CHƯƠNG 787 LỤC THỜI SƠ NGOẠI TRUYỆN 2
Buổi tối, Bùi Chính Thành lại bày mấy bàn chiêu đãi anh em, và bạn bè thân thiết.
Đều là người trẻ tuổi, ông cụ Bùi và Bùi Minh Huyền đều không tham gia, về nhà nghỉ ngơi.
Người nhà Lộ Thanh Anh cũng đã tới, xuất hiện tại tiệc cưới buổi trưa, thì ở lại trong khách sạn chưa rời đi.
Lộ Thanh Anh cũng biết, ban đêm là thời gian người tuổi trẻ hoạt động, lúc Bùi Chính Thành đến hỏi bọn họ có muốn rời đi hay không, thì từ chối, Bùi Chính Thành cũng không khuyên nhiều, dẫn con gái của họ Trình Giai Kỳ đi chơi.
Trình Giai Kỳ sắp tốt nghiệp, còn đang thực tập, gần đây đều bề bộn nhiều việc, mới có thời gian tới tham gia hôn lễ Bùi Chính Thành.
Trên đường, Bùi Chính Thành và Trình Giai Kỳ hai người song song đi tới.
Bùi Chính Thành quan tâm hỏi Trình Giai Kỳ tình hình gần đây, nhà họ Bùi là ba anh em, Trình Giai Kỳ lại là cô gái thông minh trong sáng , Bùi Chính Thành tự nhiên là thích cô em gái cùng mẹ khác cha này.
“Gần đây bận lắm à? Anh gọi cho em mấy lần, nói có rảnh thì cùng nhau ăn cơm, đều không để ý đến anh gì cả?”
Trình Giai Kỳ hơi ngượng ngùng cười cười, cũng không biết nghĩ gì, ấp a ấp úng nói: “Vẫn tốt ạ, chỉ là hơi…… Bận.”
Bùi Chính Thành nhìn bộ dạng ấp a ấp úng của cô, chọc ghẹo: “Có phải là yêu rồi, sợ anh biết, cho nên không chịu gặp anh?”
Trình Giai Kỳ lập tức phủ nhận: “Không ạ!”
Cảm thấy độ tin cậy không cao, cô lại bổ sung một câu: “Không tin, anh đi hỏi Thanh Du, em và cậu ấy ở cùng phòng.”
Cô và Lục Thanh Du là bạn học, lại là bạn tốt.
Bùi Chính Thành cũng là thuận miệng hỏi, nhìn cô khẩn trương như vậy, không hỏi thêm nữa.
Vào phòng bao, Bùi Chính Thành giới thiệu Trình Giai Kỳ với mọi người , Bùi Dục Ngôn kéo cái ghế bên cạnh ra: “Giai Kỳ, tới đây ngồi.”
Bùi Chính Thành đêm nay không thể thiếu người rót rượu, anh ta làm anh cả, tất nhiên là muốn chiếu cố em gái.
Trình Giai Kỳ bình thường cũng hơi sợ Bùi Dục Ngôn, nhưng cô biết, anh cả cũng thích mình, nếu không cũng sẽ không nhớ để Lục Thanh Du mang quà sinh nhật cho cô.
Bùi Dục Ngôn ngồi bên cạnh Lục Thanh Du, Trình Giai Kỳ ngồi xuống, Lục Thanh Du nháy mắt Trình Giai Kỳ: “Giai Kỳ, lát nữa tớ có chuyện gì nói với cậu.”
Bùi Dục Ngôn gõ đầu Lục Thanh Du: “Ăn cơm.”
Lục Thanh Du bất mãn chép miệng, ngượng ngùng ngồi thẳng, chậm rãi ăn cơm.
Bùi Chính Thành vừa vặn dẫn An Hạ tới.
Đây là em gái anh: “Giai Kỳ.”
Trình Giai Kỳ đứng dậy, cười tủm tỉm kêu một tiếng: “Chị dâu.”
Trình Giai Kỳ dáng dấp rất giống Lộ Thanh Anh.
An Hạ cười nói với cô ta mấy câu, lúc trở lại, Bùi Chính Thành hỏi cô: “Minh Tân bọn họ không đến thật ư?”
An Hạ nhẹ gật đầu nói: “Bọn họ dẫn theo Mộc Tây, Ánh Nguyệt lại có thai, ở đây nhiều người, bọn họ không tới.”
Những người bạn trong hộ của Bùi Chính Thành, đều kết hôn trễ, Bùi Chính Thành kết hôn bọn họ là thật cao hứng, khi đã cao hứng có khả năng chơi hết mình.
Cho nên, hơn mười giờ, Bùi Dục Ngôn định đưa Trình Giai Kỳ về phòng.
Nhưng Trình Giai Kỳ lắc đầu: “Không cần, em tự về được.”
Thấy Trình Giai Kỳ muốn đi, Lục Thanh Du vội vàng để đũa xuống đứng lên: “Em và Giai Kỳ cùng đi.”
Bùi Dục Ngôn nhíu mày, không chờ anh ta mở miệng nói chuyện, Lục Thanh Du lôi kéo Trình Giai Kỳ đi ra.
Hai cô gái ra khỏi phòng bao, bắt đầu líu ríu nói chuyện.
Trình Giai Kỳ hỏi trước: “Cậu không phải nói anh họ cậu cũng tới sao? Tớ không nhìn thấy.”
“Buổi trưa tớ đưa anh ấy tới, kết quả anh ấy trông thấy ai rồi bỏ đi rồi.” Lục Thanh Du biết mình nói đến tên Tô Ánh Nguyệt, Trình Giai Kỳ cũng không biết, nói ai đó thay thế.
“Ai vậy chứ?” Trình Giai Kỳ rất hiếu kì.
“Nói cậu cũng không biết, nếu là ngươi thật có thể đem nếu cậu thực sự có thể chinh phục anh họ của tớ, có lẽ anh ấy sẽ nói cho cậu biết.”
Trình Giai Kỳ nghe vậy, chân bước chân chậm lại.
“Thế nào? Đi thôi.”
“Tớ có chút chuyện, cậu về phòng trước đi.”
“Giai Kỳ!”
Lục Thanh Du chỉ kịp kêu một tiếng tên của cô ta, mà Trình Giai Kỳ đã chạy thật xa.
Ra khỏi khách sạn, Trình Giai Kỳ đến quán cháo mua một phần cháo và chút thức ăn, đón xe tới nơi ở của Lục Thời Sơ.
Cô và Lục Thanh Du là bạn tốt, Lục Thời Sơ là anh họsát bên nhà Lục Thanh Du, cô quen Lục Thời Sơ cũng là tự nhiên.
Cô từ trước tới nay chưa từng gặp người đàn ông nào đặc biệt như Lục Thời Sơ.
Lần đầu tiên gặp mặt là lúc anh ta ngồi tại trên xe lăn, khuôn mặt gầy gò, thong dong mà ôn hòa.
Sau đó, cô cứ đi theo như một con ma vậy, cứ tìm cơ hội gặp Lục Thời Sơ.
Xe taxi dừng lại, Trình Giai Kỳ xuống xe, ngẩng đầu nhìn thoáng qua tầng lầu Lục Thời Sơ ở, phát hiện đèn cũng không sáng.
Anh ta chắc là chưa trở về.
Cô ta đành phải ngồi xổm ở trên khóm hoa chờ Lục Thời Sơ trở về.
……
Trong phòng thí nghiệm, Lục Thời Sơ lúc đầu dự định làm thí nghiệm suốt đêm, nhưng đầu óc hơi rối, không tĩnh tâm được.
Anh ta mở khẩu trang, quay người ngồi xuống trên ghế, con ngươi bình tĩnh, nhớ tới Tô Ánh Nguyệt kia một tiếng gọi anh Lục Thời Sơ, trên mặt dần lộ ra nét cười.
Anh ta đã từng nghĩ tới, có lẽ có một ngày sẽ gặp lại Tô Ánh Nguyệt.
Ngày này lúc nào đến anh ta không biết, có lẽ là một ngày nào đó thật lâu sau này, tại biển người mênh mông ngẫu nhiên thoáng trông thấy.
Sau này đến Cảnh Thành, mỗi ngày anh ta đều bận rộn, nhưng tim anh ta lại trống không.
Anh ta không ngừng làm thí nghiệm, không ngừng viết báo cáo và công việc, mới lấp đầy thời gian của mình.
Nhưng lúc rảnh rỗi, vẫn nghĩ đến Tô Ánh Nguyệt.
Bọn họ quen biết hai mươi mấy năm, thích cô, bảo vệ cô, đã trở thành quen thuộc.
Cho dù là biết cô bây giờ có hạnh phúc bình an, nhưng anh ta vẫn là sẽ không cầm được lo lắng à băn khoăn.
Đưa tay nhìn thời gian, đã gần mười hai giờ.
Anh ta cởi áo dài ra, mặc áo khoác, định trở về.
Cảnh Thành mùa đông rất lạnh, thời gian cũng chậm, đường đi cũng không có người nào.
Lúc anh ta đến dưới lầu, đã qua mười hai giờ.
Anh ta nhấc chân đang muốn đi lên lầu, chỉ nghe thấy âm thanh vừa truyền đến cực nhẹ vang động, lắng nghe phía dưới, giống như là người tiếng hít thở.
Anh ta vòng qua một lùm thực vật xanh, nhìn thấy dưới đèn đường, Trình Giai Kỳ ngồi ở bồn hoa bên cạnh trên gạch men sứ, trong lòng ôm một đống đồt, dựa vào cột đèn đường, ngủ thiếp đi.
Đáy mắt Lục Thời Sơ hiện lên một ý kinh ngạc, lập tức đi tới.
“Cô Trình.”
Trình Giai Kỳ không có phản ứng gì.
Lục Thời Sơ đành phải đưa tay vỗ vỗ vai của cô ta.
Trình Giai Kỳ lúc này mới tỉnh lại.
Trông thấy Lục Thời Sơ, con mắt của cô ta lập tức phát sáng lên, trong vắt như pha lê.
“Anh họ Lục, anh về rồi!”
Nhìn ra được cô ta rất vui, cô ta ôm thức ăn muốn đứng dậy, nhưng không ngờ chân tê rần, ngã cắm mặt xuống dưới.
LụcThời Sơ tay mắt lanh lẹ đỡ cô ta.
Hai người ở rất gần, Trình Giai Kỳ có thể nghe thấy hơi thở mát lạnh trên người anh ta.
Mặt của cô ta lập tức đỏ lên, nói chuyện hơi cà lăm: “Anh họ Lục …… Chân tôi tôi tê quá……
.