CHƯƠNG 745: KHÔNG NÊN LÀM CHUYỆN ĐỂ MÌNH HỐI HẬN
An Hạ bôi thuốc xong, cảm thấy nhẹ nhàng hơi một chút.
Cô rửa tay xong, nhìn người phụ nữ mặt đỏ bừng trong gương, dùng nước lạnh rửa mặt, cảm giác mặt không đỏ đến vậy nữa, cô mới đi ra ngoài.
Bùi Chính Thành đang ngồi ăn gì đó trước bàn ăn, có lẽ có đói bụng, anh ăn hơi nhanh, nhưng tư thế vẫn rất tao nhã.
Trước kia chỉ cho rằng Bùi Chính Thành là một cậu ấm bình thường, sau khi Bùi Dục Ngôn xuất hiện, cô mới biết, Bùi Chính Thành lại sinh ra trong một gia tộc quân đội, chính trị.
Cô đã từng nhìn thấy hình ảnh ông nội của anh trên bản tin truyền hình.
Này cũng đã giải thích hợp lý rồi, vì sao Bùi Chính Thành trông có vẻ lưu manh vô lại, lại rất chơi bời, nhưng tam quan vẫn vô cùng đứng dắn.
Cô ngồi xuống trước mặt Bùi Chính Thành, nghiêm túc dò xét anh.
Chính xác mà nói, hơn nửa năm nay cô chưa từng gặp anh.
Từ lúc anh xuất hiện hôm qua cho đến bây giơ, cô cũng chưa nhìn anh thật kỹ.
Anh không thay đổi gì, nhìn có vẻ cũng không gầy đi.
Cô mở to mắt không nhìn anh nữa, cô cảm giác bây giờ mình nhìn anh nhiều một cái cũng tức giận hơn.
Bùi Chính Thành không biết phải nói gì, chuyện tối hôm qua, mặc dù anh không hối hận, nhưng vẫn có chút bất ngờ..
Ý chí của anh, lúc đối mặt với An Hạ, vô cùng tốt, cũng vô cùng kém.
Không biết phải nói gì anh, anh chỉ có thể ăn không ngừng.
Cho đến khi An Hạ không nhìn được nữa, cô cầm lấy cốc nước trước mặt, đập loảng xoảng hai tiếng lên bàn.
“Anh là heo sao? Ăn nhiều như vậy là muốn làm mình no chết à!”
Bùi Chính Thành nghiêm trang: “Sức ăn của đàn ông lớn.”
An Hạ không muốn tiếp tục nói chuyện này với anh, trực tiếp nói: “Đi tìm cho em bộ quần áo!”
“Ồ.” Anh nói xong, đứng dậy đi ra ngoài.
An Hạ bĩu môi, sao cô thấy Bùi Chính Thành hôm nay vô cùng ngu xuẩn vậy chứ?
Bùi Chính Thành vừa ra khỏi cửa, bắt gặp Tô Ánh Nguyệt.
Cô cầm túi đứng ở trước cửa, vẻ mặt do dự, như là ngại phải gõ cửa.
Bùi Chính Thành hỏi cô: “Sao cô lại đến đây?”
“An Hạ đâu?” Tô Ánh Nguyệt hỏi, lại đưa túi quần áo trong tay lên cao: “Đây là quần áo tôi chuẩn bị cho cô ấy.”
Chuyện tối hôm qua, cô cũng đã nghe nói.
Nam nữ trưởng thành có gút mắc tình cảm, ở cùng phòng một đêm, hôm sau giữa trưa mới ra ngoài, có thể xảy ra chuyện gì, căn bản không phải đoán nhiều.
Cô cũng là hơi lo lắng cho An Hạ, nên mang áo quần đến.
Bùi Chính Thành ý thức được, hình như tất cả mọi người đều biết tối hôm qua anh và An Hạ làm cái gì rồi.
Làm sao bây giờ? Người thân kinh bách chiến như anh lần này lại cảm thấy ngại ngùng.
“Cảm ơn!”
Anh cảm ơn, rồi nhận lấy túi quần áo đi vào.
…
Sau khi An Hạ biết quần áo Tô Ánh Nguyệt đưa đến, thay quần áo xong, thì đi tìm cô.
Tô Ánh Nguyệt biết có lẽ An Hạ sẽ đi tìm mình, cô không rời đi, mà đứng đợi ở bên ngoài.
Hai người đi xuống phòng ăn bên dưới uống trà.
An Hạ vừa ăn cơm xong, không uống nổi trà, nên nhấp từng tí một.
Nhìn dáng vẻ Tô Ánh Nguyệt như có chuyện muốn hỏi lại ngại không dám hỏi, cô trực tiếp mở miệng nói: “Cậu không phải nghĩ nhiều, tớ tự nguyện.”
“Ách…” Tô Ánh Nguyệt có chút xấu hổ, thật sự cô chưa từng nghĩ đến chuyện có phải Bùi Chính Thành ép buộc hay không.
Dù sao, An Hạ và Bùi Chính Thành cũng đã lâu không gặp, vừa gặp đã làm cái kia…
An Hạ nhếch miệng nói: “Nếu như tớ không muốn, thì kể cả tớ say đến mức không nhận ra được mẹ mình, anh ta cũng đừng nghĩ.”
“Vậy cậu nghĩ thế nào?” Tô Ánh Nguyệt hỏi cô ấy.
“Tớ có thể nghĩ thế nào được?” An Hạ hơi thở dài, lập tức cười nói: “Thật sự không ổn thì chia tay thôi, mặc dù sau này có thể không gặp được người vừa có tiền vừa đẹp trai như Bùi Chính Thành vậy, nhưng ít ra tớ đã ngủ qua với anh ta!”
Tô Ánh Nguyệt dưới bàn đá cô một cước: “Đứng đắn chút!”
Nụ cười trên mặt An Hạ nhạt dần, ánh mắt dần kiên định và nghiêm túc:”Chỉ cần có một ngày anh ta thật sự yêu tớ, tớ cũng sẽ không buông tay anh ta ra trước.”
Cô và Bùi Chính Thành quen biết hơn ba năm, từ lúc đầu không vừa mắt nhau, rồi đến thăm dò nhau, động tâm với nhau, xác định quan hệ, quá trình này có hơi dài.
Mà sau khi xác định với cô, Bùi Chính Thành cũng thu lại rồi, không hái hoa ngắt cỏ bên ngoài nữa.
Cô tin, Bùi Chính Thành là thật sự yêu cô.
Nếu như bọn họ yêu nhau, cô cũng sẽ không vì yếu tố nào bên ngoài mà rời khỏi anh.
Cô năm nay hai mươi sáu tuổi, là một độ tuổi có chút lúng túng.
Nói cô còn trẻ, cô có thể cảm nhận được, cô với những cô gái trong công ty, rõ ràng cũng có khác biệt.
Nói cô không còn trẻ, cô biết mình vẫn còn sự xúc động và nhiệt tình của một cô gái trẻ nên có.
Nghe An Hạ nói xong, Tô Ánh Nguyệt biết, không cần phải nói thêm gì nữa.
Gần đây An Hạ cũng dũng cảm quả quyết hơn.
Lúc yêu một người, thật sự lấy toàn bộ ra để yêu.
Hai người nói chuyện một lúc rồi rời khỏi nhà hàng.
Lúc này, bàn ăn ngăn cách một tấm bình phong màu xanh sau lưng cô, Trần Minh Tân nhìn Bùi Chính Thành đang nghiêm túc: “Sao thế, nghe thấy lời nói thật lòng của An Hạ, cậu còn không vui?”
Bùi Chính Thành không nói gì, bưng cốc cà phê đã nguội lên, một hơi uống cạn.
Trần Minh Tân khom tay lại, tiếng có tiếng không gõ lên mặt bàn, vẻ mặt tự nhiên, dáng vẻ như đang xem trò vùi.
“Vui.” Mặc dù ngoài miệng Bùi Chính Thành nói như vậy, nhưng trong lòng anh ta vẫn lo lắng.
Mười bốn tuổi Trần Minh Tân đã bắt đầu độc lập tự chủ, cho nên trên rất nhiều chuyện, anh nhìn thấy rõ ràng hơn Bùi chính Thành .
Anh thu tay lại, hơi híp mắt, nói: “Không nên làm chuyện sẽ khiến mình hối hận.”
Làm bạn, anh cũng chỉ có thể nói như vậy.
Sau đó, anh đứng dậy, chỉnh lại áo quần của mình, xoay người rời đi.
Sau hôm tân hôn, vậy mà còn phải lo lắng cho vấn đề tình cảm của bạn bè.
…
Tô Ánh Nguyệt và Trần Minh Tân đi hưởng tuần trăng mật, đưa Trần Mộc Tây đến nhà Bùi Chính Thành.
Trần Mộc Tây đeo túi sách nhỏ, khoanh tay đi qua đi lại trong túi xách, luyên tha luyên thuyên quở trách ba mình.
Vốn là mẹ cũng không nỡ bỏ bé lại, muốn mang bé đi theo, nhưng không biết ba nói cái gì, làm mẹ đồng ý không mang bé theo nữa.
Bé thật sự rất thức giận.
Cuối cùng, nói cũng mệt rồi, tổng kết lại một cậu: “Con cảm thấy có thể con không phải là con ruột đâu? Bọn ra đi chơi không cho con theo!”
Bé nói xong, ngẩng đầu nhìn Bùi Chính Thành dựa trên sofa, tâm hồn lơ lửng cành mây.
Bé chạy đến sofa, hỏi Bùi Chính Thành: “Chú Bùi, chú làm sao thế? Chú ốm à?”
Bùi Chính Thành cúi đầu nhìn bé một cái, đưa tay xoa xoa cái đầu xù của bé: “Đói bụng không? Chú nấu cơm cho?”
Trần Mộc Tây vừa nghe thấy anh ta muốn nấu cơm, vẻ mặt sợ hãi, vô cùng kiên quyết: “Không đói, con không đói!”
Nói xong, bé lại như nghĩ ra cái gì đó, nói: “Cho dù con đói bụng, cũng có dì An nấu cơm cho.”
Bùi Chính Thành nhéo nhéo mặt bé, nói: “Không có dì An gì cả, chỉ có chú Bùi.”
“Dì An đâu rồi?” Trần Mộc Tây khó hiểu hỏi
Bé mới không thèm ăn cơm chú Bùi nấu đâu, căn bản là không thể ăn được, đều đen sì sì, còn thối thối.
Bùi Chính Thành thở dài, tên nhóc này đúng là rắc muối vào vết thương của anh mà.
Ngày đó sau khi rời khỏi Ngọc Hoàng Cung, An Hạ về nhà trước anh, thu dọn đồ đạc về nhà cũ rồi, nói là đi về thăm rồi sẽ trở lại.
Quỷ mới biết “sẽ trở lại” là có ý gì.
Anh vốn muốn đuổi theo về bên đó, kết quả Trần Minh Tân lại nhét cho anh nắm thịt nhỏ này, bây giờ anh không đi đâu được.
Liếc nhìn Trần Mộc Tây, Bùi Chính Thành vẫn rất tức giận giải thích với cậu bé: “Cô ấy trở về thăm ba mẹ của cô ấy rồi.”
“A, dì ấy không nói bao giờ quay lại không? Gọi điện thoại cho dì ấy xem!”
Một câu của Trần Mộc Tây là bừng tỉnh người trong mộng!
Bùi Chính Thành lập tức lấy điện thoại di động ra, đưa điện thoại đến bên tai Trần Mộc Tây: “Khóc xin dì của con trở về, bằng không mỗi ngày chú đều nấu cơm cho con ăn!”
.