CHƯƠNG 726: DÙ SỐNG HAY LÀ CHẾT, TÔI ĐỀU Ở BÊN CẠNH CỦA CÔ ẤY (2)
Lần phẫu thuật này dùng phương án rất bảo thủ, cũng rất thành công.
Nhưng mà vết thương ở trên người của Tô Ánh Nguyệt rất nhiều, bọn họ không dám động chạm vào quá nhiều vị trí, cũng chỉ có thể làm phẫu thuật mấy vết thương trí mạng.
Mạc Tây Du trầm mặc trong chốc lát rồi bổ sung một câu: “Tuy là phẫu thuật rất thành công, nhưng mà vẫn chưa thoát khỏi tình trạng nguy hiểm.”
Nói xong, anh ta liền cẩn thận quan sát vẻ mặt của Trần Minh Tân, phát hiện vẻ mặt của anh cực kỳ bình tĩnh.
Cho dù là Mạc Tây Du tình cảm mờ nhạt, nhưng mà anh cũng biết phản ứng của Trần Minh Tân như vậy là rất không bình thường.
Anh ta trao đổi ánh mắt với Nam Sơn đứng ở sau lưng của Trần Minh Tân.
Nam Sơn tiến lên nói với Trần Minh Tân: “Ông chủ ăn một chút gì đi.”
Trần Minh Tân nhẹ nhàng gật đầu, vẫn là không nói chuyện.
Mấy ngày tiếp theo, Trần Minh Tân cũng không có chỗ nào khác thường.
Anh im lặng trông chừng ở bên người của Tô Ánh Nguyệt, Nam Sơn mang cơm cho anh anh liền im lặng ăn cơm, thời gian khác đều ngắm nhìn Tô Ánh Nguyệt, nét mặt ở trên mặt nhìn không ra vui buồn.
Giống như là một người đã mất đi cảm xúc.
Cũng may là tình huống của Tô Ánh Nguyệt đã dần dần ổn định.
Cũng không lâu lắm, cô liền bắt đầu cuộc phẫu thuật thứ hai.
Lúc mà cô làm cuộc phẫu thuật lần thứ hai cũng đã sắp đến giao thừa.
Khoảng thời gian này, Trần Minh Tân đều túc trực ở trong bệnh viện một tấc cũng không rời.
Vẫn là An Hạ nhìn không được nữa, kìm lòng không đặng mà nói một câu: “Anh không về nhà thăm Mộc Tây một chút hả?”
Nhưng mà Trần Minh Tân cũng y như là trước đó, giống như là không nghe thấy cái gì cả, hoàn toàn không để ý đến cô ấy.
An Hạ cảm thấy Trần Minh Tân như thế này quá mức lạnh lùng, đối với Trần Mộc Tây không hề công bằng, nhưng nhìn thấy Trần Minh Tân như thế này, cô ấy cũng không hề nói thêm gì nữa.
Cuộc phẫu thuật lần thứ hai kết quả cũng không tốt, thậm chí bệnh viện còn đưa ra thông báo bệnh tình nguy kịch cho Trần Minh Tân.
Giấy thông báo bệnh tình nguy kịch là do Mạc Tây Du tự mình đưa cho Trần Minh Tân.
Trần Minh Tân xé toang tờ giấy thông báo bệnh tình nguy kịch tại chỗ, chỉ nói năm chữ: “Tôi muốn cô ấy sống.”
Không tiếc bất cứ giá nào, anh chỉ cần Tô Ánh Nguyệt sống sót.
Mạc Tây Du đã trở thành một bác sĩ hàng đầu trong lĩnh vực y tế toàn cầu, ngay cả anh ta cũng bất lực chứ đừng nói đến các bác sĩ khác.
Ngày hôm sau, Bùi Dục Ngôn đến bệnh viện.
Chiếc xe Jeep lao xuống vách núi từ một nơi cao như vậy.
Tô Ánh Nguyệt nhặt về một cái mạng, còn đang giãy dụa bên bờ vực sinh tử, mà vài ngày sau Trần Úc Xuyên mới được tìm thấy.
Có lẽ là ông ta đã nhảy xuống trong quá trình xe Jeep lao xuống, lại không ngờ nhảy đến một nhánh cây bị gió thổi gãy mất, đâm vào tim mà chết.
Khoảng thời gian này, Bùi Dục Ngôn đều đang bận rộn xử lý chuyện sau đó, rốt cuộc cũng đã bắt được những nhân vật quan trọng, anh ta mới có thời gian đến bệnh viện.
Anh ta không phải đến đây một mình, còn dẫn theo đoàn đội bác sĩ “K7”.
Những nhân vật quan trọng của Grissy đều đã bị sa lưới, trong đoàn đội “K7” có một vài bác sĩ là người của nước Z, đương nhiên cũng phải mang về nước.
Có bác sĩ hàng đầu trong đoàn đội, khả năng Tô Ánh Nguyệt được chữa khỏi đã lớn hơn mấy phần.
Tất cả bác sĩ đều đi theo Mạc Tây Du để thảo luận phương pháp phẫu thuật.
Bùi Dục Ngôn mò mẫm điếu thuốc đưa cho Trần Minh Tân: “Có muốn không?”
Trần Minh Tân không nhận.
Bùi Dục Ngôn nhíu mày, cũng không để ý đến vẻ lạnh nhạt của anh, cất điếu thuốc lại.
“Tôi tưởng là bây giờ anh cần phải hút thuốc.”
Trần Minh Tân nhẹ giọng nói: “Cô ấy không thích.”
Động tác đang muốn đốt cho mình một điếu thuốc của Bùi Dục Ngôn hơi chậm lại, mắng một câu thô tục ở trong lòng rồi mới nói: “Tôi cảm thấy con người của anh sao lại kỳ quái như thế chứ, trước đó còn muốn sống muốn chết, bây giờ Tô Ánh Nguyệt như thế này mà anh lại bình tĩnh như vậy.”
Trần Minh Tân mang theo thái độ khác thường mà trả lời một câu: “Bởi vì trong lòng của tôi rất bình tĩnh.”
“Có ý gì chứ?” Bùi Dục Ngôn rít một hơi thuốc, hỏi lại anh.
“Dù sống hay là chết, tôi đều ở bên cạnh của cô ấy.”
Trần Minh Tân chỉ hờ hững nói một câu như vậy liền xoay người rời đi.
Tô Ánh Nguyệt không cho anh hút thuốc, anh đứng với Bùi Dục Ngôn quá lâu thì sẽ bị ám mùi thuốc lá.
Bùi Dục Ngôn hơi cứng đờ, nhìn bước chân trầm ổn của Trần Minh Tân đi xa, hơn nửa ngày sau mới phản ứng được với ý tứ trong lời nói của Trần Minh Tân.
Cho dù là Tô Ánh Nguyệt sống hay chết, Trần Minh Tân đều sẽ ở bên cạnh của cô ấy, sẽ không xa rời.
Trong lòng của anh cũng không hề sợ cái gì cả, cho nên mới có thể bình tĩnh như vậy.
Nói một cách khác, ý của Trần Minh Tân chính là nếu như Tô Ánh Nguyệt chết rồi thì anh cũng sẽ không tiếp tục sống nữa.
Sau khi Bùi Dục Ngôn tỉnh táo lại, ngay cả thuốc cũng không có tâm trạng để hút, ném điếu thuốc trên tay đi, mắng một câu: “Mẹ nó chứ, tên điên.”
Đúng lúc này Nam Sơn trở về từ bên ngoài Bùi Dục Ngôn ngăn anh ta lại: “Giám sát ông chủ của các anh chặt chẽ lại một chút, anh ta có chút không bình thường.”
Nam Sơn suy nghĩ rồi nói: “Vẫn còn ổn mà, gần đây anh ấy nói chuyện ít hơn một chút.”
Mặc dù là gần đây anh ta cũng cảm thấy Trần Minh Tân có chút khác thường, rất lãnh đạm, cũng rất tỉnh táo, nhưng mà chuyện này cũng rất bình thường.
Dù sao anh yêu Tô Ánh Nguyệt như vậy, hiện tại tình huống của Tô Ánh Nguyệt vẫn còn chưa ổn định.
Bùi Dục Ngôn chỉ vào anh ta, mắng hai chữ: “Ngu ngốc.”
Nam Sơn bị anh ta mắng không hiểu ra làm sao.
Bùi Dục Ngôn đã để cho thuộc hạ ở đây, đồng thời căn dặn anh ta: “Nếu như cuộc phẫu thuật của Tô Ánh Nguyệt thất bại, không thể duy trì được thì cậu phải thông báo cho tôi ngay lập tức.”
Làm xong những chuyện này, anh ta lại cảm thấy mình với Trần Minh Tân cũng giống nhau, có lẽ đều điên rồi.
Cho dù nói như thế nào, cả đời này anh ta cũng không có được người phụ nữ Tô Ánh Nguyệt này.
Nếu như cô chết, cùng lắm thì anh ta cảm thấy tiếc hận.
Thế nhưng bây giờ anh ta đang làm cái gì đây? Là đang quan tâm một người đàn ông có thể tìm đến cái chết vì một người phụ nữ?
Sau khi quen biết với hai vợ chồng Tô Ánh Nguyệt, anh ta cũng trở nên có chút không bình thường rồi.
Loại cảm giác này, thật sự có chút… nói một lời không hết.
…
Bởi vì đoàn đội bác sĩ “K7” đã đến rồi, cuộc phẫu thuật lần thứ hai của Tô Ánh Nguyệt mặc dù là trong giai đoạn đó có nhiều lần nguy hiểm, nhưng kết quả vẫn coi như là thành công.
Hai cuộc phẫu thuật, lần trước cách lần sau hơn nửa tháng.
Cuộc phẫu thuật lần thứ hai hoàn thành lúc ổn định lại thì giao thừa cũng đã sắp đến gần.
Tô Ánh Nguyệt ở trên giường toàn thân trên dưới đều bị quấn băng gạt, kết nối với dụng cụ, ngoại trừ điện tâm đồ đang nhấp nháy thì căn bản cũng không nhìn ra sự sống.
Trên mặt cũng bị thương, bị quấn băng gạc, chỉ lộ ra đôi mắt đang khép hờ cùng với bờ môi.
Mà Trần Minh Tân ngồi ở bên giường lại nhìn đến si mê.
Ngày mốt chính là giao thừa.
Không phải là nói năm nay muốn đón giao thừa cùng với nhau sao?
Tại sao em vẫn còn chưa chịu tỉnh?
Trần Minh Tân mím môi, hầu kếch khó khăn cử động lên xuống, cầm lấy bàn tay của Tô Ánh Nguyệt đặt ở bên môi thương tiếc hôn rồi lại hôn, rồi lại liền thả trở về.
Đứng dậy lấy khăn lau người cho cô.
Nhưng mà trên người cô cũng không có mấy chỗ da thịt được hoàn hảo.
Mỗi một lần nhìn thấy, anh dường như bị lăng trì một lần.
An Hạ và Bùi Chính Thành đứng ở cửa nhìn thấy một màn này liền yên lặng lui ra ngoài.
Hai người bọn họ đi dọc theo hành lang mà đi ra bên ngoài, An Hạ lên tiếng hỏi anh ta: “Anh đã mua vé máy bay chưa?”
“Mua rồi, tối ngày mai.”
Ngày mốt chính là giao thừa, nhà họ Bùi là một gia tộc có truyền thống và phép tắc, rất coi trọng những ngày lễ truyền thống như thế này, đón tết thì tất cả mọi người ở trong nhà nhất định phải về nhà.
Sau đó, hai người bọn họ lại trầm mặc.
Một lát sau, An Hạ nghe thấy Bùi Chính Thành nói: “Anh sẽ trở lại thành phố Vân Châu sớm một chút.”
“Ừm.” Hiển nhiên là cảm xúc của An Hạ không tốt, trả lời có chút chậm chạp không để ý..
Trong lòng của Bùi Chính Thành đột nhiên có chút nôn nóng, anh xoay người lại ôm An Hạ vào trong ngực, hung hăng hôn cô…
.