CHƯƠNG 727: DÙ SỐNG HAY LÀ CHẾT, TÔI ĐỀU Ở BÊN CẠNH CỦA CÔ ẤY (3)
Tối đêm trước giao thừa, Tô Ánh Nguyệt vẫn không tỉnh lại.
Bùi Chính Thành và An Hạ đã ai về nhà nấy đón giao thừa.
Mà Nam Sơn và Nam Kha lại phải bận rộn chuyện công ty và CLB Ngọc Hoàng Cung, cũng không thường đến bệnh viện.
Tô Ánh Nguyệt nằm trong bệnh viện, luôn không tỉnh lại, giao thừa lần này, rất nhiều người đều không đón được vui vẻ.
Nam Sơn bận rộn cả đêm, sáng hôm sau đến bệnh viện, dẫn cả Trần Mộc Tây tới.
Khoảng thời gian này, đều là họ thay phiên đi thăm Tô Ánh Nguyệt, mà Trần Minh Tân cũng chưa từng quay về.
Ngay cả quần áo tắm thay của anh, cũng là người làm trong nhà mang tới giúp anh.
Trước đây vẫn luôn không cho Trần Mộc Tây tới là vì tình huống của Tô Ánh Nguyệt rất tệ, trên mặt còn có vết thương, sợ dọa Trần Mộc Tây.
Còn may vết thương trên mặt Tô Ánh Nguyệt không sâu, chỉ là bị thương ngoài da, thời gian gần một tháng, vết thương cũng liền lại rồi.
Nam Sơn đi đón Trần Mộc Tây, lúc nói cho bé biết muốn dẫn bé đi gặp ba mẹ, Trần Mộc Tây chỉ thật ngoan ngoãn gật đầu.
Dáng vẻ ngoan ngoãn đó, quá hiểu chuyện khiến một người đàn ông như Nam Sơn nhìn cũng đau lòng.
Đến bệnh viện, Nam Sơn ôm bé tới cửa phòng bệnh: “Vào đi, ba mẹ đều ở bên trong.”
Nói xong, anh đẩy mở cửa phòng bệnh thay Trần Mộc Tây.
Tô Ánh Nguyệt yên tĩnh nằm trên giường bệnh, mang bình thở oxy, trên người cắm đủ loại ống nối với thiết bị, tình huống này ở trong mắt trẻ con có chút đáng sợ.
Mà Trần Mộc Tây chỉ do dự vài giây, liền đi vào.
Thân thể bé nho nhỏ, nhưng bước đi lại rất vững vàng.
Bé đi tới bên giường, nhón chân mới có thể miễn cưỡng nhìn thấy khuôn mặt Tô Ánh Nguyệt, nhưng bé không thấy rõ ràng lắm.
Bé bất giác quay đầu nhìn Nam Sơn.
Nam Sơn gật gật đầu với bé, Trần Mộc Tây như hiểu ý nghĩa cái gật đầu của anh ta, vòng sang bên kia, mượn chiếc ghế cạnh giường leo lên ngồi trên giường, nhìn Tô Ánh Nguyệt thật lâu cuối cùng mới như nhận ra cô, gọi một tiếng: “Mẹ.”
Từ lúc Trần Mộc Tây vào cửa, Trần Minh Tân cũng không nhìn bé một cái.
Nam Sơn ở bên cạnh nhìn nôn nóng.
Nếu không phải vì khuôn mặt nhỏ của Trần Mộc Tây như khuôn đúc với Trần Minh Tân, anh ta cũng muốn hoài nghi, Trần Mộc Tây có lẽ không phải con ruột Trần Minh Tân.
Nếu không, sao có thể lãnh đạm đến mức này.
Trần Mộc Tây thấy Tô Ánh Nguyệt không để ý đến bé, bèn ngẩng đầu nhìn Trần Minh Tân, con ngươi đen lánh có chút nghi hoặc: “Ba?”
Tại sao mẹ không để ý đến bé?
Bé lại kêu vài tiếng, đều không thấy Tô Ánh Nguyệt đáp lời, cái miệng nhỏ mếu máo, không nhịn được khóc lên.
“Huhu…mẹ…”
Cậu bé nhỏ khóc nước mắt đầy mặt, lại như bị dáng vẻ lãnh đạm của Trần Minh Tân dọa sợ, trong tiếng khóc còn có chút ẩn nhẫn.
Lúc này, Trần Minh Tân cuối cùng mới có phản ứng, anh nhìn Trần Mộc Tây một cái, lại dời mắt đi, xem như không nhìn thấy.
Tại sao lại giống anh như vậy? Nếu giống Tô Ánh Nguyệt thì tốt biết bao.
Nam Sơn đứng ở cửa, nhìn Trần Mộc Tây khóc mắt mũi đỏ bừng, mà Trần Minh Tân nhìn cũng không nhìn một cái, sắc mặt bất giác nghiêm túc.
Anh ta nhớ tới lời trước đây của Bùi Dục Ngôn.
Vừa khéo Mạc Tây Du tới thăm Tô Ánh Nguyệt, nhìn thấy tình hình này, chỉ nhíu nhíu mày, rồi nhấc chân đi vào.
Anh ta ôm Trần Mộc Tây lên: “Mộc Tây, còn nhớ chú không?”
Tiếng khóc Trần Mộc Tây nhỏ đi, nghi hoặc nhìn anh ta.
“Chú là chú Mạc.”
Mạc Tây Du sờ khuôn mặt Trần Mộc Tây, không nỡ dùng sức, da trẻ con quá mềm mại.
Sau đó, anh ta đặt Trần Mộc Tây vào lòng Trần Minh Tân: “Bé là con trai của anh và bà chủ, nếu bà chủ tỉnh lại, thấy anh không chăm sóc tốt cho bé, nhất định sẽ tức giận buồn bã.”
Bác sĩ giỏi nhất chính là bốc thuốc theo bệnh.
Lời của anh ta, đã hấp dẫn sự chú ý của Trần Minh Tân.
Trần Minh Tân cuối cùng quay đầu nhìn anh ta một cái, sau đó dừng ánh mắt trên người Trần Mộc Tây.
Cục thịt nhỏ trong lòng khóc đến mắt mũi đều đỏ lên, dáng vẻ yếu ớt đáng thương, có vài phần giống Tô Ánh Nguyệt.
Lòng anh mềm nhũn.
Tô Ánh Nguyệt rất thích Mộc Tây, nếu cô tỉnh lại, biết anh không chăm sóc tốt cho Mộc Tây, nhất định sẽ tức giận với anh.
Trần Minh Tân vươn tay ôm bé, đặt bé ngồi trên đùi mình, bàn tay to lớn lau khô nước mắt trên mặt bé.
Động tác mềm mại.
“Con đã ăn sáng chưa?” Anh hỏi Trần Mộc Tây.
Trần Mộc Tây ngẩng đầu nhìn anh, mặt đầy dựa dẫm.
Sau đó gật gật đầu.
Khóe môi Trần Minh Tân khẽ cong lên, vươn tay sờ đầu Trần Mộc Tây.
Thật ngoan.
Giống như lúc Tô Ánh Nguyệt nghe lời.
Mạc Tây Du thấy một màn này, bèn xoay người khám tình huống của Tô Ánh Nguyệt.
Tình huống của cô không trở nên tốt hơn, cũng không trở nên tệ đi.
Anh ta nhíu mày, xoay người ra ngoài, hôm nay là giao thừa, để thời gian cho một nhà ba người này.
Sau khi Mạc Tây Du ra ngoài, tiện tay đóng cửa phòng bệnh lại.
Nam Sơn luôn không đi, còn chưa thu lại sự kinh ngạc trên mặt, đi bên cạnh Mạc Tây Du, vừa đi vừa nói: “Ông chủ làm sao vậy? Ngay cả Mộc Tây cũng không quan tâm nữa? Có mấy người làm ba có thể lãnh đạm với con trai ruột mình như vậy!”
Mạc Tây Du hít sâu một hơi, lại chậm rãi thở ra, mệt mỏi xắn tay áo mình, nói: “Ông chủ và người khác không giống nhau, anh ấy có bệnh.”
Mạc Tây Du mặc dù nói thật, nhưng Nam Sơn lại không hiểu ra sao: “A?”
Mạc Tây Du cũng không có tâm trạng giải thích quá nhiều với anh ta, tình huống của Tô Ánh Nguyệt biến đổi liên tục, anh ta đã thật lâu không ngủ một giấc yên ổn rồi, cho dù là giao thừa, anh ta cũng không thể nghỉ ngơi, còn phải nghiên cứu bệnh tình của Tô Ánh Nguyệt.
…
Buổi trưa, trời đổ tuyết.
Đây là ngày cuối cùng theo âm lịch năm nay, đây là trận tuyết thứ hai năm nay.
Trần Minh Tân đứng trước cửa sổ, nhìn bông tuyết bay lả tả bên ngoài, mới giật mình nhớ ra, đã hơn một tháng kể từ khi Tô Ánh Nguyệt xảy ra chuyện rồi.
Hơn một tháng này, anh chưa từng rời đi bệnh viện.
Anh quay đầu, trên giường bệnh, Trần Mộc Tây dựa vào Tô Ánh Nguyệt, ngủ an lành.
Có lẽ là vì hơi ấm trong phòng quá đầy đủ, tay Trần Mộc Tây vươn ra khỏi chăn.
Trần Minh Tân nhìn vài giây, đi tới, nắm cánh tay mềm mại của Trần Mộc Tây, đặt vào trong chăn, lại không ngờ tới, Trần Mộc Tây đột nhiên tỉnh lại.
Trần Minh Tân không kịp phòng bị đối diện với con ngươi sạch sẽ tràn đầy ỷ lại của Trần Mộc Tây, đáy lòng mềm nhũn, lúc phản ứng lại, đã hỏi ra tiếng: “Con đói rồi sao?”
Trần Mộc Tây chớp mắt, giọng vừa ngủ dậy mềm mại đáng yêu: “Đói.”
Trần Minh Tân gật đầu, liền xoay người vào phòng bếp.
Phòng bệnh VIP, thứ gì cũng có, giống như trong nhà.
Anh đi vài bước lại quay đầu nhìn Trần Mộc Tây.
Trần Mộc Tây đã ngồi dậy, đang nghiêng đầu hôn lên mặt Tô Ánh Nguyệt, sau đó lại úp sấp thấp giọng nói gì đó bên tai cô, bộ dạng nhỏ nghiêm túc, như đang nói chuyện gì rất quan trọng, lại như đang chia sẻ bí mật.
Đứa bé này, giống anh, cũng yêu Tô Ánh Nguyệt.
Đứa bé này, là con trai của anh và Tô Ánh Nguyệt.
Là con trai Tô Ánh Nguyệt yêu thương.
Nửa ngày, anh mới lên tiếng: “Chăm sóc mẹ, ba đi làm cơm cho con.”
.