Ông Xã Thần Bí



CHƯƠNG 701: HÌNH NHƯ HỌ LỤC

Tô Ánh Nguyệt vừa kết thúc cuộc họp, vẫn còn một tiếng nữa mới tới giờ tan làm.

Cô ngồi trên ghế sếp, xoay ghế trong vô thức.

Giờ cô đang rảnh rỗi nên không khỏi nghĩ tới chuyện Trần Minh Tân.

Nghĩ tới là thấy phiền lòng, cô định ra ngoài mua cho mình một tách cà phê, tiện thể đi hóng mát một chút.

Cô vừa cầm túi xách đi ra ngoài đã chạm mặt Nam Kha.

“Mợ chủ định đi ra ngoài à?”

“Tôi ra ngoài mua một tách cà phê.” Tô Ánh Nguyệt giơ ví tiền của mình lên nói với cô ấy.

Nam Kha hơi sửng sốt: “Để tôi sai người đi mua giúp cô là được.”

“Đúng lúc tôi cũng muốn ra ngoài dạo một vòng, không có chuyện gì đâu.”

Nghe Tô Ánh Nguyệt nói muốn ra ngoài đi dạo, Nam Kha cũng không tiện nói gì thêm.

Gần công ty có một tiệm cà phê mà Tô Ánh Nguyệt rất thích.

Cô cố ý đi dạo một vòng, chọn con đường yên tĩnh, nhưng xa hơn.

Cô mới đi một lát thì cảm nhận được, phía sau có người đi theo mình.

Cô dừng bước, quay đầu lại nhìn, nhưng không thấy ai hết.

Con đường này khá ít người, nhất là lúc chưa tới giờ tan làm, ở đây ngoài cô ra thì không còn ai khác.

Chẳng lẽ thần kinh cô quá nhạy cảm ư?

Cô lại đi về phía trước, vẫn cảm thấy phía sau có người đi theo cô.

Cô khẽ nghiêng tai, tiếng bước chân vẫn chưa ngừng lại, nếu lắng nghe kỹ, có thể nghe thấy tiếng bước chân rất nhỏ.

Trong lòng cô thầm kêu không ổn, tăng nhanh bước chân.

Người phía sau vẫn theo sát cô, có lẽ cảm thấy con đường này không có ai nên càng to gan hơn, bước chân cũng ngày càng lớn và nhanh hơn.

Tim Tô Ánh Nguyệt nhói lên, cảm nhận tiếng bước chân đã ở ngay sau lưng, rồi một bàn tay bỗng đặt lên vai cô.

Người cô bỗng cứng đờ, một giây sau, lại nghe thấy một tiếng “bịch”, tiếp đó là tiếng một vật nặng ngã xuống đất.

Cô quay đầu lại nhìn thì thấy, một người đàn ông cao lớn đang nằm dưới đất, còn Bethe Shaleen thì đứng trước mặt anh ta.

Nhưng tay cô ta đang cầm một cục đá.

Rõ ràng, lúc nãy cô ta đã dùng cục đá đó đập làm người đàn ông ngất xỉu.

Tô Ánh Nguyệt kinh ngạc một lát rồi mới phản ứng lại, hỏi cô ta: “Sao cô lại ở đây?”

Bethe Shaleen phớt lờ Tô Ánh Nguyệt, chỉ cúi người kiểm tra xem, người đàn ông này đã hoàn toàn hôn mê chưa, hình như vẫn thấy chưa yên tâm, cô lại cầm cục đá đập mạnh vào trán người đàn ông này mấy lần.

Sức lực này, Tô Ánh Nguyệt chỉ đứng nhìn cũng thấy trán mình đau, trán người đàn ông này đã bị đập đến chảy máu rồi.

Lúc này Bethe Shaleen mới yên tâm ném cục đá qua một bên, chỉnh lại quần áo trên người mình, rồi mỉm cười với Tô Ánh Nguyệt: “Bà Trần, đã lâu không gặp.”

Cô ta nói bằng tiếng nước Z, nhưng nói rất lắp bắp, không hề lưu loát chút nào.

Tô Ánh Nguyệt hơi tò mò, không nhịn được hỏi ngược lại: “Cô biết tiếng nước Z à?”

“Tôi chỉ biết một chút thôi.” Cô ta vẫn cười, nhưng nụ cười này lại làm Tô Ánh Nguyệt cảm thấy kỳ lạ.

Tô Ánh Nguyệt gật đầu đăm chiêu, rồi hỏi cô ta: “Cô có chuyện gì thế?”

Bethe Shaleen nhìn xung quanh, rồi tới gần cô hơn, lúc này mới nghiêm túc nói: “Tôi muốn nói với cô chút chuyện liên quan đến Trần Minh Tân, đây không phải nơi để nói chuyện, chúng ta đổi nơi khác rồi nói đi.”

Cô ta nói xong thì xoay người đi về phía khác.

Tô Ánh Nguyệt liếc nhìn phía cô muốn đi, bãi đậu xe.

Mặc dù cô đi theo, nhưng cô không phải vì cô tin lời Bethe Shaleen mới đi theo, mà là vì cô ta nói đúng, quả thật đây không phải là nơi để nói chuyện

Hai người đi được một đoạn, tới lối đi bộ ở bãi đậu xe phía đối diện, ở đây có rất nhiều người, Tô Ánh Nguyệt không còn sợ có người ra tay với mình giữa ban ngày ban mặt nữa, nên ngừng lại.

Bethe Shaleen cảm nhận được người phía sau không đi theo nữa, nên quay đầu lại nhìn rồi phát hiện Tô Ánh Nguyệt đang đứng nhìn với vẻ mặt hờ hững, ở cách đó không xa.

Cô cắn môi, quay lại nói: “Tôi biết tôi tới tìm cô rất đột ngột, nhưng tôi thật sự có chuyện rất quan trọng, Bùi Dục Ngôn đi gặp Trần Minh Tân rồi.”

Cô nói gấp gáp, nửa tiếng nước Z nửa tiếng Anh, cả câu nghe có vẻ không ra ngô ra khoai gì, nhưng Tô Ánh Nguyệt vẫn nghe hiểu.

Cô cũng không bận tâm hỏi, tại sao Bùi Dục Ngôn lại biết Trần Minh Tân vẫn còn sống, mà căng thẳng hỏi: “Cô nói gì? Sao Bùi Dục Ngôn có thể đi gặp Trần Minh Tân chứ?”

“Tôi không thể nói rõ với cô được, cô vẫn nên tới đó thì hơn.” Dáng vẻ Bethe Shaleen cũng không tốt hơn Tô Ánh Nguyệt bao nhiêu.

Cô cũng rất căng thẳng, khoảng thời gian này, cô đã hoàn toàn hiểu rõ tính khí của Trần Minh Tân rồi, cô thật sự sợ rằng, sau này anh sẽ tìm cô tính sổ, cô vẫn muốn sống yên ổn mấy năm nữa.

“Anh ấy đang ở đâu?” Tô Ánh Nguyệt không dám hoàn toàn tin tưởng Bethe Shaleen đột ngột xuất hiện này, nhưng cô không thể không cư xử thận trọng, những chuyện liên quan đến Trần Minh Tân.

Bethe Shaleen nói ra một địa chỉ bằng tiếng Anh.

Cô vừa nói xong đã thấy sắc mặt Tô Ánh Nguyệt hơi khác thường, cô cảm thấy có hy vọng nên bổ sung thêm: “Từ khi anh ấy về nước, vẫn luôn sống ở đó.”

Tô Ánh Nguyệt nhìn Bethe Shaleen rồi nói: “Giờ tôi qua đó ngay.”

Địa chỉ mà Bethe Shaleen là căn hộ lúc trước của cô, cô và Trần Minh Tân từng sống ở đó một khoảng thời gian dài, vì năm nay xảy ra quá nhiều chuyện, trằn trọc nhiều lần nên đã lâu rồi cô chưa về căn hộ nhỏ đó.

Nếu không phải Bethe Shaleen nhắc đến, chỉ sợ cô đã sắp quên nó rồi.

“Haizz, cô đợi tôi với.” Bethe Shaleen thấy Tô Ánh Nguyệt định rời đi thì vội vàng đuổi theo.

Tô Ánh Nguyệt đi rất nhanh, cô phải chạy theo mới đuổi kịp, cô thầm nghĩ, chân cô ta cũng không dài hơn chân cô, sao lại đi nhanh như vậy.

“Bà Trần, tôi biết cô là người tốt, cô có thể nể mặt tôi, hôm nay đã cố ý tới tìm cô để nói chuyện này, mà bảo Trần Minh Tân đừng gây sự với tôi được không?”

“Cô đã làm chuyện gì khiến Trần Minh Tân muốn gây sự với cô?” Tô Ánh Nguyệt vẫn không dừng bước, cô vừa mở cửa xe vừa nói.

Bethe Shaleen đành phải ngồi vào xe cùng cô.

“Chủ yếu là vì tính khí anh ấy quá xấu, nói thế nào tôi cũng xem là người có ơn cứu nửa mạng anh ấy, thế mà thái độ anh ấy đối với tôi cực kỳ tệ, nên trong lòng tôi không nuốt trôi cơn giận này đã đi nói với Bùi Dục Ngôn chuyện cô và Trần Minh Tân đã ly hôn.”

“Thế là Bùi Dục Ngôn đoán ra Trần Minh Tân vẫn chưa chết, đồng thời bảo cô dẫn anh ta tới gặp Trần Minh Tân đúng không?” Tô Ánh Nguyệt nói thẳng ra vế sau mà cô ta vẫn chưa nói hết.

Bethe Shaleen nhìn Tô Ánh Nguyệt ngạc nhiên: “Cô…”

Tô Ánh Nguyệt cũng không nhìn cô ta, mà vừa khởi động xe vừa nói: “Cô nói thẳng bằng tiếng Anh được không? Tôi nghe Z Tây lẫn lộn thật sự rất mệt.”

“Tôi thật sự thừa nhận, mình là người nhỏ nhen, nhưng tôi cảm thấy tính khí Trần Minh Tân còn tồi tệ hơn tôi, cũng chỉ có mình cô mới có thể chịu đựng được anh ấy, tôi là người có ơn cứu nửa mạng anh ấy, anh ấy không cảm ơn tôi thì thôi đi, còn…”

Trước đây Tô Ánh Nguyệt không biết rằng, Bethe Shaleen đúng là người thích lải nhải như vậy.

Cô biết tính khí Trần Minh Tân không tốt cho lắm, nên cô không phản bác lại điều này, mà trong lòng còn thầm vui mừng, Bethe Shaleen nhìn thấy tính khí tồi tệ của anh rồi, sẽ không mến mộ anh nữa, bớt đi một tình địch cũng là chuyện tốt.

Nhưng rất nhanh cô đã nắm được từ trọng điểm trong câu nói của Bethe Shaleen: “Người có ơn cứu nửa mạng ư?”

“Đúng vậy, lúc đó có một người đàn ông nước Z đưa anh ấy tới chỗ tôi.”

Người đàn ông nước Z ư?

Không thể nào là Nam Sơn, cũng không thể là Hạ Nhất Trần và Bùi Chính Thành được.

“Người đàn ông đó ai?”

“Tôi không biết.” Bethe Shaleen lắc đầu, kết quả lại thấy Tô Ánh Nguyệt nhìn mình với ánh mắt lạnh lùng.

Bethe Shaleen ngẩn người, nhận được ánh mắt của Tô Ánh Nguyệt, cô ta hơi sợ rồi.

Cô giơ tay lên gãi đầu rồi nói: “Nhưng tôi có nghe thấy bọn họ nói chuyện, hình như người đàn ông đó họ Lục.”

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui