CHƯƠNG 736: EM TÌNH NGUYỆN CƯỚI ANH
Khi Tô Ánh Nguyệt được Trần Minh Tân đưa ra khỏi bồn tắm, cả người cô đỏ bừng không khác gì tôm luộc.
Cô bỗng nhiên rất nhớ Trần Minh Tân của trước kia, tuy rằng vô liêm sỉ, nhưng cũng không đến mức này…
Trần Minh Tân quấn khăn tắm cho Tô Ánh Nguyệt rồi đặt cô lên giường, sau đó xoay người đi lấy quần áo ngủ cho cô.
Tô Ánh Nguyệt khẽ chui vào trong chăn rồi thỏ thẻ: “Anh để quần áo trên giường rồi mau đi tắm đi, không cần để ý đến em đâu”
Trần Minh Tân quay lại, không thấy bóng dáng Tô Ánh Nguyệt đâu, trong lòng bỗng thấy nặng nề, rồi lại thấy phía trong chăn phồng lên, lúc này, trái tim anh mới bình ổn trở lại như cũ.
Hiện giờ anh có chút căng thẳng.
Anh cầm quần áo ngủ của cô rồi đi đến bên cạnh giường, dịu dàng nói: “Anh không mặc giúp em đâu, em ra đây đi, ngộp thở bây giờ”
Tô Ánh Nguyệt nghe thấy lời anh nói liền kéo chăn ra một chút, chỉ để lộ đôi mắt long lanh, cô giục anh: “Anh mau đi tắm đi”
Trần Minh Tân nhìn dáng vẻ này của cô mà không khỏi nở nụ cười: “Được”
Dứt lời, anh lại không rời đi ngay mà giơ tay về phía cô, nhưng động tác anh còn chưa xong thì Tô Ánh Nguyệt lại mau chóng vùi mình vào trong chăn, phản ứng nhanh nhạy như một chú thỏ.
Khóe môi Trần Minh Tân cong lên lộ ra ý cười, không nhịn được mà bật cười.
Lát sau, anh vươn tay kéo chăn ra, trong giọng nói không giấu được tâm trạng vui vẻ: “Được rồi, anh đi tắm đây, quần áo để đây cho em nhé”
Anh đứng dậy, đứng bên cạnh giường một lát, thấy Tô Ánh Nguyệt vẫn không động đậy gì bèn xoay người đi vào trong nhà tắm.
Nghe được tiếng nước chảy vọng ra từ trong nhà tắm, Tô Ánh Nguyệt mới nghiêng người ngồi dậy.
Cô nhìn về hướng nhà tắm, mà cửa phòng tắm vừa hay cũng không hề đóng lại.
Đi tắm không đóng cửa sao?
Dù đang ở nhà nhưng cô nhớ rõ ràng là trước kia Trần Minh Tân không hề có thói quen này mà.
Hôn mê nửa năm mới tỉnh lại, cô phát hiện ra dường như Trần Minh Tân càng ngày càng… sa đọa?
Suy nghĩ này khiến Tô Ánh Nguyệt giật mình sợ hãi, vội càng bò dậy mặc quần áo ngủ vào.
Sau khi mặc xong, cô buồn bực lăn lộn trên giường.
Nằm trên giường bệnh đã lâu như vậy, cô hiển nhiên cảm giác được cơ thể mình có phần khác trước.
Cho đến khi Trần Minh Tân tắm rửa xong xuôi rồi bước ra ngoài, Tô Ánh Nguyệt đã mơ mơ màng màng muốn ngủ.
Trần Minh Tân thấy cô nằm đè lên chăn liền cúi người xuống, khẽ nói: “Dậy đi nào, đắp chăn ngủ đi chứ”
Tô Ánh Nguyệt mở mắt nhìn anh, nhưng chỉ nhìn bằng một con mắt, sau đó đờ đẫn nhắm mắt lại, khẽ nhúc nhích người theo kiểu tượng trưng.
Trần Minh Tân nhân cơ hội này giơ tay kéo chăn ra rồi đắp lên người cô: “Được rồi, ngủ đi thôi”
Tô Ánh Nguyệt thật sự chìm vào giấc ngủ.
Trần Minh Tân mỉm cười, xem ra cô quả thật rất mệt mỏi.
Anh tăng nhiệt độ điều hòa lên một chút, sau đó tắt đèn rồi nằm lên giường.
Anh ôm Tô Ánh Nguyệt vào trong lòng, anh thử gọi cô: “Nguyệt Nguyệt?”
Không có phản ứng gì.
Anh lại thử gọi thêm một tiếng.
“Ưm…” Tô Ánh Nguyệt mơ màng đáp lại, sau đó kéo kéo chăn, hiển nhiên có chút bực bội khi bị Trần Minh Tân làm phiền.
Sắc mặt Trần Minh Tân trở nên ngập ngừng, lát sau, anh ngồi dậy rồi rời giường, đến lúc quay lại, anh cầm trong tay một chiếc hộp nhỏ vô cùng tinh xảo.
Anh lấy nhẫn từ trong hộp ra, sau đó đeo lên tay Tô Ánh Nguyêt,
Dù cho cơ thể có hồi phục tốt như thế nào, nhưng suy cho cùng vẫn gầy hơn chút so với trước, nhẫn trên ngón tay cô hơi rộng, nhưng lại không bị tụt ra, cũng khá là vừa vặn.
Tiếp tục nghỉ ngơi tĩnh dưỡng thêm một thời gian nữa, chắc chắn sẽ khỏe mạnh được như trước.
…..
Sáng hôm sau, Tô Ánh Nguyệt thức dậy từ sớm.
Cô vừa mới động đậy thôi, Trần Minh Tân cũng thức giấc theo.
Ánh mắt Trần Minh Tân vẫn còn mơ màng chưa tỉnh liền hôn lên đỉnh đầu cô.
“Chào buổi sáng”
Tô Ánh Nguyệt định nói gì đó, rồi bỗng nhận ra ngón trỏ bên tay trái có vật gì đó cưng cứng.
Cô nghi hoặc giơ tay lên, nhìn một lúc, hồi lâu cũng không thấy có động tĩnh gì.
Ngay khi Trần Minh Tân cho rằng cô không vui thì anh liền nghe thấy giọng nói bất mãn của cô: “Tại sao lại chọn lúc ngủ rồi mới đeo lên tay em vậy…”
Trần Minh Tân khẽ thở phào, hóa ra không phải là do cô không thích.
“Thích không?”
Tô Ánh Nguyệt không nhìn chiếc nhẫn nữa, cô nhìn sang Trần Minh Tân, thờ ơ nói: “Cũng được”
Cũng được? Thế có nghĩa là không thích rồi.
Trần Minh Tân không khỏi cau mày.
Kể từ khi tình trạng của Tô Ánh Nguyệt dần ổn định lại, anh bắt đầu có thời gian để suy tính những chuyện khác.
Ví dụ như khi Tô Ánh Nguyệt tỉnh lại, anh nên tặng cô món quà gì, nên tổ chức hôn lễ như thế nào…
Chiếc nhẫn là vào một hôm nọ, khi anh đưa Trần Mộc Tây đến nhà trẻ, trên đường về liền nảy ra ý định ghé vào tiệm trang sức, sau đó nhìn trúng chiếc này.
Không ngờ là cô lại không thích nó.
Thấy Trần Minh Tân không lên tiếng, Tô Ánh Nguyệt có chút bất lực.
Đeo nhẫn cho cô, nhưng lại không nói lí do vì sao.
Nhiều lúc, khi một người đặc biệt yêu thích một thứ gì đó, là bởi vì trân trọng ý nghĩa mà nó gửi gắm chứ không đòi hỏi quá nhiều về bản thân chính nó.
Đeo nhẫn cho cô lại còn hỏi cô có thích hay không!
Anh có tặng thứ gì mà cô không thích chưa?
Thấy anh mãi không nói gì, Tô Ánh Nguyệt liền nghiêng người ngồi dậy, hôn lên cằm Trần Minh Tân, khẽ thì thầm “đồ ngốc”, sau đó nhảy xuống giường rồi đi chân trần vào trong nhà tắm.
Trần Minh Tân ở phía sau nhìn thấy cảnh này trong lòng liền nhảy dựng lên, giọng nói ẩn chứa vẻ giận dữ: “Tô Ánh Nguyệt! Đi chậm thôi!”
Cô vừa mới xuất viện, tung ta tung tăng như vậy làm gì không biết!
Tô Ánh Nguyệt quay đầu lại nháy mắt khiêu khích anh rồi đi vào phòng tắm.
Sau khi tắm rửa xong, cô trông thấy Trần Minh Tân đang trầm tư ngồi tựa trên giường, không biết là đang suy tính chuyện gì.
Tô Ánh Nguyệt bước đến bên cạnh giường, cầm điện thoại mà anh để trên tủ đầu giường lên nghịch.
Cô ngủ quá lâu rồi, nên tìm hiểu một vài tin tức thời sự thôi, nếu không sẽ bị thụt lùi với xã hội mất.
Hic, điện thoại của cô lại báo hỏng rồi.
Tuổi thọ của điện thoại cô ngắn đến mức đáng thương.
Trần Minh Tân lật chăn lên rồi ngồi phía sau lưng cô, vươn tay ôm lấy cô, ngón tay to lớn của anh khẽ vuốt ve chiếc ngẫn trên ngón trỏ cô.
Ngón tay của cô rất đẹp, và chiếc nhẫn này càng khiến nó trở nên đẹp đẽ hơn.
Kiểu dáng của chiếc nhẫn đơn giản mà không kém phần sang trọng, tuy không quá đặc biệt nhưng thoạt nhìn có thể thấy được giá trị xa hoa đắt đỏ của nó.
Đôi khi, những món quà đắt tiền cũng là một cách bày tỏ tấm lòng của người đàn ông.
Ngoài mặt Tô Ánh Nguyệt không onis gì nhưng trong lòng lại vô cùng thích thú.
Trần Minh Tân nắm lấy tay cô, đưa lên môi rồi khẽ hôn, Tô Ánh Nguyệt muốn rụt tay về: “Đang xem tin tức mà, đừng làm loạn”
Trần Minh Tân siết chặt tay, Tô Ánh Nguyệt không có cách nào rút tay về.
Cô bực bội quay sang nhìn Trần Minh Tân.
Kết quả là bị Trần Minh Tân hôn nhẹ lên môi, giọng nói có chút mừng rỡ: “Nhẫn cũng đã đeo rồi, anh thấy là, lúc này chuyện quan trọng nhất không phải là xem tin tức mà là chuẩn bị hôn lễ”
“Em nhận lời cầu hôn bao giờ vậy?” Tô Ánh Nguyệt nghiêng đầu nhìn anh tỏ vẻ không hài lòng.
Cầu hôn”
Hình như là anh quên mất quá trình này rồi.
Anh suy ngẫm một hồi, cảm thấy là hình như cần phải chuẩn bị kĩ lưỡng đã rồi mới cầu hôn được.
Đúng lúc Tô Ánh Nguyệt cũng cần thời gian để tĩnh dưỡng.
Suy nghĩ này dần dần hình thành trong đầu anh, anh liền buông Tô Ánh Nguyệt ra rồi vuốt ve đỉnh đầu cô: “Em xin tin tức đi, anh đi tắm đã”
Tô Ánh Nguyệt nhìn anh đứng dậy rời đi, thầm nghĩ, cô đùa quá trớn rồi chăng?
Chẳng phải tính khí anh đã tốt hơn trước nhiều rồi sao? Sao giờ lại bộc phát rồi?
Tô Ánh Nguyệt làm gì còn tâm trí để ý điện thoại nữa, cô tiện tay ném điện thoại sang một bên, đứng dậy gọi anh lại: “Này, Trần Minh Tân, anh đừng đi, em đồng ý là được chứ gì! Em đồng ý cưới anh!”
Trần Minh Tân xoay người lại nhìn cô với vẻ mặt đờ đẫn.
Tô Ánh Nguyệt: “…”
Cô có cảm giác hình như mình hiểu lầm gì đó rồi.
Trần Minh Tân trông thấy dáng vẻ ngờ nghệch của cô liền không khỏi bật cười, nhưng giọng nói là vô cùng nghiêm chỉnh.
“Con gái cần phải dè dặt một chút”
.