CHƯƠNG 722: SỰ THẬT KHÔNG THỂ NGĂN CẢN NỔI
“Ông cũng cần phải hiểu rõ, ngày hôm nay nếu như tôi chết ở chỗ này, sau lưng tôi là nhà họ Bùi nhất định sẽ không từ bỏ.
Còn có Tô Ánh Nguyệt nữa, cho dù nói như thế nào thì hiện tại cô ấy cũng là bà chủ của tập đoàn LK, là nhân vật quan trọng trong nền kinh tế ở trong nước, nếu như cô ấy có chuyện gì ngoài ý muốn, ông cảm thấy là chính phủ nước Z sẽ bỏ qua hung thủ sao?”
Trong giọng nói của Bùi Dục Ngôn tràn ngập tự tin.
Anh ta hài lòng nhìn sắc mặt của Trần Úc Xuyên thay đổi hết lần này đến lần khác, tiếp tục nói: “Lúc còn trẻ thì có ai mà lại không đi nhầm đường, lớn tuổi rồi thì nên thu lại một chút, ác không thắng thiện, đây là quy tắc của cuộc sống.
Ông cho rằng mình trốn tránh được nhất thời, còn có thể trốn tránh được một đời sao?”
Câu nói cuối cùng, Bùi Dục Ngôn nói vang vọng mà có sức lực.
Đây là tiếng nói phát ra từ trái tim của một người lính.
Anh ta tham gia vào quân đội rất sớm, trước kia trong quân đội là một hỗn thế ma vương, không nghe theo quản giáo cũng không chịu từ bỏ.
Càng về sau, hết nhiệm vụ này đến nhiệm vụ khác, ý thức về sứ mệnh trên đôi vai của anh ta càng ngày càng nặng nề.
Nhiệm vụ này, lúc đầu anh ta nhận anh ta cũng chỉ suy nghĩ hoàn thành nhiệm vụ này thì sẽ được thăng chức, cho nên anh ta muốn nhất định phải hoàn thành nó.
Tuy nhiên càng về sau càng điều tra sâu, phát hiện người ở bên trong liên quan rất rộng rãi, thậm chí ngay cả người nhà chiến hữu của anh ta cũng liên lụy trong đó.
Về sau vụ án này đối với anh ta mà nói không chỉ là một chuyện có thể mang đến công lao cho anh ta, mà chức trách của một người quân nhân đang điều khiển anh ta.
Không biết là trong mấy lời này có chữ nào đã chạm đến vảy ngược của Trần Úc Xuyên, ánh mắt của ông ta lập tức trở nên hung ác nham hiểm.
“Cậu thì biết cái gì!” Ông ta cười lạnh một tiếng, trong giọng nói mang theo vẻ đắc ý: “Cậu nói ta già rồi nên hồ đồ, trẻ tuổi như cậu thì có lợi ích gì chứ? Cậu vẫn đang điều tra chuyện của Grissy, điều tra lâu như vậy rồi, cậu đã tra được chứng cứ chân thật ở bên trong chưa? Cho dù là cậu biết tôi chính là thủ lĩnh Lagos của Grissy, nhưng mà không có chứng cứ, cậu cũng chỉ có thể nhìn tôi ung dung ngoài vòng pháp luật giống như cũ.”
Sợi dây cung trong đáy lòng của Tô Ánh Nguyệt, “phực” một tiếng, đứt mất.
Thật sự là ông ta.
Thật sự là Trần Úc Xuyên.
Bùi Dục Ngôn chờ câu nói này của Trần Úc Xuyên, đã chờ rất lâu rồi.
“Đúng, quả thật là tôi vẫn còn chưa tìm được chứng cứ, thế nhưng tôi không có chứ cũng không có nghĩa là người khác không có.”
Vừa mới dứt lời, trong phòng khách yên tĩnh liền vang lên tiếng bước chân trầm ổn.
Là âm thanh giày da nện trên đất, có chút chói tai nhưng mà lại cực kỳ ổn định.
Ở bên cạnh Trần Minh Tân đã lâu như vậy, cô quá quen thuộc đối với anh, chỉ nghe thấy tiếng bước chân cô liền nghe ra được người đến là Trần Minh Tân.
Cô mừng rỡ quay đầu lại đã nhìn thấy Trần Minh Tân cao lớn hiên ngang đang đi về phía bên này.
Thật sự là anh.
Trên mặt của cô tràn đầy mừng rỡ muốn chạy về phía của anh, Trần Minh Tân lại nhẹ nhàng tránh thoát khỏi cái ôm của cô, chỉ là bất động nắm lấy tay của cô, dùng ánh mắt truyền đạt thông tin yên tâm cho cô.
Sau đó anh khẽ gật đầu với Tô Ánh Nguyệt, xoay người đi về phía Trần Úc Xuyên.
Hai người bọn họ lạnh nhạt đối mặt với nhau, thật sự giống như là một cặp vợ chồng đã ly hôn.
Tô Ánh Nguyệt nắm chặt hai tay, trong lòng của cô cực kỳ không bình tĩnh.
Lúc nhìn thấy Trần Minh Tân, trên mặt của Trần Úc Xuyên xuất hiện vẻ bối rối: “Minh Tân, sao cháu lại ở đây?”
“Biết là có bạn bè đến đây, cho nên cháu ra đây.” Trần Minh Tân ngồi xuống một bên khác của ông ta, giọng nói đạm mạc cực kỳ.
Trần Úc Xuyên lại nhớ đến câu nói lúc nãy của Bùi Dục Ngôn, vẻ mặt của ông ta kinh ngạc nhìn về phía Trần Minh Tân: “Cho dù nói như thế nào thì ông cũng là ông ngoại của cháu.”
“Đúng vậy.” Trong giọng nói của Trần Minh Tân mang theo âm thanh thở dài nhàn nhạt, lại khiến cho người ta không thể phân biệt rõ được cảm xúc.
“Vậy tại sao cháu lại tình nguyện giao LK cho một người phụ nữ vô tình giống như thế, cũng không đồng ý thừa kế lâu đài Mogwynn! Chúng ta mới là người thân chảy chung một dòng máu!”
“Chẳng lẽ mẹ của cháu không phải là người chảy của một dòng máu với ông sao?” Sắc mặt của Trần Minh Tân trầm tĩnh quay đầu lại nhìn ông ta: “Thế nhưng kết cục cuối cùng của bà ấy là cái gì chứ?”
“Còn có bà ngoại của cháu, vợ của ông nữa.
Lúc mà ông biết bà ấy di truyền chứng bệnh về thần kinh, kích thích bà ấy nhảy lầu tự sát như thế nào, ông có còn nhớ rõ không?”
Trần Minh Tân hờ hững nói ra hết tất cả, giống như là những chuyện này không hề có liên quan gì đến anh.
“Nếu như năm đó mẹ của cháu chỉ là bởi vì biết bà ngoại mắc chứng bệnh bệnh thần kinh di truyền, bà ấy hoàn toàn không cần thiết phải chạy trốn đến nước Z, nhiều năm cũng không trở lại.
Cho dù là ông không có tình cảm đối với mẹ, nhưng dù gì mẹ cũng là con gái của ông, cho dù bà ấy qua đời vì nguyên nhân gì đi nữa ông cũng không đi truy cứu hung thủ là một chuyện không thể nào, nhưng mà ông cũng không hề truy cứu hung thủ, vì cái gì đây chứ?”
Sắc mặt của Trần Úc Xuyên khó coi đến nỗi không thể khó coi hơn nữa.
Cả người của ông ta đều đang run rẩy, run đến nỗi hai tay không tự chủ nắm thật chặt tay vịn của cái ghế, nếu như Trần Minh Tân lại nói những lời kích thích ông ta, ông ta sẽ ngất đi.
Tô Ánh Nguyệt đứng ở bên cạnh lắng nghe hết tất cả, gương mặt của cô kinh ngạc nhìn về phía Trần Minh Tân.
Cô hiểu rõ ý trong lời nói của Trần Minh Tân, anh nói Trần Lê mẹ của anh mất là do có liên quan đến Trần Úc Xuyên.
“Cháu nói cái gì chứ, ông nghe không hiểu.” Giọng nói của Trần Úc Xuyên đã hơi phát run.
Phòng tuyến ở trong lòng của ông ta đang từ từ bị đánh tan.
Bùi Dục Ngôn không khỏi ngước mắt nhìn về phía Trần Minh Tân.
Anh ta cũng không hiểu cho lắm đối với loại chuyện tàn sát lẫn nhau giữa gia tộc.
Dù sao thì nhà họ Bùi rất đoàn kết, cho dù là nhà họ Bùi nuôi một con chó bị người ta hại, bọn họ cũng sẽ truy cứu đến cùng, chứ đừng có nói gì là con gái ruột ở trong nhà.
Sắc mặt của Trần Minh Tân lạnh lẽo: “Mẹ của cháu đã chết, bất quá cũng bởi vì ông đã mượn một dao của Huỳnh Thư Triết mà thôi.”
Trần Úc Xuyên bởi vì ham muốn ích kỷ, cho Huỳnh Thư Triết mượn con dao này hại chết mẹ ruột của ông ta, còn… hại chết cả ba của Tô Ánh Nguyệt.
Mà Trần Úc Xuyên và Huỳnh Thư Triết đều là người thân có cùng dòng máu với anh, một người là ông ngoại của anh, một người là ba ruột của anh.
Qua nhiều năm như vậy, đối với mẹ của mình, anh mong rằng ngàn lần vạn lần bà không nên sinh ra ở gia tộc Mogwynn.
Mà trong số đó, người vô tội nhất chính là ba của Tô Ánh Nguyệt.
Người đàn ông tên là Tô Chí, thời niên thiếu anh đã từng gặp qua, một người tao nhã lễ độ, là một người đàn ông tốt, cũng là một người ba rất tốt.
Nhưng mà một người như vậy lại bị chính người nhà của anh hại chết.
Mà Tô Chí lại là ba của người phụ nữ mà anh yêu thương nhất.
Người nhà của anh đã hại chết ba của Tô Ánh Nguyệt, hủy đi tuổi thơ của cô, để cô lớn lên không nơi nương tựa.
Mà sau khi gả cho anh, Trần Úc Xuyên suýt chút nữa đã hại chết con của bọn họ.
Còn nữa, năm đó Lục Thời Sơ đã gia nhập vào Grissy, nguyên nhân chủ yếu cũng là bởi vì Trần Úc Xuyên đã lấy Tô Ánh Nguyệt ra để uy hiếp.
Trên đời này không có bức tường nào mà gió không thể lọt qua được, bình thường những chuyện mà bạn muốn biết, một khi đã điều tra ra rồi thì những sự thật kia cũng không thể ngăn cản nổi.
Anh đã điều tra được nhiều chuyện như vậy, lại chậm chạp không dám mở miệng nói với Tô Ánh Nguyệt cũng chính là nguyên nhân này.
Trần Úc Xuyên đang nói cái gì đó, anh cũng không nghe rõ, anh ngẩng đầu nhìn về phía của Tô Ánh Nguyệt, nhìn thấy gương mặt cô tràn đầy nước mắt.
Cả người của anh đông cứng thu hồi ánh mắt lại.
Cô có cảm thấy hối hận vì đã quen biết anh, ở bên cạnh của anh hay không?
Trần Úc Xuyên mạnh mẽ đưa tay ra vung bàn ăn ở trước mặt vẫn còn chưa thu dọn lại xuống mặt đất, phát ra tiếng vang chói tai.
Gương mặt của ông ta giận dữ: “Cháu đã biết hết tất cả cho nên mới đối xử với ta như vậy! Nhiều năm như vậy rồi, ta chưa từng làm gì bạc đãi cháu.
Ta còn đã từng nghĩ đến để cháu kế thừa sản nghiệp của ta.”
“Sản nghiệp của ông à?” Trần Minh Tân cười lạnh một tiếng: “Ông là muốn để cho cháu tiếp tục thay ông làm những chuyện hại người hại đời ư? Bắt trẻ con đến để làm thí nghiệm, đe dọa người ở bên cạnh của mình, bao gồm cả việc xử lý người thân trong gia đình cũng phải muốn duy trì danh vọng của gia tộc Mogwynn, lại muốn lén lút làm thủ lĩnh của tổ chức Mafia lớn nhất toàn thế giới, dùng những thứ âm u và hư vinh để thỏa mãn nội tâm của mình?”
“Ai có thể nghĩ đến bá tước Augusto lại chính là thủ lĩnh Lagos trong Grissy, cũng không phải là ai cũng có thể làm được những chuyện này giống như ta, những người kia nghĩ ra trăm phương ngàn kế muốn đối phó với Lagos, nhưng mà lại không biết ta chính là Lagos, đồng thời còn cực kỳ tôn kính ta.”
Có một hơi thở cuồng nhiệt lởn vởn trong đôi mắt của Trần Úc Xuyên, ông ta chẳng những không cảm thấy hành vi của mình là sai trái, ngược lại còn đắc chí đối với chuyện mà mình đã làm, lộ ra cảm giác cực kỳ ưu việt.
Trên mặt của Trần Minh Tân đề là vẻ u ám, anh nhìn Trần Úc Xuyên mà không nói gì.
Ngược lại là Bùi Dục Ngôn, vào lúc này mở miệng nói: “Được rồi, nói chuyện cũng đã sắp xong rồi, vẫn xin ông Trần đi với tôi một chuyến, thời tiết quá lạnh, chúng ta tìm một nơi ấm áp hơn để uống trà đi.”
Nương theo âm thanh vừa dứt, ở bên ngoài liền xông vào một nhóm bộ đội vũ trang.
Hiển nhiên, đây là người mà lúc trước Bùi Dục Ngôn đã sắp xếp từ sớm.
Bọn họ bao vây Trần Úc Xuyên ở chính giữa, đang muốn tiến lên phía trước bắt Trần Úc Xuyên, bốn phía đột nhiên vang lên tiếng súng.
Tô Ánh Nguyệt bị tiếng súng chấn động làm cho ù lỗ tai, căn bản cũng không kịp phản ứng đã xảy ra chuyện gì, cô liền được Trần Minh Tân ôm ngã nhào trên mặt đất.
Trần Minh Tân ôm cô bảo vệ thân thể của cô cẩn thận ở trong ngực mình, cũng không để đè lên trên người cô.
Bùi Dục Ngôn là quân nhân, phản ứng đầu tiên cũng là nhào đến trên mặt đất.
Chờ đến lúc nhớ đến vẫn còn có Tô Ánh Nguyệt, quay đầu nhìn lại mới phát hiện hai người bọn họ đang ôm nhau một chỗ.
Tình yêu là một thứ rất thần kỳ, phản ứng của anh đã nhanh lẹ, không ngờ đến Trần Minh Tân còn phản ứng nhanh hơn cả anh ta nữa.
Sau khi quen biết với hai vợ chồng này, có vài suy nghĩ trong lòng của anh ta đã thay đổi, thậm chí còn muốn nói chuyện yêu đương.
Quả thật là gặp quỷ rồi.
Tiếng súng vang lên không ngừng, Tô Ánh Nguyệt ngửa đầu nhìn Trần Minh Tân, muốn nói cái gì đó, nhưng mà lại không phát ra được âm thanh, cô gấp đến nỗi mặt đỏ rần.
Trần Minh Tân hôn một cái lên môi của cô, thấp giọng nói: “Là anh đã kêu Bùi Dục Ngôn bỏ thuốc cho em, không cho em mở miệng nói chuyện, nếu không thì anh sẽ bị mất tập trung.
Có chuyện gì thì chờ anh trở lại chúng ta từ từ nói tiếp, em đi theo Bùi Dục Ngôn đi, anh ta có thể bảo vệ tốt cho em.”
Tô Ánh Nguyệt hốt hoảng nhìn anh, cái gì gọi là “đi theo Bùi Dục Ngôn đi, anh ta có phải bảo vệ tốt cho em”?
.