CHƯƠNG 742: HẠ HẠ, ĐI NGỦ ĐƯỢC KHÔNG?
An Hạ đang cầm chai rượu rót vào ly, đột nhiên bên cạnh có một bàn tay khớp xương rõ ràng duỗi ra, đoạt mấy chai rượu trong tay cô.
Trái tim cô lập tức đập loạn lên, nhưng một giây sau, khi nghe được giọng nói của đối phương, trái tim cô lại bình tĩnh trở lại.
“Uống nhiều như vậy, không tốt cho sức khỏe.” Giọng nói của Mạc Tây Du rất êm tai, giống như con người của anh, khi nhìn vào cũng khiến cho người ta cảm thấy tin cậy và đứng đắn.
Anh ta và Bùi Chính Thành, là hai loại người hoàn toàn khác biệt.
Bùi Chính Thành thoạt nhìn chính là hoa hoa công tử, khiến cho phụ nữ yêu thích, biết nhất chính là dỗ dành cho phụ nữ vui vẻ, nhưng lại biết làm tổn thương trái tim người khác.
“Hôm nay Ánh Nguyệt kết hôn, tôi rất vui vẻ nên muốn uống một chút!”
Cô suy nghĩ một chút, lại bổ xung thêm một câu: “Bây giờ tôi vẫn chưa say!”
Để chứng minh lời nói của mình, cô đặt ly rượu xuống, đứng tại chỗ xoay một vòng.
Lại không ngờ rằng, mới xoay được nửa vòng, cô đã cảm thấy đầu của mình bị choáng váng.
Cảm giác choáng váng tới quá đột ngột, An Hạ hoàn toàn không kịp đứng vững thân thể của mình.
Cô cho rằng, Mạc Tây Du sẽ vì thân quen mà dìu cô một chút.
Nhưng Mạc Tây Du cũng không dìu cô.
An Hạ lựa chọn tha thứ cho anh, dù sao anh cũng có bệnh thích sạch sẽ.
Nhưng, sự đau đớn như mong đợi cũng không đến.
Có người đỡ cô.
An Hạ chóng mặt lắc lư người.
Được rồi, may là có người tốt ở đây.
Cô vẫn chưa kịp nhìn rõ người trước mặt, lung la lung lay đứng thẳng, mồm miệng mơ hồ nói: “Cám… ơn!”
Nhưng người đỡ cô cũng không buông cô ra.
Cô nghi ngờ nhíu mày, hình dáng người trước mặt càng nhìn càng quen thuộc, tại sao lại giống tên khốn kiếp Bùi Chính Thành kia vậy?
Trong lòng suy nghĩ gì, cô nói ngay.
Cô chỉ vào người đàn ông trước mắt vẫn còn đang đỡ mình, nói: “Xin chào, tại sao dáng dấp của annh lại giống tên khốn kiếp Bùi Chính Thành kia vậy?”
Không biết có phải do ảo giác của cô hay không, cô cảm nhận được người đàn ông trước mặt giống như đang tức giận.
“Tôi cũng không phải mắng anh, anh tức giận cái gì?”
Nàng lại đẩy nam nhân ở trước mắt, nam nhân này làm sao một mực nắm lấy hắn không thả!
“Cô nhìn cho rõ, tôi là ai?” Cánh tay đỡ trên lưng cô của người đàn ông đang dần dần nắm chặt, giọng nói mang theo sự tức giận.
Giọng nói này rất quen thuộc…
An Hạ lắc lắc đầu, mở to hai mắt nhìn người trước mắt.
Qua mấy giây, đợi đến khi cô nhìn thấy người đàn ông trước mặt là ai, đột nhìn cô mở to mắt, trực tiếp đánh vào mặt người đàn ông một cái.
“Chẳng cần biết anh là ai, dáng dấp giống Bùi Chính Thành, chính là muốn ăn đòn!”
Cỗ đã uống say một nửa, cũng không có sức lực gì, nắm đấm mềm nhũn, đánh vào mặt người khác cũng không đau.
Nhưng động tĩnh cô gây ra lại không nhỏ, không ít khách mời đều nhìn về phía bên này.
Bùi Chính Thành bế cô lên, đúng lúc gặp Nam Sơn đi đến, liền nói với anh ta một tiếng: “Tôi đưa cô ấy lên phòng nghỉ ngơi, lát nữa sẽ xuống.”
Nam Sơn nhíu mày, nhẹ gật đầu, dáng vẻ “Tôi hiểu anh”.
Bùi Chính Thành trừng mắt liếc anh ta một cái: “Bẩn thỉu!”
Nam Sơn cười nhạo: “Nếu đêm nay anh vẫn lại xuất hiện ở phòng khách bữa tiệc thì coi như tôi thua!”
Bùi Chính Thành không để ý tới Nam Sơn, anh cảm thấy Nam Sơn càng ngày càng hồ đồ.
Nhưng sau khi anh cúi đầu nhìn An Hạ đang lầu bầu trong ngực, cổ họng khó nhịn chuyển động một cái.
Nhưng hình như cô nhẹ đi rất nhiều.
Có thể là vì tính tình vẫn luôn hoạt bát và lạc quan, nên dù An Hạ đã tốt nghiệp và đi làm việc được hơn ba năm nhưng trên người vẫn luôn mang theo một cỗ hơi thở giống như học sinh.
Trên người cô có loại hơi thở tràn đầy sức sống.
Nhưng lại lộ ra cảm giác nhẹ nhàng của một người phụ nữ hai mươi sáu tuổi nên có.
Là một thể mâu thuẫn.
Mà Bùi Chính Thành cảm thấy, mình vơi với cô giống như vải bị nhuộm ngâm trong một cái thùng nhuộm lớn, tìm không được một chỗ nào sạch sẽ.
Hết lần này tới lần khác loại tương phản rõ ràng này lại khiến bọn họ hấp dẫn lẫn nhau.
An Hạ trong ngực anh nhích tới nhích lui, rất không yên ổn.
Bùi Chính Thành muốn đưa một tay ra để ấn nút thang mày, đành phải buông cô ra, để cô dựa vào người mình.
An Hạ xỏ giày cao gót, cùng anh mặt đối mặt dựa thật sát vào người anh, vừa vặn đêm đầu gối lên vai anh, hơi thở ấm áp mang theo mùi rượu thổi vào cổ Bùi Chính Thành.
Sắc mặt Bùi Chính Thành căng thẳng, không nói một lời nào đỡ An Hạ tiến vào thang máy.
Bên trong thang máy, An Hạ giống như không xương, mềm mềm dựa vào trong ngực anh.
Sau khoảng thời gian hưởng thụ ngắn ngủi, Bùi Chính Thành đã cảm thấy bị dày vò dị thường.
Thật vất vả mới vào đến phòng, anh đỡ An Hạ, muốn để cô nằm xuống, nhưng An Hạ lại không hợp tác, nắm lấy anh không buông.
Anh lại không thể cấu xé cô, trực tiếp ném lên giường.
Cô đã uống rượu, dù cho giường rấy mềm nhưng nếu bị ném đi, chắc chắn sẽ càng khó chịu hơn.
Anh chỉ có thể nhẹ nhàng dỗ dành bên tai cô: “Hạ Hạ, đi ngủ có được không?”
“Ừm?” Giọng nói quen thuộc khiến An Hạ hoảng hốt ngẩng đầu nhìn anh.
Cô nháy mắt, dáng vẻ hồn nhiên lại mơ màng: “Bùi Chính Thành?”
Cổ họng Bùi Chính Thành xiết chặt, cũng không nhịn được nữa, chụp lấy sau gáy cô, và hung hăng hôn xuống.
Anh hôn đến mức có chút hung ác, nửa năm xa cách, với anh mà nói, từng giây từng phút đều là dày vò.
Mặc dù An Hạ đã uống đến lờ mờ, phản ứng có chút chậm chạp, nhưng cô cũng kịp nhận ra rằng có người đang hôn cô.
Phi!
Ai không biết xấu hổ như vậy!
Cô giãy giụa.
Bùi Chính Thành hôn đến thâm sâu và hung ác, hận không thể nuốt cô vào.
Anh chế trụ hai tay An Hạ, đôi mắt bình tĩnh dán thật chặt lên người cô, hô hấp nặng nề, nói: “Cử động nữa sẽ ăn thịt em!”
Trong giọng nói có vẻ hung ác xen lẫn một tia bất đắc dĩ.
Anh thật sự không có tự có tự chủ gì đó.
Nhưng cùng An Hạ sống chung thời gian lâu như vậy, anh thật sự chưa hề chạm vào cô.
Nói ra, chỉ sợ không ai tin tưởng.
Đến ngay cả bản thân cũng cảm thấy có chút không thể tin.
Câu nói này của anh khiến An Hạ cũng bình tĩnh lại.
Cùng Bùi Chính Thành nháo một hồi như vậy, ánh mắt An Hạ rốt cuộc cũng tỉnh táo vài phần.
Cô nhìn Bùi Chính Thành chậm chạp không nói gì, giống như cuối cùng cũng chắc chắn anh là Bùi Chính Thành, liền tức giận hung hăng nói: “Anh cũng đến sao, nói xuông ai mà không biết?”
Câu nói này của cô nói vô cùng lưu loát, nhưng sau khi nói xong lại ợ rượu một cái.
Cô cảm thấy lúng túng.
Cả người trong nháy mắt tỉnh táo hơn phân nửa.
Cô vừa nói cái gì!
Cô nhíu đôi lông mày thanh tú, một tiếng, làm bộ như mình không nói gì, đẩy Bùi Chính Thành: “Buông ra, em muốn đi ngủ!”
Mà Bùi Chính Thành lại không chịu buông cô ra.
Anh ôm cô càng thêm chặt.
“An Hạ, có phải em thật sự cho rằng tôi sẽ không động đến em?”
“Thật ngại quá, nửa năm không gặp, tôi cũng không biết anh là ai, anh có tư cách gì đụng đến tôi, hả?”
Đã nói qua hết năm sẽ trở về thành phố Vân Châu, đừng nói trở về, ngay cả điện thoại cũng nhận được rất ít, cũng chỉ nói qua loa vài câu rồi cúp máy.
.