An Hạ ném đũa lên bàn cơm, đứng dậy đi về phòng.
Bùi Chính Thành vội vàng đuổi theo: “Bà xã, em đừng giận, anh chỉ tiện nói thôi.”
An Hạ đóng sập cửa lại, lớn tiếng nói: “Bùi Chính Thành! Anh còn nói nữa thì cút ra đường ngủ cho em.”
Bùi Chính Thành vội vàng câm miệng, bỉ ổi đi vào phòng kéo tay An Hạ: “Bà xã đừng vậy mà, ăn cơm đã, em ăn ít như vậy, chắc chắn vẫn chưa no…”
An Hạ: “…”
Chồng quá đê tiện, hối hận vì kết hôn phải làm sao đây?
…
Buổi chiều, Lục Tử Uyên cực kỳ hứng thú gọi điện thoại cho Bùi Chính Thành.
“Anh ba, tối nay đến quán bar của em tụ họp một lát đi, mọi người đều có mặt, anh không tụ tập với tụi em lâu lắm rồi.”
Mỗi lần Bùi Chính Thành trở về Cảnh thành đều sẽ tập trung mọi người lại vui chơi một trận.
Bình thường anh đều sẽ đi.
Nhưng bây giờ anh là người đàn ông đã kết hôn, có vợ có bà xã để ôm, rảnh rỗi tụ họp cái gì!
Bùi Chính Thành miễn cưỡng nói: “Ồ, để tôi hỏi vợ đã.”
Nói xong, anh bèn lớn tiếng gọi An Hạ: “Bà xã, đêm nay có bạn muốn rủ chúng ta tụ họp, em muốn đi không?”
“Bạn gì?” An Hạ bưng đĩa trái cây đi tới, tò mò hỏi.
Bùi Chính Thành dùng cằm chỉ chỉ trái cây trong đĩa, ý bảo An Hạ đút anh một miếng.
An Hạ trợn trắng mắt, nhưng vẫn nhét một miếng trái cây vào miệng anh.
Bùi Chính Thành cảm thấy thoả mãn nheo mắt lại, miệng đang nhai đồ ăn khiến giọng nói của anh hơi không rõ: “Là đám người Tử Uyên, quen biết nhau từ nhỏ.”
Anh nói quen biết từ nhỏ cũng chỉ muốn nói rõ quan hệ của mình và những người đó.
Vì đám người này từ nhỏ đã học cùng một trường, còn ở cùng một giới, muốn không biết cũng khó.
Một vài người trong đó cũng chẳng có thân thiết gì, chỉ là mạng lưới quan hệ giao nhau mà thôi.
Nhưng An Hạ nghe thấy lại nghĩ quan hệ của anh và những người đó rất tốt, ngẫm nghĩ một lát rồi nói: “Được.”
Bùi Chính Thành nhíu mày: “Được, vậy anh nói với Tử Uyên một tiếng.”
Sau khi anh nói với Tử Uyên xong còn dặn dò thêm: “Tử Uyên, cậu kêu bọn họ biết điều một chút, bây giờ tôi là người có vợ rồi.”
Lục Tử Uyên móc lỗ tai, anh ta nghe lời này đến sắp mọc kén luôn rồi.
“Được rồi được rồi, biết anh kết hôn có vợ rồi!”
Lục Tử Uyên cúp máy, nhìn thoáng qua mấy hộp thức ăn nhanh trống rỗng để trên bàn, anh nhớ trước đó Lục Thanh Du gọi điện thoại cho mình, nói buổi trưa em ấy đến chỗ anh ba ăn cơm.
Còn là chị ba nấu.
Ai không muốn có vợ chứ.
Cho dù không biết nấu cơm, cũng có thể đưa ly nước mà!
…
Buổi tối, An Hạ và Bùi Chính Thành cùng nhau đến quán bar của Lục Tử Uyên.
Quy mô quán bar của anh ta không lớn lắm, nhưng từ chi tiết có thể thấy là rất để tâm.
An Hạ không hiểu biết về đua xe lắm, nhưng cảm thấy rất thú vị.
Cô và Bùi Chính Thành vừa được dẫn vào, Lục Tử Uyên đã đi ra.
“Anh ba, chị ba!” Anh ta vẫn mặc bộ âu phục cợt nhả như trước, nhưng khi nhìn thấy Bùi Chính Thành lại cười như bé trai nhà bên, nhìn qua hơi ngốc nghếch.
An Hạ cười với anh ta, gọi theo Bùi Chính Thành: “Tử Uyên.”
“Vâng!” Lục Tử Uyên lớn tiếng trả lời.
An Hạ sờ mũi, hơi buồn cười, cảm thấy Lục Tử Uyên hơi đáng yêu.
Bùi Chính Thành vỗ một cái lên đầu anh ta: “Nghiêm túc một chút cho tôi!”
Lục Tử Uyên sờ đầu mình, hơi oán trách nói: “Rất nghiêm túc mà.”
An Hạ cảm thấy, cách Bùi Chính Thành ở chung với những người bạn này của anh rất đặc biệt.
Ít nhất khác cách cô ở chung với Tô Ánh Nguyệt rất nhiều.
Có lẽ cách thể hiện tình cảm của đàn ông sẽ khác.
“Em dẫn hai người đi tham quan nhé! Quán bar là tự em thiết kế đó.”
Lục Tử Uyên dẫn bọn họ vừa đi vừa xem.
“Tường ở đây là em tự sơn, cả bức tranh này nữa, em vẽ mất một tuần, người cũng gầy đi một vòng luôn…”
“Còn cái này là mô hình em tự lắp ráp đấy.”
Nhìn ra được Lục Tử Uyên rất tự hào với quán bar của mình, vì ở đây có sự cố gắng của bản thân anh ta.
An Hạ nghĩ, thật ra con cháu của những cán bộ cao cấp này cũng không khác người bình thường lắm.
Có vui thích cũng có phiền lo, cũng sẽ kiên trì với chuyện mình thích, cho dù có người ngăn cản vẫn sẽ cố gắng, lúc nói với người khác, trong mắt còn mang theo nhiệt tình và vui vẻ.
Bọn họ chỉ đứng cao hơn một chút mà thôi, nhưng sinh ra ở gia đình nào là số phận, không thể vì vậy mà phủ nhận sự cố gắng của bản thân họ được.
Huống hồ Lục Tử Uyên vì làm cái quán bar này còn bị người nhà đuổi ra ngoài.
Khi bạn cực kỳ muốn làm một chuyện, lại không có được sự đồng ý của người nhà, chắc chắn sẽ rất khó chịu.
Những thứ Lục Tử Uyên làm đều rất đặc biệt, cũng rất để tâm, An Hạ cảm thấy thú vị, không nhịn được khen một câu: “Cậu thật lợi hại.”
Bùi Chính Thành ở một bên im lặng mím môi, đá Lục Tử Uyên một cước: “Đã lúc nào rồi mà người làm chủ là cậu còn không đi tiếp khách? Không bán nữa hả?”
Lục Tử Uyên được An Hạ khen, đang cảm thấy mình tìm thấy người cùng lý tưởng, đương nhiên không chịu rời đi, cho nên nói: “Chuyện buôn bán sao quan trọng bằng tiếp đón anh ba chị ba được.”
Bùi Chính Thành vặn cổ tay mình, thằng nhóc thúi.
Cũng may, đúng vào lúc này, điện thoại của Lục Tử Uyên reo lên.
Anh ta đi sang một bên nghe máy, Bùi Chính Thành mới buông tay xuống.
Quay đầu thấy An Hạ đang cầm một mô hình xe đùa tò mò chơi đùa, nhẹ nhàng nói: “Cái này có gì hay chứ, lúc học cấp ba anh đã biết làm rồi.”
“Ồ.” An Hạ cũng không ngẩng đầu lên, để mô hình trong tay xuống, lại đi nhìn thứ khác.
Bùi Chính Thành không vui, anh đuổi theo kéo lấy tay An Hạ, không biết xấu hổ nói: “Hạ Hạ, từ sau khi đi vào em đã không thèm nhìn anh một cái rồi.”
Lúc Bùi Chính Thành muốn giở trò sẽ gọi cô là Hạ Hạ.
An Hạ liếc mắt nhìn anh: “Ngày ngày nhìn anh em đã chán rồi, hơn nữa đến chỗ Tử Uyên , đương nhiên phải có lòng tham quan quán bar của cậu ta, anh có đẹp bằng mấy thứ kia sao?”
Bùi Chính Thành: “…”
“Anh ba!”
Giọng nói của Lục Thanh Du đột nhiên vang lên, thành công xua tan sự xấu hổ của Bùi Chính Thành lúc này.
Cô lại còn nói nhìn anh chán rồi!
Lục Thanh Du mặc một cái áo lông có mũ con thỏ, chạy chậm đến bên cạnh An Hạ khoác lấy tay cô, vui vẻ gọi: “Chị ba!”
Đáng yêu như chú chó nhỏ vậy.
An Hạ không nhịn được muốn duỗi tay sờ đầu Lục Thanh Du.
Lại thoáng nhìn thấy bóng dáng của Bùi Dục Ngôn, lập tức thu tay mình về.
Cô cảm thấy quan hệ của Lục Thanh Du và Bùi Dục Ngôn không chỉ đơn giản như thế, mà Bùi Dục Ngôn lại còn nghiêm túc đến vậy, khiến cô không dám làm gì Lục Thanh Du trước mặt anh ta cả.
Bùi Chính Thành cũng nhìn thấy Bùi Dục Ngôn, nhưng sau khi nhìn thấy hai người đi theo sau lưng anh ta, sắc mặt anh trở nên u ám: “Anh dẫn bọn họ tới làm gì?”
Người đi theo phía sau Bùi Dục Ngôn chính là Bùi Diệp Kỳ và Thư Nhã Niệm.
.