Ông Xã Thần Bí

Trong trí nhớ của ông tới bây giờ vẫn nhớ rõ.

Cảnh tượng cô quỳ ở dưới sân biệt thự nhà họ Tô, cầu xin Tô Thành tin tưởng cô không hề chơi bời cùng người khác hay là phá thai.

Nhưng lúc đó chứng cớ xác thật, Tô Thành cũng biết phải làm gì để tin tưởng cô, bấy giờ mới ném cho cô một cái thẻ, nói rằng sẽ để người đưa cô đến sân bay.

Cho nên, trong trí nhớ của Tô Nguyên Minh, Tô Ánh Nguyệt vẫn còn là một cô gái tùy ý để người khác bắt nạt, có chút ngu ngốc, có lúc lại rất nghe lời.

Không ngờ rằng, cô không chỉ cự tuyệt yêu cầu của ông ta, còn dám nói lại ông ta.

Tô Ánh Nguyệt nói xong, thấy Tô Nguyên Minh nãy giờ không nói gì, lên tiếng lần nữa hỏi ông ta: "Tổng giám đốc cảm thấy thế nào?"

Tô Nguyên Minh dĩ nhiên không hề chịu thua: "Ánh Nguyệt, bây giờ cháu cũng không phải người ngoài, không cần phải khách khí như vậy, cứ gọi là chú được rồi."

"Lời này của Tổng giám đốc, tôi cũng không dám nhận, ở trong công ty, đương nhiên phải làm việc công, nếu như không có chuyện gì khác, tôi xin phép ra ngoài trước."

Tô Ánh Nguyệt nói xong, đứng dậy đi ra ngoài.

Bọn họ thật sự coi cô là kẻ ngốc sao.

Cô đã sớm chẳng còn chút tình cảm gì với Tô Thành.

Thấy cô sắp đi ra ngoài, Tô Nguyên Minh vội vàng lên tiếng gọi lại: "Ánh Nguyệt!"

"Tổng giám đốc, tôi phải về làm việc rồi, người trong công ty đều biết tôi đã kí hợp đồng với tập đoàn LK, nhiều người như vậy đầu đang nhìn vào tôi, nếu như không thể làm ra chút thành tích nào, chính là đang tự tát vào mặt người nhà họ Tô! Tôi sẽ cố gắng."

Tô Ánh Nguyệt hoàn toàn không cho Tô Nguyên Minh cơ hội mở miệng lần nữa, nói xong cũng xoay người đi ra ngoài.

Trở lại phòng làm việc, cô hít một hơi thật sâu, vẫn không hề cảm thấy nhẹ nhõm.

Vất vả lắm mới có thể tan ca.

Cô cảm thấy vẫn nên đi gặp Tô Thành một chút.

Cô biết vị trí bệnh viện tư nhân mà người của nhà họ Tô thường nằm, đi hỏi tên thì có thể biết.

...

Nam Sơn đi ra từ CLB Ngọc Hoàng Cung thì nhận được điện thoại của Trần Minh Tân.

Giọng nói Trần Minh Tân không có chút háo hức nào từ đầu dây bên kia truyền tới: "Làm xong chuyện chưa?"

Trong lòng Nam Sơn có chút lo lắng, nhưng vẫn nói thật: "Đang chuẩn bị đi làm."

"Vậy cậu lái xe đến công ty, chúng ta chút nữa sẽ đi." Trần Minh Tân nói xong liền cúp điện thoại.

Nam Sơn cầm điện thoại mặt đầy buồn bực, ông chủ sao đột nhiên lại muốn nuôi chó chứ?

Trần Minh Tân cúp điện thoại, lại xem tư liệu một lúc, gọi mấy cuộc điện thoại sắp xếp cuộc họp ngày mai, sau đó liền cầm áo khoác lên đi xuống dưới lầu.

Anh cũng vừa đúng lúc, vừa đến dưới lầu, Nam Sơn cũng vừa mới dừng xe.

Sau khi lần trước được Trần Minh Tân đưa cho chiếc Rolls-Royce, anh ta liền lái xe trở về nhà kho của mình giấu đi, sợ bị Trần Minh Tân nhìn thấy tâm trạng sẽ không tốt, sẽ đập hỏng.

Bây giờ anh ta lái một chiếc Bentley.

"Đã hẹn với của tiệm thú cưng sẽ đến xem chó, nếu như anh có thể tự mình đi, thì sẽ được tự chọn."

Từ sau khi ông chủ về nước, tính khí mỗi ngày một kiểu.

Bây giờ lại còn muốn nuôi chó!

Cũng không biết cô Tô rốt cuộc đã làm cái gì với ông chủ.

Sau khi Trần Minh Tân lên xe liền nhắm mắt lại nghỉ ngơi, không hề để ý đến Nam Sơn.

Cũng may Nam Sơn sớm đã quen rồi.

Vừa vào tiệm thú cưng, Trần Minh Tân đã nhíu mày, dĩ nhiên không thể thích ứng nổi.

Nam Sơn đã phát hiện nét mặt ông chủ có thay đổi: "Ông chủ, chi bằng tôi giúp anh chọn, chỉ là chó cảnh thôi, nuôi quen sẽ thấy đáng yêu."

"Không cần." Trần Minh Tân lên tiếng cự tuyệt anh ta, mau chóng đi vào bên trong.

Chủ tiệm thú cưng không quen Trần Minh Tân, chỉ biết Nam Sơn, vừa thấy được anh liền mở miệng gọi: "Anh Nam."

"Tôi đưa bạn đến để xem chó." Nam Sơn ở trước mặt người ngoài vẫn không gọi Trần Minh Tân là ông chủ, tỏ ra vô cùng cảnh giác.

Ở trong CLB Ngọc Hoàng Cung, số lượng khách rất nhiều, người vẫn luôn ra mặt quản lí mọi chuyện là Nam Sơn, cho nên ở thành phố Vân Châu, có rất nhiều người biết đến Nam Sơn.

" Được, mời vào bên trong." Ông chủ đưa hai người vào trong, sau đó lên tiếng hỏi Trần Minh Tân: "Anh muốn một con chó như thế nào? Muốn loại nào, chỗ tôi đều là loại thuần chủng."

Trần Minh Tân ngẩng đầu nhìn ông chủ tiệm nói: "Muốn loại thật đẹp mắt."

Ánh mắt ông chủ sáng lên: "Thì ra là loại chó săn Afghanistan! Loại này vừa cao quý, lại nhã nhặn đẹp mắt, thuần chủng!"

Vừa nói, ông chủ đưa anh đến bên cạnh một cái lồng, chỉ vào chú chó săn Afghanistan nhỏ bên trong nói: "Chính là loại này."

Trần Minh Tân vừa nhìn những chú chó đang thu người lại, cau mày nói: "Muốn loại mạnh mẽ một chút và phải thông minh."

Ông chủ: "..."

Ông chủ chỉ vào một con Bully cho Trần Minh Tân xem.

Trần Minh Tân vẫn cau mày: "Quá xấu."

Nam Sơn đang theo sau Trần Minh Tân càng nghe càng cảm thấy ông chủ đang nói rất quen tai.

Xinh đẹp, mạnh mẽ, thông minh...

Là ảo giác của anh ta sao? Anh ta luôn cảm thấy ông chủ là nói Tô tiểu thư.

Chủ tiệm lại liên tục chỉ mấy con chó cho Trần Minh Tân xem, nhưng đều bị anh từ chối.

Cuối cùng, Trần Minh Tân đành tự mình vào chọn, đến bên cạnh một chú chó nhỏ chỉ có hai màu đen trắng thì dừng lại.

Trừ bốn cái chân, cổ và miệng ra, cả người chú chó này đều là màu đen.

Chú chó con giương đôi mắt đen láy nhìn về phía Trần Minh Tân, sau đó lại lạnh lùng nhìn đi nơi khác.

Trần Minh Tân nhương mày: "Lấy con này."

Ông chủ vội vàng đi tới, thấy anh chỉ một con Collie biên giới vội vàng cười lớn: "Collie biên giới chính là loại chó có chỉ số thông minh cao nhất đó."

" Ừ." Trần Minh Tân đáp lại, đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, đột nhiên hỏi lại: "Vậy nó có ăn thịt bò không?"

"Chó là động vật ăn thịt, dĩ nhiên ăn thịt bò được."

"Vậy thì tốt."

Nói xong, Trần Minh Tân xoay người đi ra ngoài, Nam Sơn đi theo sau lưng trả tiền, đưa chó trở về.

......

Tô Ánh Nguyệt bị kẹt xe trên đường đến bệnh viện.

Đang là giờ cao điểm, chẳng có cách nào khác.

Dòng xe di chuyển chậm chạp, sự kiên nhẫn của Tô Ánh Nguyệt đều bị mài sạch.

Lơ đãng nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa xe, thấy khác một chiếc xe khác đang chạy, qua lớp cửa kính của chiếc xe là một khuôn mặt vô cùng quen thuộc.

Là Trần Minh Tân.

Tô Ánh Nguyệt nhớ tới câu nói hôm qua của An Hạ, cuống quít quay đầu lại, trong lòng có chút bất an.

Ở khoảng cách rất xa, Trần Minh Tân đã nhìn thấy xe của Tô Ánh Nguyệt, anh đống cao cửa xe, xuyên thấu qua lớp kính thủy tinhnhìn thấy Tô Ánh Nguyệt, nhưng Tô Ánh Nguyệt từ bên ngoài sẽ không nhìn thấy anh.

Hai chiếc xe cách nhau không xa, anh mơ hồ có thể thấy rõ sự không kiên nhẫn trên mặt cô.

Tính tình chẳng tốt chút nào, rất giống với chú chó mà anh vừa mua.

Tô Ánh Nguyệt vốn dĩ lơ đãng quay đầu đã nhìn thấy Trần Minh Tân, nhưng sau khi anh nhìn thấy cô lại đóng cửa xe lại!

Đây chính là “không thể không có em” mà hôm nó anh nói sao?

Trên đời này làm gì có đàn ông thâm tình, chẳng qua chỉ là phụ nữ tự mình an ủi mình.

Tô Ánh Nguyệt bĩu môi, nét mặt không kiên nhẫn đã bị thay thế bởi chút mất mất.

Dòng xe cuối cùng cũng có thể thông, cô đạp cần ga, đi nhanh về phía trước.

Trần Minh Tân từ từ mở cửa kính xe, nhìn theo hướng mà xe của Tô Ánh Nguyệt đi, hình như phía đó, là bệnh viện.

Bị ốm sao?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui