CHƯƠNG 790 LỤC THỜI SƠ NGOẠI TRUYỆN 5
Nhưng câu nói sau của anh ta lại nói trúng lòng anh.
Anh ta thật sự cảm thấy cô Trình rất tốt……
Có thể nói Lục Thời Sơ chứng kiến suốt quá trình Tô Ánh Nguyệt trưởng thành, người trợ lý nhỏ tuổi hơn Tô Ánh Nguyệt một chút, trường anh ta học cũng thuộc top các trường tốt nhất toàn quốc.
Hơn nữa anh ta còn học sinh ưu tú nhất trong nhóm các nghiên cứu sinh, IQ cao, thông minh, nhưng EQ hơi thấp.
Lục Thời Sơ là một người từng trải, cảm nhận được rất rõ ràng sự thay đổi trong tâm trạng của những người trẻ tuổi này.
Quả nhiên, thời gian sau đó, người trợ lý cứ có thời gian rảnh là lại chạy ra ngoài.
Sau nữa, vừa đến giờ tan ca, anh ta lúc nào cũng chạy nhanh hơn những người khác.
Lục Thời Sơ đứng trên hành lang, nhìn qua cửa sổ, thấy trợ lý mở cửa xe cho Trình Giai Kỳ, hai người nói cười rồi lái xe đi.
Anh ta mỉm cười, sinh mệnh và tình yêu của tuổi trẻ luôn đẹp.
Còn anh ta, không thể trở nên tràn đầy sức sống, yêu cũng không yêu nổi, nhìn người khác là được rồi.
Anh ta nghĩ, đây là lúc chuyển về ở rồi.
Bắt đầu từ ngày mai, Trình Giai Kỳ có lẽ là vẫn sẽ đến, nhưng không phải để đợi anh ta nữa rồi.
Lục Thời Sơ thay quần áo, cầm chìa khóa xe, ung dung đi ra bãi đỗ xe.
Lúc đi qua siêu thị, anh ta rẽ vào mua chút đồ nấu ăn.
Anh ta bây giờ có vẻ rất bận rộn cũng là vì anh ta chân thành xem trọng từng phút từng giây.
Tốn công sức làm thí nghiệm, tốn công sức chọn một hộp thịt heo tươi, lại còn tốn công sức làm một bữa tối.
Cứ như vậy, anh ta sẽ cảm thấy được cuộc sống còn có rất nhiều chuyện có ý nghĩa.
Trở về nơi anh ta ở, dừng xe trong ga-ra, tay xách túi to túi nhỏ đi về phía tòa chung cư thì nhìn thấy hai hình bóng quen thuộc.
Một bước, hai bước, ba bước……
Anh ta vẫn không thể giả bộ như không nhìn thấy.
Anh ta ngước mắt, nhìn Trần Minh Tân và Tô Ánh Nguyệt.
Tô Ánh Nguyệt mở lời: “Anh tan ca rồi à.”
Trong ta cầm một chiếc cặp nhỏ, mặc trên người chiếc áo khoác nhung màu nâu nhạt, nhìn anh ta cười.
Chỉ có điều, anh ta nhìn ra sự áy náy của cô.
Anh ta cũng vậy.
“Ừm.” Từ khoảng cách hai mét, anh ta lạnh lùng ừm một tiếng rồi bắt đầu lại gần.
Trần Minh Tân đứng cạnh cô, vẫn mạnh mẽ và có sức cuốn hút như vậy,
Trần Minh Tân nhìn chân anh ta rồi thôi.
Anh ta đến bây giờ vẫn chưa hồi phục hẳn.
Những lúc trời mưa vẫn còn cảm thấy đau.
May là thời tiết ở miền Bắc lạnh khô, chỉ cần giữ ấm tốt là không có vấn đề gì.
Trần Minh Tân lạnh nhạt nói: “Không mời chúng tôi lên ngồi một chút sao?”
Giọng nói lạnh nhạt dường như đang hỏi một người xa lạ: “Xin lỗi có thể nhường đường một chút không?”
Thế nhưng nhìn kỹ thì thấy ánh mắt của Trần Minh Tân có gì đó không được tự nhiên.
Trần Minh Tân không phải một người rộng lượng, phóng khoáng.
Mặc dù anh ta vẫn để ý trong lòng, nhưng biết rằng Tô Ánh Nguyệt muốn gặp nên vẫn đi theo.
Từ khi tới Cảnh Thành, Lục Thời Sơ đến ba mẹ cũng chưa gặp.
Tô Ánh Nguyệt muốn gặp anh ta nhưng cũng đã bị từ chối.
Có duyên thì sẽ gặp lại.
Nhưng không ngờ duyên phận lại đến nhanh như vậy.
Lục Thời Sơ nhếch mép, cười nhạt: “Đương nhiên là có thể rồi.”
Anh ta đi trước dẫn đường cho họ.
Lúc vừa vào phòng, Lục Thời Sơ vừa mở cửa vừa nói: “Không cần cởi giày.
Cứ thế đi vào.”
Tô Ánh Nguyệt vào phòng, nhìn qua một lượt.
Căn phòng rất đơn giản, nhưng lại ngăn nắp sạch sẽ.
Đúng là phong cách của Lục Thời Sơ, giản lược sạch sẽ.
Anh ta xách túi đồ ăn đi vào phòng bếp, nói: “Hai người chờ tôi một chút.
Tôi cho đồ ăn vào trong tủ lạnh.”
Trần Minh Tân đứng dậy đi vào cùng anh ta.
Anh ta lấy túi đồ từ tay Lục Thời Sơ: “Tôi giúp anh.
Anh ra nói chuyện với cô ấy đi.”
Gương mặt anh ta lạnh lùng.
Chẳng cần nói cũng biết là không tự nguyện chút nào.
Lục Thời Sơ nhìn vậy thấy hơi buồn cười.
Lại…… Hơi ghen ghét.
“Được.” Lục Thời Sơ đưa chỗ đồ ăn cho anh ta.
Còn dặn dò đồ gì đặt ở đâu, đặt như thế nào.
Trần Minh Tân làm mọi thứ rất thành thạo.
Lục Thời Sơ mặc dù trong lòng không muốn công nhận.
Nhưng anh ta biết Trần Minh Tân đối với Tô Ánh Nguyệt rất tốt.
Cách yêu của Trần Minh Tân và anh ta không giống nhau.
Trần Minh Tân mạnh mẽ hơn một chút.
Thế nhưng nếu Tô Ánh Nguyệt chọn anh ta thì có thể anh ta cũng sẽ mạnh mẽ được như Trần Minh Tân.
Có những giả thiết là không thể.
Đã lâu rồi anh ta không nghĩ đến những điều này.
Anh ta ra khỏi phòng bếp, nhìn thấy Tô Ánh Nguyệt ngồi trên ghế sofa nhìn ngó xung quanh.
Một người phụ nữ đã làm vợ làm mẹ của người khác rồi, nhưng trong mắt Lục Thời Sơ thì vẫn là hình ảnh của một cô bé nhiều năm trước.
Có lẽ cho dù có nhiều năm nữa trôi qua thì anh ta vẫn nhớ rõ dáng vẻ hồi bé của Tô Ánh Nguyệt.
Từng li từng tí một.
Tô Ánh Nguyệt nhìn trước sau, sau đó nhìn Lục Thời Sơ đứng cách cô không xa.
Cô nhìn Lục Thời Sơ cười: “Anh Thời Sơ.”
Lục Thời Sơ cười lại, định rót cho cô một cốc nước nóng thì mới nhớ ra rằng đã có một khoảng thời gian rồi không về nhà.
Đồ uống trong nhà không biết có còn uống được nữa hay không.
Anh ta vẫn tìm bình đun nước, cắm vào ổ điện, sau đó mới đến trước mặt Tô Ánh Nguyệt nói: “Một thời gian dài không về đây ở nên đến nước nóng cũng không có.”
Tô Ánh Nguyệt lắc đầu nói: “Em không khát.”
Sắc mặt của cô nhìn có vẻ đã tốt hơn.
Lần cuối anh ta gặp cô, sắc mặt cô trắng bệnh, nằm trên giường bệnh, không biết sống chết thế nào.
Anh ta tỉ mỉ nhìn cô.
Nhưng lại biết làm như vậy không được nên chỉ nhìn qua một lượt.
Trong phòng có máy sưởi.
Sau khi vào phòng, Tô Ánh Nguyệt cởi bỏ áo khoác.
Không có áo khoác che đậy, Lục Thời Sơ nhìn qua thấy bụng dưới cô hơi nhô ra.
Tô Ánh Nguyệt cảm nhận được ánh mắt của Lục Thời Sơ, hơi ngại ngùng, vén tóc mang tai nói: “Ba tháng rồi.
Gần 4 tháng.
Mộc Tây nói muốn có em gái.
Em cũng không biết là con trai hay con gái.”
Lục Thời Sơ cười nói: “Trai hay gái đều tốt.”
Anh ta cười hiền hòa, không khác gì trước đây.
Tô Ánh Nguyệt lại cảm thấy chua xót từ đáy lòng.
Cô nghẹn ngào, nói từng chữ thôi cũng thấy khó.
Lục Thời Sơ đưa giấy ăn cho cô, cười nhạo: “Lâu lắm mới gặp, em đây là đang làm gì thế?”
Tô Ánh Nguyệt nhận lấy tờ giấy ăn, che lên mắt, cười không nói gì.
Bởi vì chỉ cần nói là có thể cô sẽ khóc.
Trần Minh Tần đứng cách đó không xa nhìn về phía này, bước chân chần chừ.
Cuối cùng lại bước về phòng bếp.
Đột nhiên lại muốn hút điếu thuốc.
Sờ lên túi mới nhớ ra đã từ lâu rồi anh ta không mang theo thuốc.
Thôi, để Tô Ánh Nguyệt gặp Lục Thời Sơ cũng được, đỡ phải để trong lòng.
Anh ta không thể xóa đi hình ảnh của Lục Thời Sơ trong lòng Tô Ánh Nguyệt.
Tô Ánh Nguyệt bình tâm lại, ngẩng đầu nhìn Lục Thời Sơ: “Còn không phải vì anh cứ không muốn gặp em sao.”
Mặc dù là một câu trách móc nhưng giọng điệu của cô lại không hề có ý trách móc tí nào.
Lục Thời Sơ nhìn cô, thở dài nói: “Bận quá mà.”
Hai người đều không nói thấu.
Có những lời cũng không cần nói thấu.
.