CHƯƠNG 700: ANH TRẦN, ANH VẪN KHỎE CHỨ?
Bùi Dục Ngôn vừa ra khỏi câu lạc bộ Ngọc Hoàng Cung đã bị một người phụ nữ có đôi mắt xanh xinh đẹp chặn lại.
Khuôn mặt người phụ nữ này rất đẹp, vóc dáng cũng rất hoàn hảo.
Người cô vốn đã cao, chân còn mang giày cao gót, thế mà hơi ngẩng đầu lên đã có thể nhìn vào mắt của Bùi Dục Ngôn: “Chào anh Bùi, tôi là Bethe Shaleen.”
Cô nói bằng tiếng Anh, nhưng Bùi Dục Ngôn nhạy bén nghe ra, cô dùng khẩu âm nước J.
Bùi Dục Ngôn híp mắt, một người phụ nữ xinh đẹp, lại đến từ nước J, cả người toát lên khí chất bất phàm, chắc chắn thân phận người phụ nữ này cũng không đơn giản.
Anh kiềm nén sự mất kiên nhẫn trong lòng, rồi bình tĩnh nói: “Cô có chuyện gì thế?”
Mắt Bethe Shaleen lóe lên tia đắc ý.
Khoảng thời gian này, vì Trần Minh Tân, mà cô cũng không ít lần cùng anh ấy theo dõi Bùi Dục Ngôn, nên cô cũng có hiểu biết nhất định về anh ta.
Cô biết Bùi Dục Ngôn không thể bỏ mặc cô.
Cô cũng không cố ý giấu giếm, mà mở miệng nói thẳng: “Tôi chỉ làm lỡ anh mấy phút thôi, tôi định nói chút chuyện liên quan đến Tô Ánh Nguyệt.”
Nửa câu sau, cô nói bằng tiếng nước Z, mặc dù khẩu âm hơi kỳ lạ, nhưng Bùi Dục Ngôn vẫn nghe ra ba chữ “Tô Ánh Nguyệt” trong câu nói của cô ta.
Mặt anh bỗng trở nên nghiêm túc, quan sát kỹ lưỡng Bethe Shaleen rồi nhấc chân đi về phía trước: “Cô đi theo tôi.”
Anh dẫn Bethe Shaleen tới xe của mình.
“Cô nói đi.”
Bethe Shaleen nhướng mày, khóe miệng khẽ cong lên, dáng vẻ cực kỳ xinh đẹp quyến rũ.
Nhưng vẻ mặt Bùi Dục Ngôn không hề động lòng, có thể liên quan đến thân phận quân nhân và truyền thống gia đình anh, nên anh không thích sự phóng khoáng nhiệt tình của phụ nữ phương Tây, anh thích kiểu người trông có vẻ yếu đuối, nhưng trong xương cốt lại toát ra vẻ mạnh mẽ lạ thường như phụ nữ nước Z.
Phụ nữ nước Z nổi tiếng dịu dàng uyển chuyển trên toàn thế giới nhưng có lúc lại rất mạnh mẽ.
Chính điểm mâu thuẫn này đã làm đàn ông yêu thích.
Vẻ mặt Bethe Shaleen vẫn không thay đổi, nhưng đáy lòng đã khẽ dậy sóng.
Cô không hề nhìn nhầm, quả nhiên Bùi Dục Ngôn không phải người bình thường, ở một khía cạnh nào đó, anh là người đàn ông khó khống chế hơn Trần Minh Tân.
Trần Minh Tân là người kinh doanh, chắc chắn anh ấy sẽ cân nhắc đến lợi ích, dùng mánh khóe để có được thứ mình muốn.
Nhưng anh ấy là người rất cố chấp về chuyện tình cảm nam nữ, phải nói là rất cố chấp.
Bùi Dục Ngôn là thế hệ sau của gia đình danh giá, có sự ngông nghênh và sắt thép của một quân nhân, nhưng về chuyện tình cảm, anh không cố chấp như Trần Minh Tân, mà có ranh giới rõ ràng, chí ít là hiện nay anh không như thế.
Bethe Shaleen là người thông minh từ nhỏ, biết mình nên và không nên làm gì, cô có thể dừng lại đúng lúc trước phần tình cảm dành cho Trần Minh Tân đủ để thấy cô là người rất tỉnh táo.
Mặc dù Bùi Dục Ngôn cũng là người đàn ông rất có tính hiếu thắng nhưng cô biết, cô không trêu nổi vào người đàn ông này.
Nên cô cũng không vòng vo, mà nhìn Bùi Dục Ngôn nói: “Trần Minh Tân và Tô Ánh Nguyệt đã ly hôn rồi.”
“Ly hôn ư?” Bùi Dục Ngôn lặp lại lời cô, vẻ mặt đầy nghi ngờ.
Bethe Shaleen giơ một tay lên, nghiêm túc nói: “Là sự thật 100%, có ông trời làm chứng, những gì tôi nói là sự thật.”
Vẻ mặt Bùi Dục Ngôn nhanh chóng trầm xuống: “Sao cô lại biết? Hơn nữa sao cô phải nói chuyện này cho tôi biết?”
Không thể không nói, lúc nghe Bethe Shaleen nói, Trần Minh Tân và Tô Ánh Nguyệt đã ly hôn, tim anh hơi run.
Nhưng xuất phát từ sự thận trọng, anh không thể quá qua loa với người phụ nữ đột nhiên xuất hiện này.
“Tôi là người nước J, ba tôi là Enigma, có quan hệ hợp tác với tập đoàn LK gần mười năm nay, lúc Trần Minh Tân và Tô Ánh Nguyệt ở nước J, hai người đã ly hôn rồi, anh cũng biết đó, trong số các đối tác có quan hệ mật thiết, bọn họ rất quan tâm đến hành tung của đối phương, ba tôi cũng vô tình biết được chuyện này thôi.”
Bethe Shaleen nói đến đây, thấy Bùi Dục Ngôn nghiêm túc lắng nghe, thì ngừng một lát rồi nói tiếp: “Bọn họ mới ly hôn không lâu thì Trần Minh Tân xảy ra chuyện, tôi nghĩ hai chuyện này có thể liên quan đến nhau.”
Cô biết Bùi Dục Ngôn là người rất đề phòng nên cô không thể nói chuyện Trần Minh Tân vẫn còn sống cho anh biết được.
Cô chỉ cần tiết lộ với Bùi Dục Ngôn chuyện Trần Minh Tân và Tô Ánh Nguyệt đã ly hôn là được, với tính cách của anh, một khi đã thích người phụ nữ nào, thì chắc chắn sẽ không từ bỏ như vậy, nghĩ đến việc Trần Minh Tân phải đối phó với tình địch có năng lực không hề tầm thường này, cuối cùng trong lòng cô cũng thấy dễ chịu hơn.
Ai ngờ cô vẫn nghĩ Bùi Dục Ngôn quá đơn giản.
Anh lặng lẽ nhìn Bethe Shaleen một lúc, rồi bỗng rút từ đâu ra một cây súng, dí vào đầu cô: “Cô dẫn tôi đi gặp Trần Minh Tân mau.”
“Cái gì?” Bethe Shaleen hoàn toàn không phản ứng kịp, chuyện này không hề nằm trong dự đoán của cô.
“Đừng để tôi lặp lại lần nữa, tôi mặc kệ nhà cô có bao nhiêu tiền, nhưng giờ cô đang ở trong nước Z, tôi hoàn toàn có thể khiến cô không thể quay về nước J, mà thần không biết quỷ không hay đó.”
Bùi Dục Ngôn nhìn cô với vẻ mặt hung ác, dí sát khẩu súng trong tay vào đầu Bethe Shaleen.
Đầu súng lạnh lẽo dí vào huyệt Thái dương cô, làm cô cảm nhận được sự uy hiếp mạnh mẽ.
“Tôi không biết anh ấy đang ở đâu.” Giờ cô hơi hối hận rồi, Trần Minh Tân và Bùi Dục Ngôn đều là người cô không thể trêu nổi, cô không nên ra vẻ khôn ngoan mới phải.
Anh càng dùng sức dí khẩu súng vào huyệt Thái dương cô: “Nếu cô đã biết thân phận của tôi, vậy thì đừng nghĩ đến việc lừa được tôi.”
“Tôi…” Hóa ra cô đã sớm bị Bùi Dục Ngôn nhìn thấu rồi.
Trần Minh Tân mở cửa căn hộ ra, xách đồ ăn anh đã mua ở chợ vào, rồi ung dung lấy ra, đặt từng món vào tủ lạnh.
Từ khi anh về thành phố Vân Châu, anh chỉ có thể tới ở căn hộ nhỏ, mà trước đây Tô Ánh Nguyệt đã dùng tiền của mình để mua.
Đây cũng là căn hộ nhỏ mà hai người chung sống sau khi đăng ký kết hôn.
Mọi ngóc ngách trong căn nhà này đều có ký ức của anh và Tô Ánh Nguyệt, anh không sống ở đây thì sống ở đâu?
Căn hộ đã bỏ trống lâu rồi, đây cũng không phải chung cư cao cấp, nên khó thu hút sự chú ý của người khác, nên ở đây rất an toàn.
An toàn ư?
Anh nhíu mày, đóng cửa tủ lạnh lại, rồi đi tới bên cửa sổ nhìn xuống phía dưới.
Từ tầng bảy nhìn xuống, vẫn có thể thấy thấp thoáng mấy người đàn ông mặc vest đen, đang ngồi xổm canh chừng bên bồn hoa.
Mấy người này đã xuất hiện ở đây từ mấy ngày trước nhưng anh luôn đi vòng qua họ nên mới không bị phát hiện.
Có lẽ bọn họ canh chừng thêm hai ngày nữa rồi sẽ rời đi.
Đến lúc đó, anh có thể về thẳng vịnh Vân Thượng.
Nghĩ tới chẳng bao lâu nữa mình có thể quay về biệt thự ở vịnh Vân Thượng, vẻ mặt anh bất giác giãn ra.
Anh xoay người lấy ra một điếu thuốc, đang định châm lửa thì chuông cửa vang lên.
Khoảng thời gian này, chỉ có một mình Bethe Shaleen là đến tìm anh.
Chẳng phải lúc nãy anh đã nói rõ với cô ta, đừng tới đây tìm anh nữa ư?
Cô ta chữa trị cho anh lâu như vậy, nhưng không hề có hiệu quả gì, huống hồ anh chịu đựng, kiểm soát rất tốt, mấy lần xuất hiện trước mặt Tô Ánh Nguyệt, anh cũng không có biểu hiện gì khác thường.
Nên anh tự cho rằng, tình huống của mình không nghiêm trọng như vậy.
Chuông cửa cứ kêu không ngừng, anh đành phải đi ra cửa.
Anh nhìn qua ô mắt mèo, quả nhiên nhìn thấy Bethe Shaleen.
Trần Minh Tân cố nhịn, mở cửa: “Cô lại tới đây làm gì?”
Dứt lời, bóng dáng cao lớn của Bùi Dục Ngôn đã từ bên cạnh bước ra: “Anh Trần, anh vẫn khỏe chứ?”
Khi Trần Minh Tân thấy rõ người tới là ai, sắc mặt anh trầm xuống ngay.
Anh cúi nhìn Bethe Shaleen, ánh mắt sắc như dao.
Bethe Shaleen rùng mình, cô không nên u mê nhất thời mà đi cứu Trần Minh Tân, càng không nên nhất thời kích động mà tìm Bùi Dục Ngôn.
Giờ thì hay rồi, hai bên cô đều trêu không nổi, còn đắc tội với cả hai nữa.
Trần Minh Tân buông tay nắm cửa ra, bình tĩnh nói: “Anh Bùi.”
“Anh Trần không mời tôi vào trong ngồi một lát à?” Trên mặt Bùi Dục Ngôn nở nụ cười đắc ý.
Trần Minh Tân không nói gì, chỉ xoay người đi vào trong, Bùi Dục Ngôn thì đi theo sau, cả hai người đều không quan tâm Bethe Shaleen.
Trước giờ Bethe Shaleen chưa từng ngu ngốc, nhưng cô không thể tính toán hoàn hảo như Trần Minh Tân được, giờ cô đã sai một ly đi một dặm rồi, nếu cô cứ thế quay về nước J, nói không chừng sau này anh vẫn muốn tìm cô tính sổ, vì bảo toàn tính mạng, cô đành phải đi tìm Tô Ánh Nguyệt.
.