tân dành cho cô ra, còn có một lý do, là dường như mặc kệ là khi nào, Tô Ánh Nguyệt luôn thản nhiên, tỏ ra không thẹn với lương tâm, giống như cả đời này cô chưa từng làm chuyện trái với lương tâm.
Cố Hàm Yên không tin có người có thể cả đời đều không làm việc trái với lương tâm, nên cô ta cảm thấy Tô Ánh Nguyệt chỉ đang dối trá mà thôi, đây cũng chính là điểm cô ta xem thường.
“Cô bị người ta áp bách đã lâu rồi mà cũng không biết phải đứng lên sao? Cô bảo tôi đi nước J thì tôi liền phải đi sao? Tại sao tôi phải bị động như vậy, thật sự cho rằng Grissy các người là vạn năng sao?” Tô Ánh Nguyệt dừng một chút rồi nói: “À, đúng rồi, rốt cuộc cô đại diện cho ai đến nói chuyện với tôi thế? Grissy? Hay là…”
Cô bình tĩnh nhìn Cố Hàm Yên, một lúc lâu sau, mới khẽ chậm rãi lên tiếng: “Người đại diện cho bá tước Augusto tới?”
Sắc mặt Cố Hàm Yên lập tức liền thay đổi.
Tô Ánh Nguyệt xoay bút trong tay, rồi ném qua một bên, hai bàn tay đan vào nhau, ra lệnh đuổi khách: “Tôi còn có việc, thứ cho không tiễn xa được.”
Nói xong, cô lập tức bấm điện thoại nội bộ: “Tiễn cô Cố Hàm Yên ra ngoài.”
Cô lệnh đuổi khách rõ ràng như vậy, dù da mặt Cố Hàm Yên dày nữa cũng không thể tiếp tục ở lại, dù sao lời người đó nhờ truyền đạt, cô ta đã truyền đạt rồi.
Cố Hàm Yên vừa đi ra ngoài, vẻ bình tĩnh trên mặt Tô Ánh Nguyệt lập tức liền biến mất.
Cô ăn nói hùng hồn như vậy thật ra cũng là lừa gạt Cố Hàm Yên thôi vì lúc trước Trần Minh Tân từng nói, bảo cô đừng quan tâm chuyện của Nam Sơn, cô đã quyết định phải tin tưởng Trần Minh Tân nên sẽ không dao động vì một câu nói của Cố Hàm Yên, càng không thể tỏ ra căng thẳng và lo lắng.
Đúng lúc này, bên ngoài vang lên tiếng Nam Kha: “Mợ chủ, tôi có thể vào được chưa?”
Dù biết Tô Ánh Nguyệt và Trần Minh Tân đã ly hôn, nhưng trong lòng cô hiểu rõ đó chẳng qua là hình thức mà thôi, hai người sớm muộn gì cũng sẽ kết hôn lại nên cô vẫn gọi Tô Ánh Nguyệt “mợ chủ”.
Nghe thấy giọng của Nam Kha, Tô Ánh Nguyệt hơi ngẩn ra, cô biết Nam Kha tới có mục đích gì.
Cô hơi trầm tư một lát, rồi cất giọng nói: “Vào đi.”
Sau khi đi vào, Nam Kha có vẻ hơi mất tự nhiên, cô đi đến trước bàn làm việc của Tô Ánh Nguyệt nhưng không nói gì.
Tô Ánh Nguyệt sao lại không biết Nam Kha muốn hỏi chuyện Nam Sơn chứ.
Cô nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng mới quyết định nói: “Trần Minh Tân chưa chết, tôi đã gặp anh ấy, tôi đã nói với anh ấy chuyện Nam Sơn, nhưng anh ấy bảo tôi đừng quan tâm, anh ấy sẽ xử lý, chỉ là hiện anh ấy không tiện lộ diện.”
Cô vừa nói, vừa quan sát vẻ mặt Nam Kha, mắt thấy Nam Kha đầu tiên thì kinh ngạc, sau đó thở phào nhẹ nhõm, Tô Ánh Nguyệt mới cảm thấy hơi trấn định.
Xem ra, sự tin tưởng của Trần Minh Tân dành cho hai anh em Nam Sơn còn vững vàng hơn cô tưởng.
Vì lần trước Bùi Chính Thành đã nói, Nam Kha cũng tin Trần Minh Tân còn sống, nhưng nghe thấy Tô Ánh Nguyệt đã gặp anh thì ít nhiều vẫn hơi kinh ngạc: “Vậy, khi nào ông chủ sẽ trở về?”
Tô Ánh Nguyệt mấp máy môi, có chút thất thần: “Có lẽ sắp rồi.”
Cô cũng không biết khi nào Trần Minh Tân mới có thể trở về.
Anh nói, năm nay muốn cùng đón giao thừa với cô, nhưng trong lòng cô luôn có chút bất an.
Chẳng lẽ vì gần đây xảy ra quá nhiều chuyện nên thần kinh của cô có chút suy yếu?
Nam Kha tìm đến cô, chủ yếu muốn biết rõ chuyện liên quan đến Nam Sơn, hỏi xong Nam Kha lập tức đi ra ngoài.
Buổi trưa, tin Cố Hàm Yên về nước đã lên trang đầu.
Trong ảnh, cô ta thoải mái chào hỏi trước ống kính, thần sắc tự nhiên, không nhìn ra sự căm hận dữ tợn khi đối mặt với Tô Ánh Nguyệt trước đó.
Cố Hàm Yên khá đẹp, kỹ năng diễn xuất cũng tốt, nếu bản thân cô ta không gây chuyện thì sau này có lẽ tiền đồ rộng mở.
Tô Ánh Nguyệt thuận tay lướt xem mấy bình luận, đa số đều là mắng cô ta, nhưng số người bình luận vẫn đang gia tăng, quả nhiên đã chứng thực cho câu nói kia: bị tất cả mọi người ghét cũng là một loại hot.
Cô tắt máy vi tính, chuẩn bị ra ngoài ăn cơm, mới đi tới cửa công ty đã nhìn thấy Bùi Dục Ngôn.
Anh ta tựa ở cạnh xe, dáng đứng thẳng tắp, trên người mang theo khí thế mạnh mẽ, kẻ cả khiến người khác hết sức chú ý.
Tô Ánh Nguyệt định giả vờ không nhìn thấy nhưng rõ ràng không được vì Bùi Dục Ngôn đã trông thấy cô rồi.
.