CHƯƠNG 704: NHƯ ĐANG NẰM MƠ
Tô Ánh Nguyệt nhìn Bethe Shaleen rời đi rồi quay lại xe mình, gọi điện thoại cho Trần Minh Tân.
Lúc nãy cô vội vàng rời khỏi chỗ anh, đi ăn lẩu cùng với Bethe Shaleen, cho nên bây giờ cô mới nhớ tới việc nên gọi điện thoại cho Trần Minh Tân.
Cô còn chưa kịp mở miệng nói gì mà Trần Minh Tân ở đầu dây bên kia đã nghe thấy tiếng khởi động xe, anh nói: “Có chuyện gì mà giờ em mới về?”
“Hả?” Tô Ánh Nguyệt sửng sốt một lúc mới phản ứng lại được, có lẽ là Trần Minh Tân nghe được tiếng động ở chỗ cô.
“Vâng, mới… hết bận.” Cô cũng không thể nói với anh là mình vừa mới đi ăn lẩu cùng với Bethe Shaleen được.
“Về sớm một chút, mình khoan nói chuyện đã, em chuyên tâm lái xe đi, được rồi, cúp máy nhé.”
Trần Minh Tân nói cô tắt máy, cô cũng không nhiều lời hơn nữa, sau khi tạm biệt anh thì cúp điện thoại luôn.
Nghe thấy tiếng ngắt kết nối vang lên trong điện thoại, Trần Minh Tân cất điện thoại đi.
Anh quay đầu nhìn Bethe Shaleen đang dán chặt trên vách tường, cảnh giác nhìn chằm chằm vào mình.
“Về nước J đi, đừng xuất hiện ở nước Z nữa, cũng đừng nói gì với Tô Ánh Nguyệt, nếu không…” Trần Minh Tân nói tới đây thì dừng lại một chút, sau đó mới bổ sung: “Cô biết đó, có lúc tôi không thể khống chế được mình.”
Lòng Bethe Shaleen run lên, không dám lên tiếng nữa.
Trần Minh Tân cảm thấy sự uy hiếp của mình đã có hiệu quả rồi nên không dừng lại đây quá lâu, anh xoay người rời đi.
Bethe Shaleen thấy bóng anh biết mất thì vội vàng xoay người chạy tới chỗ đông người, giống như thể cô ta sợ Trần Minh Tân sẽ đổi ý đuổi theo.
Tô Ánh Nguyệt lái xe về nhà, cách biệt thự không xa cô đã nhìn thấy có một chiếc xe ngừng trước cửa biệt thự.
Cô hơi kinh ngạc, ai đến tìm mình vậy?
Nếu là xe của Nam Kha thì cô ấy sẽ lái thẳng vào trong garage rồi.
Sau khi tới gần cô mới thấy biển số xe này là xe ở địa phương.
Ngẩng đầu nhìn biệt thự đèn đuốc sáng choang, Tô Ánh Nguyệt xuống xe rồi đưa chìa khóa cho vệ sĩ giữ cửa: “Đậu xe vào garage đi.”
Cô còn chưa đi vào phòng khách mà đã nghe thấy giọng bi ba bi bô của Trần Mộc Tây.
Trong giọng nói còn có phần hưng phấn.
Tô Ánh Nguyệt đột nhiên choáng váng, cô nhanh chân đi vào thì thấy Trần Mộc Tây đang ngồi quỳ chân ở trên ghế salon quay lưng lại với cô, trên người thằng bé là bộ áo ngủ màu xanh dương bằng lông, trông rất ấm áp đáng yêu, mà đối diện thằng bé là Trần Minh Tân, giữa hai người có cách nhau một khoảng, đặt một đống đồ chơi.
Trên người Trần Minh Tân vẫn là bộ âu phục anh mặc ở nhà trọ lúc nãy, anh hơi cúi đầu, một tay cầm một con chuột nhỏ đưa cho Trần Mộc Tây, một tay khác đưa hờ bảo vệ con chỉ sợ con sẽ ngã xuống đất.
Khung cảnh đó hòa hợp vô cùng.
Bước chân của Tô Ánh Nguyệt rất nhẹ, cô dừng lại chứ không định tiến thêm.
Cô đưa tay che môi mình, chỉ lo sẽ phát ra tiếng động làm ảnh hưởng đến họ.
Làm sao cô ngờ được, người đàn ông vừa mới gọi cho cô lại đột nhiên về nhà.
Giống như thể đang mơ.
Trần Mộc Tây đang chơi đến hăng say, lại đưa lưng về phía cô nên không hề phát hiện ra cô về.
Trần Minh Tân cảnh giác ngẩng đầu lên, thấy Tô Ánh Nguyệt ngơ ngác đứng trước cửa, một tay cô cầm túi, một tay còn lại đưa lên môi, hình như muốn bước về phía trước nhưng lại như kiêng dè gì đó mà dừng lại nơi này, động tác hơi khó chịu.
Anh cúi đầu sờ đầu Trần Mộc Tây: “Mẹ về rồi.”
“Ơ?” Trần Mộc Tây bối rối một lúc mới phản ứng lại được anh vừa mới nói gì.
Con nít tinh thần còn chưa khỏe, lúc đang chuyên tâm làm gì đó, nếu bạn nhắc đến chuyện khác thì nhất thời bé sẽ không phản ứng kịp.
Trần Minh Tân chỉ về phía sau lưng: “Trước cửa.”
Trần Mộc Tây quay đầu lại đã thấy Tô Ánh Nguyệt đứng trước cửa, đôi mắt đen láy lập tức sáng lên, đôi chân ngắn nhảy xuống ghế salon, may mà Trần Minh Tân nhanh tay kéo bé lại, sau khi mang giày cho con xong thì mới thả bé ra.
Trần Mộc Tây chạy tới ôm lấy chân Tô Ánh Nguyệt, cậu bé gọi cô: “Mẹ về rồi, mẹ, mẹ xem, là bố…”
Cậu bé bắt đầu nhao nhao nói cậu và Trần Minh Tân đã chơi những gì, thật ra Trần Minh Tân cũng chỉ ngồi đó chơi với cậu vài thứ mà thôi, nhưng cậu vẫn có thể kể được.
Điều đó cho thấy thắng bé vui vẻ như thế nào.
Trong lòng Tô Ánh Nguyệt thấy chua xót, cô cảm giác mình và Trần Minh Tân không phải là những người bố người mẹ tốt, khiến cho Trần Mộc Tây hơi bị thiệt thòi.
Cô hít sâu một hơi, sau đó mỉm cười bế con lên, đi về phía Trần Minh Tân.
Cô muốn hỏi tại sao anh quay lại, nhưng chưa đợi cô nói gì, Trần Minh Tân đã đưa tay ôm lấy Trần Mộc Tây trong lòng cô.
Nhưng mà tư thế anh ôm con có hơi đáng sợ.
Trần Mộc Tây còn rất nhỏ, bàn tay của Trần Minh Tân lại lớn, một tay anh đỡ phía sau, một tay khác ở trên bụng thằng bé, cứ thế nhấc thằng bé lên sải bước lên lầu.
Bị xách lên chỉ trong nháy mắt, Trần Mộc Tây hơi hoảng hốt đưa tay về phía Trần Minh Tân: “Mẹ…”
Trần Minh Tân động viên con: “Không sao, bố giữ chặt lắm, không té được.”
Anh vừa nói, bước chân cũng chậm đi một chút.
Đôi mắt to đen láy của Trần Mộc Tây nhìn anh, khuôn mặt nhỏ nhắn vẫn còn hơi căng thẳng, nhưng mà cô vẫn thu hai tay lại, để lên cổ tay của Trần Minh Tân, còn bám lấy rất chặt.
Trần Minh Tân thấy con hơi sợ như thế nhưng lại nóng lòng muốn thử thì cũng phải bật cười, anh đưa tay nâng thằng bé lên cao, hai tay xuyên qua dưới nách để con ngồi lên trên cổ mình.
“Ôm lấy đầu bố nào, không lại té.”
Trần Minh Tân vừa dứt lời thì anh cũng cảm giác được bàn tay nhỏ mềm mại của Trần Mộc Tây để lên trên đầu mình.
“Được rồi, mình về phòng tắm rửa đi ngủ, bám chắc nhé.” Trần Minh Tân nói xong thì nhanh chân chạy.
Lúc đầu Trần Mộc Tây cảm thấy căng thẳng lắm, nhưng thấy không té ngã nên mới dần an tâm.
Nhìn bóng hai bố con biết mất trên cầu thang, Tô Ánh Nguyệt còn có thể nghe thấy tiếng Trần Mộc Tây cười.
Cô đứng trước phòng khách, mãi chưa bình tĩnh lại.
Đến khi Nam Kha lén lút từ phòng bếp đi ra, tới cạnh bên người cô, đưa cho cô ly nước: “Bà chủ đã ăn cơm chưa?”
Thật ra Trần Minh Tân cũng chỉ mới đến được môt lúc, khi anh vào nhà Trần Mộc Tây phát hiện ra anh đầu tiên.
Nhưng mà khiến cô bất ngờ là, chỉ nhìn một cái Trần Mộc Tây đã nhận ra Trần Minh Tân, kéo lấy anh không buông, thế rồi hai người mới bắt đầu chơi ở trên ghế salon.
Cô vào phòng bếp rót nước định đi ra thì cũng nhìn thấy Tô Ánh Nguyệt trở lại.
Thế là cô lặng lẽ liếc nhìn, thấy sắc mặt Tô Ánh Nguyệt khác thường nên mới quyết định đợi thêm chút nữa hẵng đi ra.
“Ăn rồi.” Tô Ánh Nguyệt phục hồi lại tinh thần, cô cong môi cười, hỏi lại: “Sao không gọi cho tôi, tôi cũng không biết là anh ấy về.”
Nam Kha giải thích: “Ông chủ cũng mới về thôi, tôi chuẩn bị rót nước xong mới gọi điện cho bà.”
Tô Ánh Nguyệt nghe vậy thì gật đầu.
.