Ông Xã Thần Bí



CHƯƠNG 782 BỌN HỌ ĐỀU THẬT LÒNG QUAN TÂM CẬU

Lúc thím Lưu nói đến An Hạ, không biết bà ấy nghĩ tới điều gì, mà trong mắt mang theo sự vui vẻ.

Bùi Chính Thành khẽ gật đầu: “Được.”

Thím Lưu thở dài, nhìn vào trong phòng một cái, rồi hỏi anh: “Con bé, không sao chứ?”

“Bị vài vết thương ngoài da cộng với vừa mệt vừa đói thôi, bây giờ đã ngủ mê man rồi.”

“Cháu đấy, đã bảo phải cho con bé ăn một chút gì đó trước rồi, thế mà lại để con bé bị đói.” Thím Lưu không nhịn được hơi nghiêm mặt lại.

Khi vừa mới về đến nhà, Bùi Chính Thành từng đưa đồ ăn thím Lưu chuẩn bị cho An Hạ, nhưng cô không động vào, nói rằng mình không đói bụng.

Bây giờ nghĩ lại, hóa ra không phải cô không đói, chỉ đang cố chịu đựng mà thôi.

Kỳ thật cô không cần phải làm như vậy.

Thím Lưu dặn dò anh thêm vài câu bảo ‘chăm sóc cô cho tốt’ rồi xoay người đi khỏi.

Bùi Chính Thành bưng khay vào phòng, An Hạ đang ngủ mê mệt từ trong đống chăn cũng ngửi thấy mùi cháo gà thơm ngát.

Thím Lưu chuẩn bị thức ăn rất đơn giản, một bát cháo thịt gà, một ít rau sống, và một chút bánh ngọt.

An Hạ đang đói sắp lả, nên rất thính.

Vừa ngửi thấy mùi thơm cô đã bò dậy khỏi đống chăn, nhưng chợt có cảm giác cả người mình lành lạnh, cô cúi đầu nhìn xuống thì mới nhận ra trên người mình không mặc quần áo.

Cô dùng chăn quấn quanh người mình, cuối cùng cũng tỉnh táo lại một chút, rồi tức giận trợn mắt lườm Bùi Chính Thành: “Sao anh không mặc quần áo vào cho em!”

Bùi Chính Thành đang bày đồ ăn từ trong khay ra bàn, nghe thấy tiếng động anh ngẩng đầu lên nhìn cô: “Chưa kịp.”

An Hạ nghĩ đến việc anh vừa mới tắm rửa cho mình, thì mặt đỏ ửng lên, cô thấy tóc mình vẫn còn khô thì hỏi tiếp: “Sao anh không gội đầu cho em?”

Bùi Chính Thành lườm cô, giọng rất nghiêm túc: “Để anh ăn cơm luôn hộ em có được không?”

“Bùi Chính Thành!” An Hạ ném cho anh một cái gối đầu.

Bùi Chính Thành thấy thế thì khẽ cong môi nở nụ cười.

Anh biết, An Hạ làm thế vì thẹn quá hóa giận, lại sắp sửa làm ầm lên rồi.

Nhưng anh hoàn toàn không tức giận, lại nghĩ cô vẫn còn đang đói nên không hề so đo với cô chuyện này nữa, anh đi tìm áo ngủ cho cô rồi đi đến ngồi xuống bên giường, sau đó kéo chăn ra khỏi người cô.

An Hạ mang vẻ mặt hoảng sợ: “Anh, anh anh anh…”

Không phải anh định mặc quần áo cho cô đấy chứ.

Bùi Chính Thành thấy cô lắp bắp, một lúc lâu vẫn chỉ một từ ‘anh’ mà không có vế sau, thì mạnh mẽ kéo chăn của cô ra, rồi mặc áo ngủ vào giúp cô.

Đến khi anh cúi đầu xuống nhìn An Hạ, thì mới trông thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cô đã đỏ bừng lên giống như con tôm luộc.

Anh không nhịn được hôn một cái lên mặt cô, sau đó bế cô dậy, mở miệng dỗ dành cô như dỗ một đứa trẻ: “Ăn cơm thôi…”

An Hạ: “…”

Người này không phải bị điên rồi chứ?

Sau khi ngồi xuống, An Hạ hơi mất tự nhiên: “Để tự em ngồi là được rồi…”

Chủ yếu là… Bây giờ ở bên trong cô vẫn đang ‘mát mẻ’ đấy.

Vừa rồi cô ngại nói với Bùi Chính Thành giúp cô mặc quần áo lót trước đã, nên đành để lát nữa tự mình đi mặc, còn hiện tại cô thật sự đã rất đói rồi.

Bùi Chính Thành vẫn đang ôm cô, anh đặt cô ngồi trên đùi mình, cái tư thế này, thật sự khiến cô… khó mà tiếp nhận nổi.

“Được thôi.” Bùi Chính Thành cũng không làm khó cô, anh đặt cô ngồi xuống ghế.

Còn anh thì ngồi xuống đối diện với cô, ánh mắt chăm chú nhìn cô ăn cơm.

Như thế này khiến An Hạ thoải mái hơn rất nhiều, cô bắt đầu ăn từng miếng từng miếng một.

Lúc cô lơ đãng ngẩng đầu lên, giống như chợt nhớ ra điều gì đó mới hỏi anh: “Anh đã ăn chưa?”

Bùi Chính Thành lắc đầu: “Anh chưa đói.”

Từ hôm qua khi An Hạ bị bắt cóc cho đến tận bây giờ, anh vẫn chưa ăn gì cả, nhưng lúc này trông thấy An Hạ khỏe mạnh ngồi ăn cơm trước mặt mình thế này, lòng anh như được lấp đầy rồi, không cảm thấy đói chút nào cả.

Trước đây nghe những người khác nói chỉ cần uống nước thôi cũng no rồi, anh hay xì mũi coi thường.

Bây giờ thì anh đã tin rồi.

Chỉ cần An Hạ ở bên cạnh anh, ở ngay trước mặt anh, anh đã cảm thấy rất thỏa mãn, còn việc có đói không, có lạnh không, dường như anh đều không cảm thấy nữa.

An Hạ không biết trong lòng anh đang nghĩ những chuyện linh tinh này, cô cũng không thừa sức đâu mà quan tâm đến anh, chỉ lo lấp đầy cái bụng của mình.

Sau khi cô ăn xong, Bùi Chính Thành bắt đầu thu dọn bàn.

“Em ngủ trước đi, anh bê đống đồ này xuống đã.”

Anh dặn cô một câu như vậy, rồi bưng khay ra khỏi phòng.

Khi dáng người cao lớn rắn chắc của anh biến mất ngoài cửa, sau đó là tiếng đóng cửa ‘rầm’ một tiếng vang lên, thì An Hạ mới lấy lại tinh thần.

Cô nhẹ nhàng như một tên trộm, lén lút đến gần tủ để tìm quần áo trong mặc lại, sau đó mới lên giường nằm.

Có điều, dù cố nhắm mắt lại nhưng cô vẫn không ngủ được,

Vốn dĩ cô cho rằng Bùi Chính Thành sẽ quay lại rất nhanh thôi, nhưng kết quả cô chờ rất lâu vẫn không thấy anh đâu cả.

Cô muốn đi ra ngoài tìm anh, lại sợ chạm mặt những người khác trong nhà họ Bùi, khiến mình lúng túng hơn.

Cho nên, cô đảnh phải chờ anh.



Sau khi Bùi Chính Thành bê bát đũa xuống phòng bếp, lúc đi ngang qua phòng Bùi Diệp Kỳ, anh dừng chân lại, cánh tay cứng đờ dơ lên, sau đó giống như đã đưa ra quyết định, rồi mới gõ cửa.

Bên trong không có ai trả lời, Bùi Chính Thành đành phải lên tiếng: “Là tôi.”

Sau đó, có tiếng chân kéo lê loẹt xoẹt trong phòng, chứng tỏ người đang bước đi không có tinh thần mấy.

Không lâu sau, cánh cửa được Bùi Diệp Kỳ mở ra từ bên trong.

Sắc mặt anh ta trắng bệch, giọng nói cũng khàn khàn: “Có chuyện gì?”

Bùi Chính Thành thu mắt lại, quay đầu nhìn sang chỗ khác: “Hôm nay anh không cần phải nói những lời kia.”

Bùi Diệp Kỳ nở nụ cười, nhưng lại không mấy vui vẻ, sắc mặt hơi u ám: “Cũng không phải tôi làm thế vì cậu, chỉ là, tôi muốn nói ra những lời ấy mà thôi, không nói ra được thì không thoải mái, cậu có hiểu không?”

Bùi Chính Thành thấy anh ta như vậy, cũng không định nói thêm nữa, chỉ “A” một tiếng rồi quay người muốn rời khỏi đó.

Nhưng khi anh vừa xoay người, thì lại nghe thấy Bùi Diệp Kỳ nói: “Tôi rất hâm mộ cậu, nhìn qua giống như ba và anh cả đang mắc nợ cậu, nhưng thật ra bọn họ đều quan tâm đến cậu.”

Bùi Chính Thành quay đầu lại nhìn anh ta, giọng nói mang theo ý trào phúng: “Chẳng lẽ ba đối xử với anh không tốt sao?”

“Cậu cho rằng Thư Nhã Niệm là loại người nào? Cô ta đã gây ra chuyện thế nào? Với tính cách của ba sao có thể không tìm hiểu trước.”

Bùi Chính Thành hơi ngẩn ra.

Bùi Diệp Kỳ nói không sai, tuy rằng Bùi Minh Huyền không phải là một người chồng tốt, nhưng ông ta lại là người lãnh đạo rất giỏi.

Ông ta làm việc nhanh nhẹn quyết đoán.

Chắc chắn ông ta biết rõ Thư Nhã Niệm đã từng có ý đồ quyến rũ Bùi Dục Ngôn, nhưng ông ta vẫn để Bùi Diệp Kỳ cưới cô ta.

“Ngay cả Thư Nhã Niệm cũng hiểu được điều ấy, sao cậu không hiểu được chứ?” Đột nhiên Bùi Diệp Kỳ nở nụ cười, nụ cười ấy hơi thê lương: “Nhìn bề ngoài, thì ba vẫn luôn nuông chiều tôi, đối xử với tôi rất tốt, nhưng ông ta có thật sự tốt với tôi không? Thư Nhã Niệm cũng thế, từ trước đến giờ, cô ta chưa từng yêu tôi.”

Bùi Chính Thành nhìn Bùi Diệp Kỳ giống như người lần đầu tiên anh quen biết vậy, rồi nghiêm túc quan sát đánh giá anh ta.

Đối với người anh thứ hai này, thật ra anh cũng không hận, bởi vì anh biết, mọi chuyện không phải lỗi của Bùi Diệp Kỳ.

Trước đây hai người ít khi xuất hiện cùng nhau, sau đó xảy ra chuyện của Thư Nhã Niệm thì càng ít tiếp xúc mà thôi.

“Trước đây anh là người nhà họ Bùi, bây giờ cũng vậy, sau này cũng thế.” Anh không biết an ủi anh ta thế nào, nên nói ra một câu như vậy.

Bùi Diệp Kỳ thì vẫn mang dáng vẻ suy sụp không có tinh thần gì cả, anh ta chuyển sang chủ đề khác, hỏi anh: “Cô An không sao chứ?”

“Không sao cả.”

Bùi Chính Thành nói xong thì quay người đi khỏi đó.

Bùi Diệp Kỳ nhìn theo bóng dáng anh đã khuất sau chỗ ngoặt, rồi nở một nụ cười u ám, anh ta thật sự rất hâm mộ người em trai này của mình.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui