CHƯƠNG 707: GIẢ VỜ LÚC BỊ ỐM
Tổng giám đốc…Tô?
Tô Ánh Nguyệt nghe ra được vẻ oán giận từ trong lời nói của Trần Minh Tân.
Chẳng phải vì sợ quấy rầy anh ngủ nên lúc rời giường mới không gọi anh dậy thôi sao? Anh có cần phải như vậy không?
Cô ôm trán hỏi anh: “Anh dậy chưa?”
Trần Minh Tân chua xót nói: “Hừ, anh bị người phụ nữ nào đó giày vò đến hai ba giờ sáng, lúc tỉnh lại phát hiện chỉ có một mình trên giường, bị người ta dùng xong thì vứt bỏ rồi.”
Tô Ánh Nguyệt: “…”
Bên trong biệt thự Trần Minh Tân đang ngồi trước bàn ăn chuẩn bị ăn sáng.
Đã lâu rồi anh không có một giấc ngủ yên bình như thế.
Sau khi trở về nhà, trong môi trường quen thuộc, ôm Tô Ánh Nguyệt ngủ, anh đã không còn ngủ tỉnh như vậy nữa.
Vì thế khi Tô Ánh Nguyệt rời giường anh cũng không biết.
“Này, anh nói lý lẽ một chút có được không? Hai chúng ta là ai dằn vặt ai chứ hả?”
Sau khi nói xong, cô chợt nhớ ra mình vẫn còn đang ở trong phòng họp.
Cuộc họp mới kết thúc cô cũng không vội vã rời đi, ngẩng đầu liếc nhanh xung quanh phát hiện trong phòng họp chỉ có một mình cô, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Gần như ngay lập tức Trần Minh Tân đã đáp lại: “Là em dằn vặt anh.”
Đồ không biết xấu hổ.
Tô Ánh Nguyệt chẳng muốn tranh luận với anh dù sao cô cũng không nói lại anh.
Cô đứng dậy đi ra ngoài chuẩn bị trở về phòng làm việc của mình.
“Anh ăn sáng chưa?”
Trần Minh Tân cũng không chọc cô nữa, trả lời rất đàng hoàng: “Đang chuẩn bị ăn.”
“Vậy anh ăn trước đi, lát có gì nói chuyện sau.” Tô Ánh Nguyệt đã đi tới cửa phòng làm việc, nói xong liền chuẩn bị cúp máy.
“Ừm.”
Nghe được Trần Minh Tân đồng ý cô liền cúp điện thoại.
Buổi sáng trôi qua rất nhanh.
Buổi trưa, Tô Ánh Nguyệt đang định gọi điện thoại cho Trần Minh Tân hỏi xem anh có muốn ra ngoài ăn cơm không thì lại nghĩ tới tình hình bây giờ của Trần Minh Tân hơi đặc biệt, tạm thời chưa thể xuất hiện trước mặt mọi người nên đành thôi.
Cô đi ra ngoài với Nam Kha tìm một nhà hàng ăn cơm.
Gọi món xong Tô Ánh Nguyệt đứng dậy đi đến phòng vệ sinh rửa tay.
Trong lúc rửa tay, qua gương, cô nhìn thấy một người phụ nữ ăn mặc kín mít, bộ dáng lén lút bước từ bên ngoài vào.
Tô Ánh Nguyệt chau mày, trong mắt lóe lên vẻ cảnh giác.
Cô mới vừa đứng thẳng người thì nhìn thấy người phụ nữ kia gỡ khẩu trang ra: “Tô Ánh Nguyệt!”
Đôi mắt màu xanh lam, đường nét khuôn mặt cực kỳ xinh đẹp.
“Bethe Shaleen?” Tô Ánh Nguyệt nhìn thấy đó là cô ta thì vẻ cảnh giác trên mặt hơi thả lỏng một chút, cô quay lại nhìn cô ta với vẻ mặt khó hiểu: “Sao cô lại ăn mặc thế này?”
Bethe Shaleen tức giận trừng mắt với cô: “Cô cho rằng tôi muốn thế này à?”
Còn không phải vì cô ta bị Trần Minh Tân uy hiếp sao, đời này cô ta chưa bao giờ uất ức như thế.
Nhưng cô ta không đấu lại Trần Minh Tân, chỉ có thể phục tùng.
Thấy Tô Ánh Nguyệt nhìn mình vẻ thăm dò đánh giá, Bethe Shaleen nhớ tới lời nói của Trần Minh Tân, ánh mắt chợt lóe trở lại, nhưng không biết lại nhớ tới điều gì, cô ta nghiến răng nghiến lợi nói: “Chuyện lần trước tôi đã nói với cô, người cứu Trần Minh Tân, người đàn ông họ Lục kia là gì của cô vậy?”
Tô Ánh Nguyệt không biết tại sao cô ta đột nhiên nhắc tới Lục Thời Sơ, vẻ mặt cô hơi lạnh lùng: “Cô hỏi chuyện này làm gì? Có liên quan gì tới cô sao?”
Cô và Bethe Shaleen không thân thiết cũng không xa lạ những chuyện riêng tư như vậy, Bethe Shaleen không cần hỏi, cô cũng không cần trả lời.
Trời mới biết cô ta có mục đích gì.
Ánh mắt Bethe Shaleen hơi lóe lên nhưng lại miễn cưỡng ép xuống, giọng điệu rất kém: “Sáng nay tôi ra ngoài ăn sáng thì gặp phải anh ta.”
Tô Ánh Nguyệt đột nhiên ngẩng đầu nhìn cô ta: “Cô nhìn thấy anh ta ở thành phố Vân Châu?”
Cô ta không biết được biểu hiện của Tô Ánh Nguyệt đại diện cho điều gì, tất cả cảm xúc mà cô thể hiện ra ngoài quá phức tạp.
Nhưng khi nghĩ đến dáng vẻ của người đàn ông mà cô ta nhìn thấy lúc sáng, lông mày hơi nhíu lại, thoáng hiện vẻ xúc động: “Tình trạng của anh ta trông không được tốt lắm.
Nếu cô coi anh ta là bạn, hoặc muốn cảm ơn anh ta đã cứu Trần Minh Tân, cô có thể đi tìm anh ta, đó là tất cả những gì tôi có thể nói, chiều nay tôi sẽ bay về nước J.
”
Bethe Shaleen nói xong, liền sải bước ra ngoài nhanh như một cơn gió.
Sau một hồi ngẩn ra, Tô Ánh Nguyệt nhanh chóng định thần lại, đuổi theo Bethe Shaleen.
Cô kéo cánh tay của Bethe Shaleen: “Cô gặp anh ta ở đâu?”
Bethe Shaleen vội vàng hất tay Tô Ánh Nguyệt ra, như thể sợ bị chạm vào.
“Nói rồi cũng vô dụng, bây giờ chắc chắn anh ta không ở nơi đó, nếu cô có lòng tìm khẳng định có thể tìm được.”
Tô Ánh Nguyệt không nói nữa, bởi vì Bethe Shaleen nói đúng, chỉ cần Lục Thời Sơ trở lại thành phố Vân Châu, nếu cô có lòng thì chắc chắn sẽ tìm được anh ta.
Trước đây cô không tìm được Trần Minh Tân là vì Trần Minh Tân cực kỳ cẩn thận.
Lục Thời Sơ cũng thận trọng, nhưng anh ta cũng không phải là người khó đoán như Trần Minh Tân, nếu muốn tìm anh ta có thể sẽ mất chút thời gian nhưng nhất định có thể tìm được.
Bethe Shaleen bước về phía trước được vài bước dường như lại nhớ tới chuyện gì liền quay đầu lại thì thấy Tô Ánh Nguyệt đang đứng yên tại chỗ, cũng không biết cô đang suy nghĩ gì.
Trên khuôn mặt cô ta lướt qua tia băn khoăn, do dự, cô ta quay lại: “Nếu có thời gian, cô nên ở bên cạnh Trần Minh Tân nhiều hơn, cách xa người đàn ông họ Bùi kia một chút.”
Cô ta thấy Trần Minh Tân tìm người đánh Bùi Dục Ngôn, cũng thấy Trần Minh Tân vì gặp Tô Ánh Nguyệt nói chuyện với người đàn ông khác mà tính tính trở nên tiêu cực, cáu kỉnh.
Trần Minh Tân bây giờ thoạt nhìn rất bình thường nhưng Bethe Shaleen biết bệnh của anh vẫn chưa khỏe hẳn, bây giờ người duy nhất có thể kích thích anh ta cũng chỉ có Tô Ánh Nguyệt.
Anh quá quan tâm Tô Ánh Nguyệt, chỉ cần Tô Ánh Nguyệt không kích thích thì anh sẽ không phát bệnh.
Bethe Shaleen là lần đầu tiên gặp phải kiểu người bệnh như Trần Minh Tân.
Cô ta có thể chắc chắn Trần Minh Tân mắc chứng bệnh tâm thần di truyền, nhưng những hướng dẫn của bác sĩ tâm lý dành cho anh ta mà nói là vô ích.
Bởi vì anh quá thông minh, lúc ốm cũng biết giả vơ, đánh lừa cả bác sĩ tâm lý.
May mà Trần Minh Tân gặp được Tô Ánh Nguyệt, ít nhất còn có người kiềm chế được anh, nếu anh không đi theo đường này ngay thì anh thật sự sẽ trở thành kẻ nguy hiểm cho xã hội.
Mặc dù bây giờ Trần Minh Tân không phải là người hiền lành, nhưng ít nhất anh cũng là một doanh nhân nổi tiếng thế giới, một ông trùm tài chính và là một người có nhiều đóng góp cho xã hội.
Cô ta không thể không thừa nhận năng lực của mình có hạn, không thể chữa khỏi cho Trần Minh Tân.
Tô Ánh Nguyệt quan sát Bethe Shaleen thật kỹ nhưng chỉ nhìn ra được vẻ lo lắng từ trên mặt cô ta.
Cô cau mày, hỏi ngược lại: “Cô không cảm thấy cô nói những lời này rất dư thừa à?”
Bethe Shaleen mím môi, nhanh chân rời đi.
Trong lòng Tô Ánh Nguyệt càng nghi ngờ hơn.
Bethe Shaleen thực sự không còn mê mẩn Trần Minh Tân nữa, vậy thì lời vừa nãy của cô ta là có ý gì?
Suy nghĩ của những người này cũng thật là… người sau còn khó đoán hơn người trước.
Bethe Shaleen nói Lục Thời Sơ ở thành phố Vân Châu, nếu chuyện này là thật thì có thể chắc chắn rằng người của Grissy cũng đã đến thành phố Vân Châu rồi.
Mà Trần Úc Xuyên không có tin tức bấy lâu có thể cũng đã thành phố Vân Châu luôn rồi.
Hôm qua cô suýt nữa đã bị bắt có chỉ có điều được Bethe Shaleen cứu thoát.
Như vậy người muốn bắt cóc cô là Grissy hay là Trần Úc Xuyên.
Hoặc là do hai bên cùng hợp tác?
.