CHƯƠNG 786: LỤC THỜI SƠ NGOẠI TRUYỆN 1
Tô Ánh Nguyệt cảm thấy, Trần Minh Tân bây giờ càng ngày càng hài hước.
Nhưng, đều là lạnh lùng.
Trần Mộc Tây cúi đầu thở hổn hển cầm chén đã ăn sạch đồ ăn, sau đó cầm khăn tay lau lau miệng, ngẩng đầu nhìn về phía Trần Minh Tân: “Ba ba, con muốn đi WC.”
Trần Minh Tân để đũa xuống, đưa Trần Mộc Tây đi toilet.
Trước khi đi, anh vẫn không quên dặn dò Tô Ánh Nguyệt: “Đừng đi lung tung.”
Bàn của bọn họ còn có những người khác, Trần Minh Tân thanh âm không lớn lắm, nhưng cũng không có nghĩa là người khác nghe không được a.
Tô Ánh Nguyệt sắc mặt không được tự nhiên đẩy Trần Minh Tân: “Anh nhanh đi!’
Người đàn ông này, thật sự là càng ngày càng dài dòng!
Thấy Tô Ánh Nguyệt trừng mình, Trần Minh Tân không những không tức giận, ngược lại còn mỉm cười.
Trần Mộc Tây thở dài, cậu nhóc đang rất gấp nha.
Trần Minh Tân dẫn Tần Mộc Tây đi wc, gặp Bùi Dục Ngôn hành lang.
Hôm nay là ngày đại hỉ của Bùi Chính Thành, Bùi Dục Ngôn làm anh cả, tự nhiên muốn vội vàng chiêu đãi khách khứa, uống nhiều rượu, sắc mặt đã hơi phiếm hồng.
Trần Minh Tân liếc mắt nhìn anh ta, hoàn toàn không muốn nói chuyện với anh ta.
Bùi Dục Ngôn đi đến trước mặt anh, đưa tay sờ sờ đầu Trần Mộc Tây: “Trần Mộc Tây.”
Trần Mộc Tây che bụng của mình, giọng vô cùng gấp gáp: “Con muốn đi toilet!”
Bùi Dục Ngôn : ……
Trần Minh Tân đưa tay lên môi, kiềm chế không muốn cười.
Vừa hay bọn họ bây giờ đã tới wc, lấy tay chỉ đường, để Trần Mộc Tây tự mình đi vào.
Trần Mộc Tây nện bước nhỏ chân ngắn đi thẳng vào wc.
Bùi Dục Ngôn đưa mắt nhìn đi Trần Mộc Tây đi xa, mới quay đầu.
Vừa quay đầu lại, đã nhìn thấy Trần Minh Tân đang theo dõi mình.
Anh ta nhíu mày: “Nhìn con của anh một chút thì làm sao?”
Trần Minh Tân bỏ tay vào túi, hơi nghiêng đầu: “Có nhìn nữa thì cũng là của tôi.”
Trẻ con!
Bùi Dục Ngôn mấp máy môi, nhìn dáng vẻ Trần Minh Tân thẳng thắn, tự tin, nhất thời vậy mà không biết nói gì cho phải.
Anh ta chưa thấy người đàn ông nào hẹp hòi như vậy!
Thế nhưng làm sao bây giờ, anh ta cảm thấy rất tức giận.
Đột nhiên, anh ta nhớ tới gì đó, nở nụ cười kỳ lạ với Trần Minh Tân: “Bạn cũ Tô Ánh Nguyệt hôm nay cũng tới, lúc này, chắc là đang gặp mặt.”
Anh ta chỉ nhắc nhẹ rồi thôi, cũng không nói thêm lời nào khác.
Trần Minh Tân nhíu mày suy tư, bạn cũ của Tô Ánh Nguyệt ở Cảnh thành?
Nghĩ đi nghĩ lại, sắc mặt của anh trầm xuống, quay người muốn về lễ đường.
Bùi Dục Ngôn kịp thời ngăn anh lại: “Con của anh còn đang trong wc, anh không đi xem thử sao?”
Ha ha.
Có con trai có gì gê gớm chứ!
Trần Minh Tân mặt tối sầm, đi vào wc tìm Trần Mộc Tây.
……
Đồ ăn của khách sạn, hương vị cũng không tệ, nhưng Tô Ánh Nguyệt mang thai khẩu vị hơi kén chọn, chỉ ăn từ từ.
Bàn của bọn họ người ít, là Bùi Chính Thành cố ý chọn, bên cạnh còn trống hai cái vị trí.
Trần Minh Tân và Trần Mộc Tây mãi chưa thấy về, cô cảm thấy bọn họ hơi lâu, suy nghĩ có nên gọi cho Trần Minh Tân hay không, chỉ nghe thấy một giọng nữ thanh tịnh vang lên.
“Anh họ, anh ngơ ngẩn gì vậy, tới đây đi, bọn em ngồi ở đây, anh hai Bùi chọn chỗ này cho mình đấy.”
Tô Ánh Nguyệt ngẩng đầu, vừa vặn đối diện với cô gái đang nói, rất trẻ trung cũng rất xinh đẹp.
Lục Thanh Du trông thấy Tô Ánh Nguyệt, giật mình, đưa tay chỉ cô, há to mồm, đầy hưng phấn đi tới: “Cô là Tô Ánh Nguyệt?”
“Cô là……” Tô Ánh Nguyệt có thể đoán được cô gái này có quan hệ không tệ với nhà họ Bùi, nhưng cô thật sự không biết cô gái này là ai.
“Tôi là Lục Thanh Du, tôi sống cạnh nhà anh hai Bùi, đây là anh họ…… Lục Thanh Du quay đầu nhìn, đã nhìn thấy anh họ mình đang khập khiễng rẽ đám người bước ra ngoài.
Cô ta đuổi theo giữ chặt anh họ: “Này, anh họ, anh đi đâu vậy chứ.”
Tô Ánh Nguyệt nhìn theo hướng Lục Thanh Du nhìn sang, nhìn thấy bóng lưng quen thuộc kia cô giật cả mình.
Cô trầm mặc một lúc rồi đứng dậy đi tới.
Lục Thanh Du còn đang lôi kéo anh họ của mình, không cho anh họ cô đi.
Tô Ánh Nguyệt đi qua, đi đến trước mặt anh họ cô ta, nghẹn ngào kêu một tên xa lạ mà quen thuộc.
Anh Lục Thời Sơ.
Trước đó, Trần Minh Tân nói qua với cô, Bùi Dục Ngôn quen biết Lục Thời Sơ, nhưng nói đã xử lý ổn, để Lục Thời Sơ vào viện nghiên cứu quốc gia.
Sau khi trải qua bao nhiêu chuyện, đối với Lục Thời Sơ, Tô Ánh Nguyệt và anh ta, cũng không sự trong sáng thuần khiết như ban đầu.
Dù cho sau này không còn gặp mặt, nhưng chỉ cần anh ta còn sống tốt,
Sống trong sạch và ngay thẳng như trước là ổn, cũng rất tốt.
Cô không nghĩ tới, hôm nay gặp được Lục Thời Sơ.
Lục Thời Sơ hơi cúi đầu, thân hình gầy yếu đến thảm thương, bởi vì luôn ở trong phòng nghiên cứu mặt, sắc mặt của anh ta cũng trắng ngần, trên tay còn cầm một chiếc nạng.
Anh ta nhìn chằm chằm mặt đất, cũng không ngẩng đầu nhìn Tô Ánh Nguyệt .
Lục Thanh Du cảm giác được hai người không đúng lắm, thăm dò nói:”Hai người trước đây quen nhau à?”
Tô Ánh Nguyệt điều chỉnh.
lại tâm trạng của mình.
Cô quay đầu nhìn về Lục Thanh Du cười cười: “Mấy người chắc chưa ăn trưa đâu nhỉ, mau tới đây ngồi đi.”
Lục Thanh Du nhìn nụ cười của Tô Ánh Nguyệt mà ngẩn người, thật xinh đẹp.
Qua mấy giây, cô ta mới phản ứng được, kéo Lục Thời Sơ: “Anh họ, chúng ta ngồi xuống trước đi.”
Phòng nghiên cứu còn cóviệc, tôi không qua đó đâu.” Lục Thời Sơ kéo tay Lục Thanh Du ra, vòng qua Tô Ánh Nguyệt đira phía ngoài đi.
Tô Ánh Nguyệt giơ tay lên, lại nghĩ đến cái gì, thu tay lại.
Lục Thanh Du rõ ràng cảm giác được Lục Thời Sơ không đúng lắm, yếu ớt kêu một tiếng: “Anh họ ……”
Lục Thời Sơ đi hơi nhanh, rất hiển nhiên, anh ta đã quen chống nạng.
Tô Ánh Nguyệt trong lòng cảm thấy vui mừng lạ thường, anh Lục Thời Sơ của cô, lại có thể đứng lên rồi.
Lục Thanh Du nhìn khóe mắt Tô Ánh Nguyệt ửng đỏ, hơi luống cuống: “Cô không sao chứ?”
“Không sao, qua đâu ngồi xuống trước đi.” Tô Ánh Nguyệt kéo cô ta ngồi vào bàn.
Lục Thanh Du cảm giác được anh họ và Tô Ánh Nguyệt, nhất định có chuyện gì đó không bình thường, nhưng cô ta và Tô Ánh Nguyệt không quen, cũng không tiện hỏi nhiều.
Lục Thời Sơ và nhà cô ta thật ra là bà con xa, nhưng quan hệ của người lớn cũng không tệ lắm, cho nên lúc Lục Thời Sơ mới tới Cảnh Thành làm ở Viện nghiên cứu quốc gia, người nhà Lục Thanh Du đối xử rất tốt với Lục Thời Sơ.
Trần Minh Tân dẫn Trần Mộc Tây quay lại, quét một vòng, phát hiện không trông thấy Lục Thời Sơ, cảm thấy hơi nghi.
Chẳng lẽ Bùi Dục Ngôn hù mình?
“Về rồi à.” Tô Ánh Nguyệt trông thấy hai người quay lại, cười cười với anh, nói với Lục Thanh Du: “Đây là chồng tôi Trần Minh Tân, đây là con trai của tôi, Mộc Tây, chào dì đi con.”
Trần Mộc Tây rất ngoan ngoãn kêu lên: “Chào dì ạ.”
Lục Thanh Du cười tủm tỉm lên tiếng: “Chào cháu nha, dì tên là Lục Thanh Du.”
Trần Minh Tân đối với chữ “Lục” này có hơi mẫn cảm, không khỏi nhìn Lục Thanh Du nhiều một chút.
.