CHƯƠNG 789 VỀ LỤC THỜI SƠ NGOẠI TRUYỆN 4
Lục Thời Sơ thong thả thay quần áo, rồi ra ngoài gặp Bùi Dục Ngôn.
Anh rót cho Bùi Dục Ngôn chén nước: “Ở chỗ này chỉ có nước sôi để nguội thôi, cậu chủ Bùi dùng tạm nhé.”
Người của viện nghiên cứu, đa phần đều hơi kỳ lạ , thói quen sống cũng không khác thường lắm, ngoài nước trắng ra, đa số đều không uống thứ khác.
“Cảm ơn.”
Bùi Dục Ngôn nhận lấy chén nước uống một ngụm rồi đặt xuống.
Lục Thời Sơ đang ngồi đối diện anh ta, anh không chủ động mở miệng mà đang chờ Bùi Dục Ngôn nói trước.
“Ở chỗ này đã quen chưa?”
Lục Thời Sơ kinh ngạc nhìn Bùi Dục Ngôn.
Đương nhiên anh biết rõ tại sao hôm nay Bùi Dục Ngôn phải đến đây tìm mình, nhưng anh không ngờ vậy mà Bùi Dục Ngôn lại hỏi câu hỏi không liên quan thế này.
Lục Thời Sơ trả lời vô cùng ngắn gọn: “Quen rồi.”
“Ừ.” Bùi Dục Ngôn khẽ gật đầu, rồi anh ta lại cầm chén nước lên uông thêm một hớp nữa, để che giấu đi sự bối rối của mình.
Sao anh ta không xấu hổ được chứ, anh ta là một người đàn ông trưởng thành, thế mà còn phải lo cho chuyện tình cảm của em gái.
Cho dù nói như thế nào, thì anh ta tuyệt đối sẽ không để cho Trình Giai Kỳ ở bên cạnh Lục Thời Sơ.
Cân nhắc trước một lát, cuối cùng anh ta mới nói đến chủ đề chính: “Lúc nào Giai Kỳ cũng đến tìm anh, đã gây thêm cho anh không ít phiền toái nhỉ.”
Lục Thời Sơ ngước mắt nhìn anh ta, hơi gật đầu một cái: “Đúng là hơi phiền phức, có điều sau này chắc hẳn cô ấy sẽ không đến tìm tôi nữa đâu.”
Khóe môi Bùi Dục Ngôn hơi giật giật, những lời này của anh, sao lại có cảm giác Lục Thời Sơ rất buồn bực vì Trình Giai Kỳ đến đây thế nhỉ?
Người nhà họ Bùi rất bao che khuyết điểm cho nhau, trong lòng anh ta, chỉ có em gái anh ta được chán ghét người đàn ông khác, chứ không có chuyện người đàn ông khác chán ghét em gái anh ta được.
“Cậu chủ Bùi, có chuyện gì chúng ta cứ nói thẳng ra, tôi không có bất kỳ tình cảm nào khác đối với em gái anh, trong lòng tôi chỉ có việc nghiên cứu, không có tâm trạng đi để ý đến những chuyện tình cảm khác, tốt nhất anh nên bảo cô Trình bỏ đi ý nghĩ này, vậy thì tôi cũng bớt được rất nhiều phiền phức.”
Lục Thời Sơ nói xong, thì đứng dậy ngay: “Tôi phải làm việc rồi, cậu chủ Bùi cứ tự nhiên.”
Anh nói xong thì đứng dậy đi vào phòng thí nghiệm.
Nhưng giọng nói của Bùi Dục Ngôn lại vang lên sau lưng anh: “”Có người muốn gặp anh.”
Lục Thời Sơ hơi dừng chân, anh quay đầu lại nhìn anh ta hai mắt chớp một cái, nhưng rất nhanh đã quay lại với vẻ mặt bình tĩnh.
“Không gặp.”
Sau khi lạnh lùng phun ra hai chữ, anh xoay người đi vào trong luôn.
Bùi Dục Ngôn nhìn Lục Thời Sơ đi vào phòng thí nghiệm, sững sờ vài giây, sau đó anh ta mới đi ra ngoài.
Trước khi xảy ra chuyện ở Grissy, anh ta mới chỉ gặp qua Lục Thời Sơ.
Lục Thời Sơ là anh họ xa của Lục Thanh Du, mặc dù không có quan hệ máu mủ thân thiết, nhưng hai gia đình rất gần gũi với nhau, có điều tính tình của ba mẹ Lục Thời Sơ khá lạnh nhạt, hai nhà lại sống ở hai thành phố khác nhau, cho nên không lui tới với nhau nhiều lắm, nhưng vẫn còn tình nghĩa.
Bởi vì mối quan hệ ấy, hai nhà thi thoảng vẫn gặp mặt nhau, mà nhà Bùi Dục Ngôn lại là hàng xóm với nhà Lục Thanh Du, cho nên ngẫu nhiên từng gặp Lục Thời Sơ một lần.
Lúc anh ta điều tra ra Lục Thời Sơ có liên quan với Grissy , anh ta đã từng đến tìm ba của Lục Thanh Du để nói về chuyện này.
Ba Lục Thanh Du thì nói gần nói xa ý bảo anh: “Thời Sơ là đứa trẻ rất tốt, anh phải bảo vệ cậu ta.”
Cho nên, dù Trần Minh Tân không đến tìm anh ta, thì anh ta cũng không làm gì Lục Thời Sơ cả.
Có điều, Lục Thời Sơ đã thay đổi rất nhiều, không phải thay đổi ở vẻ bề ngoài mà là trong lòng.
…
Cả ngày hôm ấy Lục Thời Sơ đều hơi mất tập trung.
Không vì chuyện gì khác, mà vì câu nói cuối cùng kia của Bùi Dục Ngôn.
Có người muốn gặp anh.
Ai nhỉ?
Ở trong Cảnh thành này, người muốn gặp anh, không cần phải đoán cũng biết.
Không phải là Trần Minh Tân thì chính là Tô Ánh Nguyệt
Trần Minh Tân sẽ không chủ động gặp anh.
Có lẽ chính là… Ánh Nguyệt.
Anh muốn gặp không?
Đương nhiên.
Nhưng mà, lại hơi không muốn gặp.
Anh nhận ra, từ sau khi kết thúc chuyện ở Grissy , sau đó anh đến Cảnh thành, chưa bao giờ có điều gì có thể ảnh hưởng đến tâm trạng anh cả.
Ngoài việc liên quan đến Tô Ánh Nguyệt.
Trưa hôm đó, sau khi trợ lý đi ra ngoài mua đồ về, lúc quay về cậu ta cứ ngập ngừng dáng vẻ muốn nói rồi lại thôi.
Lục Thời Sơ ngẩng đầu nhìn cậu ta: “Sao thế?”
Trợ lý này là nghiên cứu sinh, năng lực không tệ, cũng chững chạc hơn so với bạn cùng lứa, rất hợp ý của Lục Thời Sơ.
Hiếm khi anh trông thấy trợ lý ấp úng như vậy, dáng vẻ ngập ngừng giống như không biết nên nói thế nào.
“Không muốn nói thì đừng nói.”
Cậu ta không muốn nói, Lục Thời Sơ cũng không có hứng thú để nghe.
Trợ lý nhìn sắc mặt lạnh lùng và dáng người cao lớn của Lục Thời Sơ, rồi nói: “Cô Trình đang ở bên ngoài.”
Hơn nữa nhìn dáng vẻ ấy, giống như đã đứng chờ ở đó rất lâu rồi.
Trước đây Trình Giai Kỳ đã từng đến tìm Lục Thời Sơ, cho nên trợ lý cũng quen với cô ta.
Lục Thời Sơ nói nhưng vẫn không ngẩng đầu lên: “Đặt hết tâm tư ấy vào việc nghiên cứu, thì sớm hay muộn cậu cũng sẽ có thành tựu không kém.”
Trợ lý bị anh nói như vậy, thì mặt đỏ tới mang tai, cậu ta cúi đầu xuống không dám mở miệng nói tiếp nữa.
Lục Thời Sơ biết Trình Giai Kỳ sẽ không dễ dàng từ bỏ như vậy.
Lúc trẻ tuổi, ai cũng như vậy cả, đều nhiệt tình, đều kiên nhẫn, còn dũng cảm nữa.
Chỉ có điều, tuổi tác dần dần trưởng thành hơn, những phẩm chất ấy cũng dần dần bị bào mòn theo thời gian, cuối cùng khiến người ta trở nên sợ hãi và không dám đương đầu nữa.
Giống như anh vậy.
Thật ra anh cũng không thích việc nghiên cứu, làm bác sĩ cũng rất ổn,
Nhưng mà, có lúc vận mệnh của anh đã thoát khỏi sự khống chế của bản thân.
Sau chuyện lần trước, rất nhiều chuyện anh làm đều là nghĩ một đằng làm một nẻo.
Nếu như không phải vì ba mẹ mình, anh cũng không muốn vào viện nghiên cứu, dù ngồi tù cũng được dù sao anh cũng không quan tâm.
Nếu đã làm sai, thì phải gánh chịu hậu quả, chuyện này không có gì đáng để sợ hãi cả.
Vài ngày sau đó, Trình Giai Kỳ đều ngồi chồm hổm chờ trước cửa viện nghiên cứu, cô muốn gặp mặt Lục Thời Sơ.
Người canh cửa không nhìn nổi cảnh này nữa, trời lạnh như vậy, lại để một cô gái nhỏ cứ đứng mãi ở cửa thì coi sao được.
Nhưng mà, Lục Thời Sơ vẫn chẳng quan tâm như trước, còn lạnh lùng hơn so với bất kỳ ai khác.
Lục Thời Sơ dứt khoát bước vào phòng nghiên cứu, trợ lý thấy thế thì không nhịn nổi nữa: “Chủ nhiệm Lục, anh không thể ra gặp cô Trình một lần được sao?”
Trước đây khi Bùi Dục Ngôn đưa anh ta đến viện nghiên cứu, thì vẫn giấu anh ta những chuyện ở Grissy, ngoài những người lãnh đạo biết ra, thì những người khác đều không biết.
Bởi vì anh từng là tổ trưởng “K7”, cho nên cấp trên nể tình cho anh làm chức chủ nhiệm.
Lục Thời Sơ cũng không từ chối.
Sắc mặt Lục Thời Sơ không tốt lắm, anh quay đầu nhìn về phía trợ lý, giọng nói rất nghiêm khắc: “Mỗi ngày cô ta đều đứng canh ở cửa ra vào, vốn dĩ đã gây ra phiền phức cho cuộc sống của tôi, tôi còn phải đi gặp cô ta nữa sao?”
“Anh nể tình cô ấy kiên trì lâu như vậy…” Trợ lý muốn nói lại thôi, cậu ta thật sự cảm thấy cô Trình quá đáng thương.
Lục Thời Sơ lại, tiếp tục công việc trên tay mình, giọng nói rất ung dung: “Trên đời này có rất nhiều sự kiên trì chỉ là tốn công vô ích thôi, đừng khuyên tôi nữa, tôi sẽ không đi gặp cô ta đâu, nếu như cậu không đành lòng, thì cậu đi gặp cô ta là được rồi.”
Không ai hiểu rõ ý nghĩa của việc kiên trì hơn anh.
Anh kiên trì và cả kiên nhẫn yêu Tô Ánh Nguyệt rất nhiều năm, thậm chí trong đầu anh còn từng sinh ra ý định giết người.
Bây giờ nhìn lại, cũng chỉ là dã tràng xe cát mà thôi.
Có điều, anh cũng không hối hận.
Trợ lý sững sờ, nửa câu đầu Lục Thời Sơ vừa nói, nghe rất tang thương.
.