CHƯƠNG 768: MỌI NGƯỜI ĐI HẾT RỒI, ĐỪNG CÓ GIẢ VỜ NỮA
An Hạ trở về phòng bao lập tức nhìn thấy Bùi Chính Thành ngồi trong đám người, hơi không yên lòng nhìn khắp xung quanh.
Sau khi nhìn thấy An Hạ, anh nhíu mày với cô, bày tỏ sự bất mãn của mình.
An Hạ đi về một bên khác ngồi xuống, không quan tâm anh.
Đàn ông và đàn ông chơi với nhau, cô đi góp vui cái gì.
Kết quả vừa mới ngồi xuống, đã thấy Bùi Chính Thành vẫy tay với cô.
Cô đành phải đi qua ngồi.
Mấy người Bùi Chính Thành đã không chơi xúc xắc nữa, đang cầm bài chuẩn bị đánh.
Cô vừa ngồi xuống, Bùi Chính Thành đã nắm lấy tay cô, hỏi cô: “Vừa đi đâu thế?”
“Wc.”
Cô trả lời cho có, khiến Bùi Chính Thành hơi nhíu mày: “Đi lâu thế à?”
An Hạ hơi ngạc nhiên, trước đó anh đang chơi với mấy người đàn ông này, lại còn tranh thủ thời gian quan tâm cô.
Cô trừng anh, kề sát bên tai anh nhỏ giọng nói: “Em táo bón không được sao?”
Bùi Chính Thành nghẹn họng, duỗi tay muốn véo mặt cô lại bị An Hạ đánh: “Nhiều người nhìn như vậy, ngoan một chút.”
Anh quay đầu, quả nhiên thấy những người khác đều đang nhìn bọn họ.
Mà lúc Bùi Chính Thành quay đầu nhìn bọn họ, bọn họ lại vội vàng dời mắt đi, vờ như nói chuyện phiếm che giấu, thật ra đều đang lén nhìn về phía cô và Bùi Chính Thành.
Ngay cả Bùi Dục Ngôn cũng vừa cầm một điếu thuốc trong tay, khoé mắt thi thoảng nhìn sang bên này.
Bùi Chính Thành luôn mặt dày mày dạn cũng hơi ngượng ngùng, buông tay An Hạ ra, cao giọng rống: “Đánh bài đánh bài! Ngơ ngác cái gì vậy!”
Đêm nay không biết Bùi Chính Thành chuyển vận thế nào, cả đêm đều thắng.
Mấy người bạn từ nhỏ của anh đều kêu than: “Anh ba, nếu anh còn thắng nữa thì hôm nay em phải trở về với cái mình không đấy.”
Miệng Bùi Chính Thành ngậm một điếu thuốc, nhưng không châm lên.
Thật ra anh cũng muốn hút, nhưng An Hạ uy hiếp nói ba ngày không nấu cơm cho anh, anh cũng chỉ có thể ngậm trên miệng cho đỡ thèm.
Anh cho người đó một ánh mắt khinh thường: “Một người cô đơn lẻ loi như cậu có mặc đồ hay không có gì quan trọng, bây giờ tôi là người có vợ, phải chăm sóc gia đình, các cậu biết điều một chút, một nghìn đồng cũng không thể thiếu tôi đấy.”
Suốt cả đêm, Bùi Chính Thành cứ thắng mãi, tiền thắng được anh đều đưa cho An Hạ.
Lúc đầu An Hạ còn hơi ngượng ngùng, sau đó Bùi Dục Ngôn ở một bên đưa tiền thua cho cô: “Này, cầm lấy.”
Anh cả đã lên tiếng thì An Hạ cũng không khách sáo nữa, thật ra quan trọng là cô ngại thu tiền của Bùi Dục Ngôn.
Bọn họ đánh rất lớn, giữa chừng thua sạch rồi còn kêu người đưa tiền mặt tới.
An Hạ thu tiền đến mỏi tay, đến cuối cùng, cô tính qua loa một chút, ít nhất cũng sáu trăm triệu.
Cô hơi ngơ ngác, trong nhà mừng năm mới cũng sẽ chơi mạt chược đánh bài, nhưng mấy thân thích cũng không đánh lớn như vậy, đều rất dè dặt.
Đợi bọn họ đánh đã rồi, mí mắt của An Hạ đã bắt đầu đánh nhau, vừa ngáp vừa lấy tiền.
Bùi Chính Thành cũng hơi buồn ngủ xoa nhẹ mi tâm: “Được rồi, đêm nay tới đây thôi.”
Hôm nay anh là ông lớn, anh lên tiếng, đương nhiên mọi người cũng không nói gì.
Nhưng mấy người thua tiền kia đều không vui, liên tục kính rượu anh.
Còn đều là rượu trắng.
Bùi Chính Thành vui vẻ, ai đến cũng không từ chối.
Đến lượt Bùi Dục Ngôn, mặt anh ta không chút thay đổi khui hai chai rượu trắng, đưa một chai trong đó cho Bùi Chính Thành.
Khoé miệng Bùi Chính Thành co rút: “Anh đúng là anh trai ruột của em!”
Bùi Dục Ngôn không nói nhảm với anh, ngẩng đầu bắt đầu uống.
An Hạ cảm thấy đêm nay mình như mở rộng tầm mắt.
Nhưng cô vẫn hơi lo lắng, mấy người Bùi Chính Thành uống rượu như vậy, thật sự sẽ không có vấn đề gì chứ?
Bùi Dục Ngôn đã bắt đầu uống rồi, đương nhiên Bùi Chính Thành cũng sẽ không chịu thua.
Nhưng anh ngẩng đầu, chưa uống được một phần năm đã ầm một tiếng ngã thẳng xuống đất.
An Hạ ngay cả tiền cũng không đếm nổi nữa, vội vàng chạy tới.
“Bùi Chính Thành!”
Rượu trắng trong tay Bùi Dục Ngôn đã uống hơn một nửa, nhìn thoáng qua Bùi Chính Thành, xoay người nói với mọi người: “Hôm nay tới đây thôi.”
Mọi người không thèm để ý Bùi Chính Thành, tốp năm tốp ba rời đi.
Lục Thanh Du cũng trà trộn trong đám người muốn đi ra ngoài theo.
Nhưng Bùi Dục Ngôn lập tức nhìn thấy cô trong đám người, nắm lấy cổ áo sau, xách cô trở về.
Đêm nay anh uống không ít rượu, có hơi choáng váng, cũng có hơi say.
Tốc độ anh nói chuyện rất chậm.
“Lục Thanh Du, em muốn chạy đi đâu?”
Giọng nói của anh rất trầm thấp quyến rũ, tốc độ vừa chậm lại đã mang theo mấy phần dịu dàng lạ thường.
Là một người thích giọng hay, lỗ tai của Lục Thanh Du lập tức mềm xuống.
Cô quay đầu lại, cười hì hì lấy lòng nhìn Bùi Dục Ngôn: “Anh cả, anh nói gì thế? Em đâu có chạy, em chỉ muốn xem anh trai em có uống nhiều không, có nên đưa anh ấy về phòng không thôi…”
Bùi Dục Ngôn quay đầu lại nhìn thoáng qua Lục Tử Uyên ngã trên sofa vẫn không nhúc nhích, híp mắt lại.
Nghĩ anh ngốc à?
Lục Thanh Du bĩu môi không nói gì.
An Hạ không chú ý tới Bùi Dục Ngôn và Lục Thanh Du nói chuyện qua lại, cô lo lắng đỡ Bùi Chính Thành dậy.
“Bùi Chính Thành, anh sao thế?”
Cô liên tục gọi mấy tiếng, Bùi Chính Thành vẫn không tỉnh lại, cô hơi nôn nóng nhìn về phía Bùi Dục Ngôn: “Anh cả, Chính Thành làm sao thế? Là uống quá nhiều rượu rồi sao?”
Kiểu uống rượu của mấy người đàn ông này, cô nhìn thôi cũng thấy sợ.
Nhưng cô biết Bùi Dục Ngôn là người có chừng mực, anh ở đây, cũng sẽ không mặc cho Bùi Chính Thành làm càn, cho nên cô mới không nói gì cả.
Bùi Dục Ngôn cũng hơi say, sắc mặt phiếm hồng, giọng nói vẫn rất nhẹ nhàng: “Nó không sao đâu.”
Nói xong, anh đến gần nói với An Hạ: “Em đứng lên trước.”
An Hạ nghe lời đứng dậy.
Kết quả ngay sau đó, cô đã thấy Bùi Dục Ngôn đạp lên người Bùi Chính Thành hai cái, đơn giản mà thô bạo.
An Hạ: “…”
Đúng là anh em ruột.
Bùi Chính Thành khi nãy vẫn không nhúc nhích bị Bùi Dục Ngôn đá như vậy vội vàng xoay người ngồi dậy, hai mắt hơi mơ hồ: “Anh cả, anh nhẹ chút được không?”
“Đá nhẹ sợ cậu không tỉnh, mọi người đi hết rồi, đừng có giả vờ nữa, về nghỉ ngơi sớm một chút đi.” Bùi Dục Ngôn hoàn toàn không cảm thấy áy náy, bỏ lại những lời này rồi dẫn Lục Thanh Du đi mất.
Lục Thanh Du không nhịn được quay đầu lại nhìn An Hạ với ánh mắt “cứu em”, cô ấy né tránh Bùi Dục Ngôn lâu như vậy, lần này bị bắt về chắc chắn sẽ xong luôn.
Nhưng An Hạ chỉ lo cho Bùi Chính Thành, hoàn toàn không nhìn thấy ánh mắt cầu cứu của Lục Thanh Du.
Bùi Dục Ngôn thấy động tác nhỏ của Lục Thanh Du, sắc mặt càng u ám hơn, buông cái tay xách áo cô ra, kéo lấy tay cô, giọng nói hơi trầm xuống: “Sợ cái gì? Tôi còn có thể ăn em sao?”
Lục Thanh Du nghiến răng: “Anh mà dám ăn em sao.”
Ánh mắt và thái độ kia đều đầy khiêu khích.
Ánh mắt Bùi Dục Ngôn trở nên sâu thẳm, một ngọn lửa bùng lên từ bụng dưới: “Em cho rằng tôi không dám ư?”
Lục Thanh Du hất cằm, kiêu ngạo tựa như con báo nhỏ: “Anh dám sao?”
Cô thật sự ước gì Bùi Dục Ngôn có thể “ăn” cô đấy!
Bùi Dục Ngôn cảm thấy, có lẽ anh thật sự uống nhiều rồi.
Anh buông cô ra, vẻ mặt hờ hững: “Đừng nói bậy, muộn lắm rồi, anh đưa em về.”
.