CHƯƠNG 778: EM KHÔNG SAO, VẪN ỔN MÀ
Ngoài miệng An Hạ nói không sợ nhưng thật ra trong lòng vẫn rất sợ hãi.
Thấy lão Ngũ đã cởi quần áo, cô nén sự buồn nôn trong lòng, từ từ rụt lại phía sau, ánh mắt dần bình tĩnh lại.
“Người như anh sống thật uổng phí, không ai dạy dỗ, bản thân cũng không học hành tử tế nên mới đi sai đường.
Nếu anh không đưa tiền thì chẳng có người phụ nữ nào cam tâm tình nguyện ngủ cùng anh đâu! Cuộc đời anh đúng là thất bại…”
Cô vừa nói để rời đi sự chú ý của lão Ngũ, ánh mắt lại vừa như có như không nhìn về phía sau hắn.
Phía sau lão Ngũ, Tô Yến Nhi đã lại gần, giơ cao gậy sắt trong tay.
Mà việc cô cần làm bây giờ là cố gắng hết sức thu hút sự chú ý của lão Ngũ.
Lão Ngũ bị lời của An Hạ làm cho tức đến ngũ quan vặn vẹo, hung tợn nói: “Tiện nhân, ông đây nhất định phải khiến mày thành thật!”
An Hạ từ từ cọ xát mặt đất, nhích từng chút về phía sau.
Tô Yến Nhi rón rén tới sau lưng lão Ngũ, khi hắn định nhào về An Hạ thì cô giơ gậy sắt lên, đập mạnh vào đầu lão Ngũ.
Người lão Ngũ cứng lại, chỉ kịp quay lại liếc nhìn Tô Yến Nhi một cái rồi ngã xuống đất.
An Hạ ngẩn người rồi mau chóng phản ứng lại, bò từ đất lên, đi tới bên người lão Ngũ, đá mạnh vào hắn hai cái, phát hiện hắn đã thật sự hôn mê.
Cô nhìn Tô Yến Nhi, trong giọng nói không giấu được vẻ ngạc nhiên: “Cô Tô, không nhìn ra được cô lợi hại thế đấy!”
Cô thật sự không trông chờ Tô Yến Nhi có thể một gậy đập cho lão Ngũ bất tỉnh nhân sự.
Tô Yến Nhi cong môi, ý cười rất nhạt: “Một mình tôi sống ở nước ngoài luôn gặp những chuyện bất chợt thế này.”
An Hạ gật đầu, đúng là như vậy.
Cô không khỏi quan sát Tô Yến Nhi tỉ mỉ một lần nữa, lúc này mới phát hiện Tô Yến Nhi đã thật sự thay đổi rất nhiều.
Cô quay đầu nhìn lão Ngũ, cầm lấy gậy sắt trong tay Tô Yến Nhi rồi lại đập mạnh lên đầu hắn một cái nữa.
Sau đó cô mới nói với Tô Yến Nhi: “Chúng ta mau đi thôi, chúng vẫn còn đồng bọn, không biết chừng nhanh chóng quay lại.”
An Hạ ôm may mắn, chỉ mong anh Côn không về nhanh vậy.
Nhưng từ nhỏ tới lớn An Hạ đều khá may mắn, lần này lại không được thần may mắn giúp đỡ, hai người vừa xuống tới cầu thang lầu một thấy anh Côn đang đi lên.
Anh Côn không giống lão Ngũ không có đầu óc kia, anh ta tương đối thông minh, cũng không dễ bị mê hoặc, rất khó đánh lạc hướng.
Phản ứng đầu tiên của hai người là chạy.
Nhưng ở trên, nơi có thể khiến họ ẩn thân chỉ có sân thượng.
Nhưng trên sân thượng còn có lão Ngũ có thể tình lại bất cứ lúc nào.
Không còn sự lựa chọn nào khác, chỉ đành trở lại sân thượng.
Hai người lên tới sân thượng thì đóng chặt cửa lại, chốt cửa đã lâu năm nên két rỉ sắt, nhìn có vẻ không kiên cố chút nào.
An Hạ dùng sức mình chặn cánh cửa lại, Tô Yến Nhi nhìn chằm chằm lão Ngũ, đề phòng hắn tỉnh lại.
Không lâu sau cô nghe thấy tiếng bước chân.
Trái tim cô vọt lên tận cổ họng.
“Lão Ngũ, cậu ở đâu?”
Là giọng anh Côn.
An Hạ sốt ruột đến mức mặt trắng bệch, sau đó thở nhẹ hết mức có thể.
Không có được câu trả lời, anh Côn dường như không biết lão Ngũ đang ở đây, lẩm bẩm một câu: “Rốt cuộc người này đi đâu rồi?”
Sau đó An Hạ nghe thấy tiếng bước chân của anh Côn xa dần, đến khi bên ngoài hoàn toàn yên tĩnh lại cô mới thở phào một hơi, ngồi bệt xuống đất.
Cô cười với Tô Yến Nhi, đang định nói gì thì đột nhiên cánh cửa bị một lực mạnh va vào, An Hạ sửng sốt, phản ứng lại vội vàng đứng dậy giữ cửa.
Nhưng muộn rồi, anh Côn đã phá được cửa xông vào.
An Hạ tái mặt nhìn anh ta, không dám nhúc nhích.
Anh Côn bước tới nhấc cô lên, dùng một tay bóp cổ cô: “Khá lắm, còn có cả người tới giúp cô nữa cơ đấy.”
“Dù mục đích của mấy ngườ là gì thì cũng sẽ không được như ý đâu!” Thần kinh An Hạ căng chặt, há miệng thở dốc.
“Sáu người chúng tôi từ nhỏ đã được Grissy nhận nuôi, nếu không có tổ chức thì chúng tôi đã chết từ lâu rồi.
Nhưng Bùi Dục Ngôn không chỉ phá huỷ tổ chức mà còn giết anh em chúng tôi, anh ta không đáng chết ư?” Anh Côn trừng lớn hai mắt, dữ tợn nhìn An Hạ.
An Hạ vô cùng kiên định: “Anh ấy không đáng chết!”
Cô bị bóp cổ nên thở rất nặng nề, tốc độ nói rất nhanh: “Anh ấy là người bảo vệ quốc gia, cho dù chết cũng phải chết ở trên chiến trường, chứ không phải chết vì bị đám sâu mọt các người trả thù.
Cho dù anh ấy chết cũng là được mọi người kính ngưỡng, còn các người chỉ như giòi bọ sống trong cống ngầm u ám, mãi mãi không thể thấy ánh sáng, mãi mãi bị mọi người phỉ nhổ.”
Lời của cô khiến anh Côn tức đến đỏ con mắt, tay không ngừng siết chặt: “Cô tự tìm chết!”
Hô hấp An Hạ càng ngày càng gấp rút nhưng cô vẫn nháy mắt ra hiệu cho Tô Yến Nhi ở nơi không xa, ý bảo cô ấy mau chạy đi.
Nếu hôm nay nhất định phải chết thì cô cũng không muốn liên luỵ tới Tô Yến Nhi.
Vừa nãy đột nhiên cô nhớ ra, hình như Tô Yến Nhi còn có một đứa con.
Mặc dù trước kia Tô Yến Nhi rất đê tiện nhưng bây giờ cô ấy đã thay đổi thành một người mới, có cơ hội làm lại cuộc đời.
Không có ai đáng chết, cũng chẳng có ai không sợ chết.
An Hạ chỉ đơn thuần là không muốn liên luỵ tới Tô Yến Nhi.
Tô Yến Nhi lắc đầu với cô, đột nhiên lại như nghĩ tới thứ gì, cô ấy vứt cây gậy sắt trong tay đi rồi chạy ra ngoài.
An Hạ hơi mất mát nghĩ, nếu là Ánh Nguyệt thì chắc chắn cô ấy sẽ không bỏ lại cô mà chạy đi.
Anh Côn nghe thấy động tĩnh phía sau thì quay đầu lại nhìn, nhưng vẫn túm lấy An Hạ, anh ta không thể phân thân đuổi theo nên chỉ đành từ bỏ.
Anh ta liếc thấy mặt An Hạ đã hơi tím vội buông lỏng tay.
Tiếng bước chân từ dưới lầu vọng lên, vẻ mặt An Hạ vui mừng, chắc chắn là Bùi Chính Thành tới cứu cô.
Sắc mặt anh Côn khẽ biến, anhấc An Hạ lên rồi đi tới mép sân thượng, không biết lấy từ đâu ra một con dao găm, ấn lên cổ cô.
Cuối cùng An Hạ cũng thở được bình thường, nhưng bị dao ấn vào cổ nên cô không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Một đám người xông vào từ bên ngoài cánh cửa sắt cũ nát.
An Hạ liếc mắt thấy Bùi Chính Thành, tóc anh hơi rối, trên người vẫn mặc bộ quần áo ngày hôm qua, trông có vẻ hơi nhếch nhác.
Ánh mắt anh và ánh mắt An Hạ nhanh chóng giao nhau, con ngươi anh rụt lại, muốn chạy về phía cô lại bị anh Côn quát lên ngăn cản.
“Đứng lại, đừng tới đây!”
Lúc này Bùi Chính Thành mới chú ý tới con dao găm anh Côn đang đặt trên cổ An Hạ, thị lực của anh rất tốt, trông thấy lưỡi dao đã dính máu thì vội vàng dừng bước, giọng nói mang theo một tia hoảng sợ: “An Hạ!”
An Hạ nhìn thấy anh thì mới an tâm.
Cô mỉm cười: “Anh tới rồi.”
Bùi Chính Thành gật đầu, đôi mắt đỏ ngầu nhìn từng động tác của anh Côn, đôi tay siết chặt rồi lại buông ra.
An Hạ cũng không khá hơn anh chút nào, khuôn mặt nhỏ nhắn tái xanh, bị người dí dao vào cổ đứng bên mép sân thượng, có thể mất mạng bất cứ lúc nào.
Anh đứng ở nơi cách cô vài bước nhưng lại không làm được gì.
An Hạ ngược lại bình tĩnh hơn anh, lên tiếng an ủi: “Đừng căng thẳng, em không sao, vẫn ổn đây mà.”
.