CHƯƠNG 733: EM NHÌN ANH, HỬ?
An Hạ đi rồi, trong phòng chỉ còn lại một nhà ba người Tô Ánh Nguyệt.
Tô Ánh Nguyệt ngẩng đầu nhìn Trần Minh Tân, phát hiện anh chỉ là gầy đi một chút, những thứ khác đều rất ổn.
Không giống như trong tiểu thuyết ngôn tình cô đọc lúc mười mấy tuổi viết, lo lắng cho cô đến mức luộm thuộm không cạo cả râu, cũng không ăn không uống hành hạ chính mình.
Lại quay đầu nhìn Trần Mộc Tây đã lớn lên không ít, cô không nhịn được cười lên.
Trần Minh Tân không chỉ chăm sóc chính mình rất tốt, ngay cả Mộc Tây, cũng được anh chăm sóc rất tốt.
“Còn có chỗ nào không thoải mái không, anh gọi bác sĩ tới.” Trần Minh Tân ấm áp chăm chú nhìn cô, giọng nói cùng mềm mại đến tột cùng.
Trần Mộc Tây ở một bên, mình Trần Minh Tân, lại nhìn Tô Ánh Nguyệt, đột nhiên có cảm giác mình rất dư thừa.
“Mẹ, con đến phòng bếp giúp dì An.” Trần Mộc Tây nói xong, ôm Tô Ánh Nguyệt một chút, liền nhảy xuống giường chạy lạch bạch tới phòng bếp
Cái ôm ấm áp này khiến lòng Tô Ánh Nguyệt thoáng chốc mềm mại như nước.
Con trai cô, sao lại ngoan như vậy, khiến người ta yêu thương như vậy chứ!
Trần Minh Tân khẽ vươn tay ra, nâng khuôn mặt cô, để cô nhìn mình.
Giọng anh mang theo bất mãn rất rõ ràng: “Không nhìn nó nữa, em nhìn anh này, hử?”
“Anh còn không phải như vậy sao, có gì khác biệt đâu.” Tô Ánh Nguyệt quay đầu nhìn anh, mỉm cười vươn tay nhéo khuôn mặt anh.
Trần Minh Tân mặt đầy dung túng, con người khẽ trầm xuống.
Giây phút này, anh mới cảm thấy Tô Ánh Nguyệt thật sự đã tỉnh lại rồi, cảm thấy cô còn sống.
…
Tô Ánh Nguyệt vừa tỉnh lại, mặc dù không có sức lực, nhưng lại không cảm thấy buồn ngủ chút nào, tinh thần cũng không tệ.
Lúc cô biết hôm nay đã là sinh nhật ba tuổi của Trần Mộc Tây, cô mới ý thức được mình đã nằm bao lâu.
Hơn nửa năm rồi.
Cô đã nằm trên chiếc giường bệnh này từ mùa đông đến mùa hạ.
Kinh ngạc qua đi, bèn là sự vui vẻ và biết ơn với phần đời còn lại.
Chỉ là cô cảm thấy có chút tiếc nuối, cô đã hứa với Trần Minh Tân, muốn cả nhà đoàn viên, cùng nhau đón giao thừa, cuối cùng, ngược lại là cô thất hứa rồi.
Nhưng mà, mấy chục năm sau này, vẫn có rất nhiều giao thừa đang đợi cô.
Cô nhất định sẽ bồi thường cho họ.
Sau đó Tô Ánh Nguyệt hồi thần, hỏi Trần Minh Tân: “Đã là sinh nhật của Mộc Tây, sao có thể để An Hạ vào bếp bận rộn chứ?”
Trần Minh Tân nhướn mày, bây giờ anh chỉ muốn ở cùng cô, nào còn nghĩ đi làm cơm.
Lúc cô chưa tỉnh lại, nấu ăn đối với anh mà nói chính là chuyện tiêu phí thời gian, lại có thể ở bên Tô Ánh Nguyệt trong căn phòng này.
“Anh gọi bác sĩ tới làm kiểm tra cho em trước, sau đó anh sẽ đến phòng bếp, có được không?”
Tô Ánh Nguyệt gật đầu.
Bác sĩ đến rất nhanh, làm kiếm tra thông thường cho Tô Ánh Nguyệt xong, lại hỏi một vài vấn đề.
“Anh Trần yên tâm, thân thể bà Trần không có gì đáng ngại, ngủ quá lâu, đợi sau này về nhà tĩnh dưỡng một khoảng thời gian, thì có thể hoàn toàn hồi phục rồi, nếu thực sự không yên tâm, anh có thể làm kiểm tra toàn diện.”
Bác sĩ chân trước vừa rời đi, Mạc Tây Du chân sau đã tới.
Anh ta bước vào, nhìn thấy chăn trên giường bị kéo ra, Tô Ánh Nguyệt khoác áo khoác ngồi trên sofa, ngây ngốc cả năm giây mới phản ứng lại.
“Bà chủ?”
“Bác sĩ Mạc?” Tô Ánh Nguyệt nhìn thấy Mạc Tây Du, cũng có chút kinh ngạc.
Nói xong, cô nhớ ra mình trước đây có gửi email cho Mạc Tây Du: “Anh quay lại lúc nào?”
Trên khuôn mặt cứng ngắc của Mạc Tây Du, cũng không nhịn được lộ ra vài phần vui vẻ: “Quay lại đã lâu rồi, tôi là bác sĩ chữa trị chính của cô.”
“Cảm giác thế nào?”
Trên người anh ta mặc sơ mi trắng và quần tây đen, anh ta xắn tay áo lên, sau đó ngồi xuống trước mặt Tô Ánh Nguyệt.
“Cảm thấy cũng ổn, chỉ là có chút không có sức lực.” Tô Ánh Nguyệt nói, nhấc nhấc tay mình.
“Đây là hiện tượng bình thường, mấy ngày nữa sẽ không sao.”
Mạc Tây Du không giỏi nói chuyện, nhưng ngoại trừ lúc đối diện với bệnh nhân.
Trước đó, Tô Ánh Nguyệt đã kêu Trần Minh Tân đến phòng bếp.
Phòng bếp giao cho Trần Minh Tân, An Hạ liền ra ngoài.
Vừa bước ra, còn chưa nhìn thấy bóng dáng Mạc Tây Du, đã nghe thấy anh ta không ngừng nói những danh từ chuyên môn, và đủ thứ các mục cần chú ý phức tạp.
An Hạ không nhịn được lên tiếng trêu ghẹo: “Giáo sư Mạc, anh xem Ánh Nguyệt thành học sinh sao?”
Hai tháng trước, Mạc Tây Du được mời làm giáo sư viện y học của đại học Vân Châu, chức vị này rất thích hợp với anh.
“An Hạ, đến đây ngồi.” Tô Ánh Nguyệt thấy An Hạ đến rồi, liền vẫy tay với cô ấy.
Rèm trong phòng không kéo lên, có ánh sáng chiếu vào, căn phòng vô cùng sáng sủa.
Có thể nói mặt Tô Ánh Nguyệt, trắng đến trong suốt.
An Hạ đột nhiên nhớ tới lần đầu tiên nhìn thấy Tô Ánh Nguyệt, lúc đó cô ấy còn nhỏ, lại là từ tỉnh lẻ tới, ánh mắt đầu tiên liền cảm thấy như thần tiên, cảm thấy cô gái này xinh đẹp đến kinh ngạc.
Con người là động vật thị giác, cô gái mười mấy tuổi đương nhiên cũng thích những thứ xinh đẹp.
Vì cảm thấy Tô Ánh Nguyệt xinh đẹp, cô ấy muốn trở thành bạn với Tô Ánh Nguyệt.
Cô ấy mơ hồ biết gia cảnh của Tô Ánh Nguyệt rất tốt, nhưng vẫn gia tăng dũng khí đến gần Tô Ánh Nguyệt.
Qua lại vài lần, sau khi hai người quen biết, lại thật sự trở thành bạn tốt.
Trên người mỗi người đều có vầng sáng thuộc về mình, chỉ là tinh lực của mỗi người có hạn, có thể làm bạn với bao nhiêu người, có thể quen biết bao nhiêu người, có thể nhìn thấy vầng sáng trên người bao nhiêu người, những thứ này đều có hạn.
Mà An Hạ vào lúc rất sớm đã quen biết Tô Ánh Nguyệt, nhìn thấy vầng sáng trên người cô, trở thành bạn tốt của cô, những thứ này, đại khái là định mệnh.
An Hạ lộ ra nụ cười, ngồi bên cạnh Tô Ánh Nguyệt.
Cô ấy nhìn Mạc Tây Du một cái, cười nói với Tô Ánh Nguyệt: “Bây giờ không thể gọi là bác sĩ Mạc nữa, phải gọi là giáo sư Mạc, anh ấy bây giờ là giáo sư viện y học của đại học Vân Châu, sau này nếu con cháu bà con nhà mình muốn học y, thì phải tìm anh ấy rồi.”
Mạc Tây Du đẩy gọng kính trên sống mũi, dáng vẻ nghiêm túc nói: “Con cháu nhà bà con cô?”
An Hạ thấy anh ta nghiêm túc như vậy, ngượng ngùng nói: “Lấy ví dụ.”
Tô Ánh Nguyệt phì cười, thân phận bây giờ của Mạc Tây Du mặc dù đã thay đổi, nhưng tính tình vẫn như trước đây.
Nghĩ tới đây, cô tự dưng nhớ tới Nam Kha.
Vừa khéo, Nam Kha và Nam Sơn cũng tới.
Lúc họ nhìn thấy Tô Ánh Nguyệt, phản ứng không khác mấy với An Hạ.
Nam Kha tiến tới ôm Tô Ánh Nguyệt, sau đó vô cùng cảm khái nói một câu: “Ông trời phù hộ.”
Tô Ánh Nguyệt nói một câu từ nội tâm: “Vất vả rồi.”
Mặc dù cô luôn hôn mê, không rõ lắm những chuyện hơn nửa năm nay, nhưng cô có thể đoán được, họ đều đã vất vả rồi.
Nam Kha lắc đầu: “Cô tỉnh lại quan trọng hơn bất kỳ thứ gì.”
Tô Ánh Nguyệt lúc này mới phát hiện, dường như còn thiếu một người.
Ngủ lâu đầu óc không linh hoạt, cô nghĩ nghĩ, mới đột nhiên nhớ ra thiếu ai.
Cô quay đầu hỏi An Hạ: “Bùi Chính Thành đâu?”
“A?” An Hạ sững sốt một chút mới nói: “Anh ta bận, không ở thành phố Vân Châu.”
Mặt cô ấy không tự nhiên, khiến ai cũng nhìn ra.
Tô Ánh Nguyệt như có suy nghĩ gật đầu, không hỏi gì nữa.
Về phần giữa An Hạ và Bùi Chính Thành đã xảy ra chuyện gì, sau này sẽ có cơ hội hỏi.
.