CHƯƠNG 774: CÓ ANH Ở ĐÂY, EM SẼ KHÔNG XẢY RA CHUYỆN GÌ
Bùi Chính Thành ngẩng đầu, hai mắt đỏ rực nhìn về phía Bùi Dục Ngôn: “Vì sao anh không nói sớm với em chuyện này? Nếu anh nói cho chúng em sớm một chút, hôm nay em đã không đưa cô ấy về đây rồi!”
Bùi Dục Ngôn vô cùng rõ ràng sức nặng của An Hạ ở trong lòng Bùi Chính Thành, đối với chuyện này anh ta cũng cảm thấy áy náy.
Bùi Dục Ngôn khẽ khẽ day ấn đường của mình, mấy ngày nay vì chuyện này mà anh ta ngủ rất ít, vẫn luôn truy tìm mấy người kia.
Nhưng mà những người kia quá xảo quyệt, điều tra được một chút về khuôn mặt, manh mối lại lập tức bị chặt đứt, người của Grissy không có ai là tốt bụng.
Kết quả, còn chưa có manh mối phía bên kia, bên này trong nhà đã xảy ra chuyện trước rồi.
Dù sao anh ta cũng trải qua nhiều chuyện hơn, rất nhanh đã bình tĩnh lại.
Rút thuốc ra đưa cho Bùi Chính Thành hỏi: “Ba đi tìm cậu rồi sao?”
“Hôm qua ông ta đi tìm em.” Bùi Chính Thành nói xong thì châm thuốc hút.
Khi trong lòng phiền muộn, hút điếu thuốc sẽ tốt hơn nhiều.
“Anh đã phái người đi tìm, cậu đừng nóng vội, mục tiêu của bọn chúng là anh, chắc chắn sẽ liên lạc với anh.” Trên mặt Bùi Dục Ngôn lộ ra vẻ vô cùng chắc chắn.
Bùi Chính Thành im lặng gật đầu, hai ba lượt đã hút xong điếu thuốc.
Bùi Dục Ngôn lại đưa cho anh thêm một điếu, Bùi Chính Thành xua tay: “Bỏ rồi.”
Dừng một chút, anh còn nói thêm: “An Hạ chỉ cho em mỗi ngày hút một điếu.”
“Vợ quản nghiêm nhỉ?” Bùi Dục Ngôn nhướng mày nhìn anh.
Bùi Chính Thành đứng dậy: “Chuẩn bị sinh con.”
“Nhưng hai người các cậu mới kết hôn.”
“Em đã ba mươi tuổi rồi.”
Bùi Dục Ngôn đã ba hai tuổi nhưng vẫn chưa lập gia đình: “…”
“Em không thể nào ngồi ở nhà chờ, em cũng ra ngoài tìm với bọn họ.” Bùi Chính Thành không có thời gian suy nghĩ có phải mình lại đâm trúng nỗi đau của anh cả nhà mình không, bây giờ toàn bộ trong lòng anh đều là An Hạ.
“Cứ đi thôi.” Bùi Dục Ngôn cởi áo khoác trên người ra, nói: “Chờ anh thay quần áo.”
Bùi Dục Ngôn lên tầng thay quần áo, đến khi xuống nhà, tổng cộng chỉ tốn năm phút.
Hai anh em vừa rời khỏi nhà họ Bùi, Bùi Minh Huyền gọi điện thoại đến, nhưng ông ta gọi cho Bùi Dục Ngôn.
“Ba nghe nói An Hạ bị người ta bắt đi ở cửa lớn của khu nhà?”
Bùi Dục Ngôn vừa lái xe vừa nghe điện thoại, trong giọng nói lộ ra vẻ không kiêm nhẫn: “Ừ, bọn con đang đi tìm cô ấy.”
Anh ta không có thời gian nói nhiều, đối với việc tìm người mà nói, mỗi giây mỗi phút đều vô cùng quan trọng.
“Sao con cũng đi tìm, công việc của con đâu? Cứ mặc kệ sao?” Giọng điệu của Bùi Minh Huyền trầm thấp, vô cùng nghiêm túc.
Đôi mắt chuyên tâm nhìn về phía trước của Bùi Dục Ngôn híp lại, giọng điệu cũng trầm xuống: “Ba, công việc của con bận rộn, nhưng còn không bận đến mức ngay cả thời gian giúp em trai mình tìm vợ cũng không có.”
Chỉ nghe thấy một câu nói này cũng không có vẻ gì là quá giới hạn, nhưng Bùi Minh Huyền ở đầu bên kia điện thoại lại cảm thấy câu nói này đã vả mạnh vào mặt của ông ta.
“Nếu không có việc gì thì cứ như vậy đi, tìm người rất quan trọng, chuyện công việc, bây giờ cũng không phải là không phải con thì không được, con cũng sẽ dành thời gian để sắp xếp công việc.”
Anh ta nói xong lại đợi thêm mấy giây, không nghe thấy Bùi Minh Huyền lên tiếng nói chuyện, anh ta bèn cúp điện thoại.
Bùi Chính Thành và Bùi Dục Ngôn chia ra hai đường tìm cả ngày trong Cảnh Thành, mãi cho đến tám giờ tối, hai người tụ họp tại nhà họ Bùi.
Thời điểm này, người của nhà họ Bùi đều ở nhà.
Bùi Chính Thành vừa đi vào đã nhìn thấy người của nhà họ Bùi đều đang nghiêm chỉnh ngồi trong phòng khách, ngay cả ông cụ Bùi cũng đi xuống, thoạt nhìn tinh thần của ông ấy cũng tốt hơn một chút.
Anh không quan tâm vẻ mặt hay tâm trạng của những người khác như thế nào, đi thẳng đến trước mặt Bùi Dục Ngôn: “Anh cả, có tin tức không?”
Bùi Dục Ngôn nhếch môi: “Không có.”
Sắc mặt Bùi Chính Thành vốn đã khó coi, giờ lại tái hơn.
Những người khác đã ăn cơm xong rồi, Bùi Dục Ngôn về trước anh cũng đã ăn rồi, chỉ còn một mình anh chưa ăn cơm.
Thím Lưu bưng cơm và đồ ăn đến: “Cậu ba, vẫn chưa ăn cơm tối phải không, ăn trước chút đã.”
Anh lắc đầu: “Không cần, không đói.”
Thật ra cả ngày nay anh chưa hề ăn cơm, nhưng anh không muốn ăn chút nào.
Bùi Chính Thành hiểu rất rõ tính cách của đám người Grissy kia.
Chỉ cần vừa nghĩ đến An Hạ còn ở trong tay đám người này, sống chết không rõ thì anh đã đứng ngồi không yên, ăn uống không trôi rồi.
Bùi Dục Ngôn thấy anh như vậy, khẽ dao động.
Bỗng nhiên anh ta chợt nhận ra, nếu như An Hạ xảy ra chuyện gì, có lẽ cả đời này anh ta cũng không thể làm anh em với Bùi Chính Thành được nữa.
“Em lại đi tìm, có tin tức thì gọi điện thoại cho em.” Bùi Chính Thành đứng dậy muốn đi, bỗng nhiên điện thoại di động của anh vang lên.
Vốn dĩ muốn ngắt điện thoại luôn, nhưng nhìn thấy người gọi đến là Tô Ánh Nguyệt thì lại nhận.
Tiếng nói dịu dàng dễ nghe của Tô Ánh Nguyệt vang lên trong điện thoại: “Bùi Chính Thành, An Hạ đâu? Sao hôm nay tôi gọi điện thoại cho cậu ấy mà mãi vẫn không gọi được?”
Đối mặt với câu hỏi của Tô Ánh Nguyệt, Bùi Chính Thành không biết trả lời thế nào.
Tô Ánh Nguyệt đã trải qua rất nhiều chuyện, thấy Bùi Chính Thành im lặng không giống lúc thường, có loại dự cảm không tốt.
Giọng điệu của Tô Ánh Nguyệt trở nên nghiêm túc: “An Hạ… không phải cậu ấy xảy ra chuyện rồi chứ?”
Bùi Chính Thành cũng không có ý định giấu diếm, ăn ngay nói thật: “Bị người khác bắt cóc, có thể làm đám cá lọt lưới của Grissy.”
Giọng nói của anh uể oải khàn khàn, Tô Ánh Nguyệt không nói ra được lời trách móc.
Cô đã từng trải qua chuyện như vậy.
“Tôi bảo Trần Minh Tân giúp đỡ anh tìm, anh đừng cứ chỉ lo tìm người, cũng phải chăm sóc mình thật tốt.” Rốt cuộc Tô Ánh Nguyệt cũng là phụ nữ, suy nghĩ cũng tỉ mỉ hơn.
Bùi Chính Thành gật đầu, lại nghĩ đến Tô Ánh Nguyệt không nhìn thấy, định lên tiếng, chỉ nghe thấy Tô Ánh Nguyệt ở bên kia gọi một tiếng ‘Trần Minh Tân’, sau đó điện thoại bị cúp rồi.
Tô Ánh Nguyệt cúp điện thoại thì chạy về phía phòng làm việc của Trần Minh Tân.
Bây giờ Trần Minh Tân càng ngày càng lười biếng, mỗi ngày buổi sáng đến công ty một chuyến, buổi chiều về nhà, có đôi khi còn không đến công ty, bảo Nam Sơn mang tài liệu đến nhà.
Cô chạy lên trên tầng, Thịt Bò cũng chạy theo sau cô, có lẽ là cảm thấy chơi rất vui.
Một người một chó cứ như vậy vọt vào phòng làm việc.
Trần Minh Tân vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy Tô Ánh Nguyệt chạy về phía mình.
Sắc mặt anh căng thẳng, đôi mắt đen nguy hiểm nheo lại: “Tô Ánh Nguyệt! Em thử chạy nữa xem!”
Tô Ánh Nguyệt nào còn có thể quan tâm nhiều như vậy, cô vội chạy đến trước mặt Trần Minh Tân, kéo lấy tay anh, vội vàng nói: “Trần Minh Tân, không thấy An Hạ đâu, Bùi Chính Thành nói cậu ấy có thể là bị đám cá lọt lưới của Grissy bắt rồi, em lo lắng cho cậu ấy lắm, chúng ta đến Cảnh Thành tìm cậu ấy đi.”
“Không đi Cảnh Thành.” Trần Minh Tân không chút nể tình từ chối đề nghị của cô.
Tay Tô Ánh Nguyệt đập lên lồng ngực của anh, tức giận mà rống lên: “Trần Minh Tân!”
Trần Minh Tân bắt được tay của cô, cúi đầu nhìn cô, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc: “Anh sẽ phái người đi tìm An Hạ, hoặc là em muốn tự anh đến đó cũng được, nhưng em nhất định phải ở lại thành phố Vân Châu.”
“Nhưng em thật sự rất lo lắng cho cậu ấy, anh cho em đi đi, có anh ở đây em sẽ không xảy ra chuyện gì, hơn nữa bác sĩ cũng đã nói, bảo bối rất khỏe mạnh, em cũng sẽ chăm sóc cho mình thật tốt, còn có thể mang theo Mộc Tây, thằng bé có thể chăm sóc em, anh đồng ý đi…”
.