CHƯƠNG 803: LÀ EM LỪA ANH
Cho tới nay, Bùi Dục Ngôn đều như vậy, xuất hiện một lần, sau đó lại biến mất rất lâu.
Hai năm qua vẫn tính là tốt đấy.
Bùi Dục Ngôn cúi đầu bóc tôm, bản thân ăn mấy con, sau đó lại bắt đầu bóc cho Lục Thanh Du.
Anh vừa chậm rãi bóc tôm, vừa hỏi cô với vẻ không để ý: “Gần đây công việc thế nào?”
“Rất… Rất tốt.” Cô lắp bắp nói vì hơi chột dạ khi nghe anh hỏi về công việc của cô.
Bùi Dục Ngôn rũ mắt xuống, trong con ngươi thoáng lóe lên ẩn ý.
Sau đó, vẻ mặt anh bình tĩnh nói: “Thật sao? Ngày mai đúng lúc anh không có việc gì, anh đưa em tới công ty làm việc.”
Vẻ mặt Lục Thanh Du chợt biến đổi, sau đó nghiêm trang nói: “Không cần, anh thật vất vả mới có thời gian, nên nghỉ ngơi đi.”
Bùi Dục Ngôn từ chối cô thẳng thừng: “Không sao.”
“Vậy được rồi.” Lục Thanh Du biết một khi Bùi Dục Ngôn đã quyết định chuyện gì thì rất khó thay đổi, cô dứt khoát đồng ý với anh.
Cùng lắm thì ngày mai anh đưa cô đến cửa công ty, cô xuống xe lừa anh đi, cô đi loanh quanh một lúc rồi về là được.
Dù sao anh cũng không khả năng theo cô cả ngày đi?
Cô càng nghĩ càng cảm thấy cách này có thể thực hiện được, lại không nhìn thấy vẻ mặt Bùi Dục Ngôn dần dần lạnh đi.
Hơn mười giờ, Trình Giai Kỳ từ bên ngoài về.
Khi vào phòng ngủ của mình, cô ấy phát hiện Lục Thanh Du đang nằm nghịch điện thoại ở trên giường của cô ấy.
Cô ấy tiện thể ném cái túi trong tay ra, hỏi Lục Thanh Du: “Sao cậu lại ngủ trong phòng tớ, anh cả lại tới à?”
“Đúng vậy.” Lục Thanh Du đang đọc truyện tranh, mắt như dính vào trên điện thoại di động không chịu dời mắt lấy một giây.
Trình Giai Kỳ cầm chun buộc tóc để buộc tóc lên, sau đó đi tới bên giường ngồi xuống, tò mò hỏi cô: “Thanh Du, sao tớ có cảm giác như anh cả của tớ tính tán cậu vậy? Nếu không, anh ấy có nhà sao không về, cứ chạy tới chỗ chúng ta, ngủ trên giường của cậu cứ?”
“Anh ấy thích vậy, tớ có thể làm sao chứ?” Sự chú ý của Lục Thanh Du hoàn toàn bị điện thoại thu hút, thậm chí còn chẳng liếc nhìn Trình Giai Kỳ .
Ngược lại Trình Giai Kỳ không hài lòng về thái độ của cô, cướp điện thoại của cô ném qua một bên, nắm lấy hai vai cô và nói vô cùng nghiêm túc: “Sao anh ấy ngủ trên giường của cậu mà không ngủ trên giường của tớ? Tớ là em gái của anh ấy cơ mà.
Cậu nói xem, đây là vì sao chứ?”
Lục Thanh Du cảm thấy đầu óc mình có phần chập mạch, ngây người nói: “Vì sao?”
“Đương nhiên là vì trong lòng anh ấy, cậu còn quan trọng hơn em gái là tớ đây!” Trình Giai Kỳ gằn từng chữ một.
“Cậu đừng đùa nữa, cùng lắm thì lần sau tớ bảo anh ấy ngủ trên giường của cậu.” Lục Thanh Du hất tay Trình Giai Kỳ ra, kéo cái gối bên cạnh tới, ôm vào trong lòng và nói với giọng điệu hơi mất mát: “Tớ có thể quan trọng với anh ấy tới mức nào chứ? Dù sao ở trong mắt anh ấy, tớ cũng giống như cậu thôi, anh ấy chỉ xem tớ là em gái.”
“Tớ lại không thấy anh ấy cũng thân thiết với cô em gái là tớ giống cậu.”
Gần đây, Trình Giai Kỳ đang tóe lửa tình với một thằng nhóc ở Viện nghiên cứu, Lục Thanh Du cảm thấy cô ấy yêu vào rồi nói chuyện cũng ngốc nghếch.
Lục Thanh Du hơi phiền não: “Cậu nhanh đi tắm đi.”
“Được rồi, được rồi, được rồi, tớ không nói nữa.” Trình Giai Kỳ vừa đi vào trong phòng tắm, trong lòng lại vừa suy tính.
Lục Thanh Du nằm ở trên giường, nghe Trình Giai Kỳ vừa tắm vừa hát ở trong phòng tắm thì không khỏi buồn bã.
Lúc trước Trình Giai Kỳ khổ sở yêu anh họ của cô là Lục Thời Sơ, sau khi bị từ chối, tinh thần cô ấy sa sút trong một thời gian rất dài nhưng rất nhanh đã được một anh chàng trong Viện nghiên cứu theo đuổi.
Nghe nói đó là trợ lý của anh họ.
Bây giờ hai người đã bắt đầu hẹn hò, tất cả đều rất thuận lợi.
Mà cô thì sao? Công việc bị mất, đường tình cũng không thuận lợi.
…
Sáng hôm sau, Trình Giai Kỳ rời giường làm bữa sáng.
Trong nhà Trình Giai Kỳ mở quán mì nên tài nấu nướng của cô lại được chân truyền từ ba cô ấy, nấu món nào cũng ngon.
Bữa sáng, cô ấy cũng nấu mặt, còn chuẩn bị hai phần ăn sáng.
Lục Thanh Du ăn đặc biệt thỏa mãn.
Trình Giai Kỳ vừa mới ăn xong thì điện thoại lại đổ chuông.
Nhìn dáng vẻ rạo rực vì tình yêu của cô ấy, Lục Thanh Du biết là người trợ lý kia tới đón cô ấy rồi.
Cô không khỏi quay đầu liếc nhìn Bùi Dục Ngôn.
Bùi Dục Ngôn nhìn lại cô và lạnh lùng nói: “Ăn nhanh đi, nếu không lại đến muộn đấy.”
“…”
…
Trên đường tới công ty, Lục Thanh Du hơi khẩn trương.
Cô luôn cảm thấy chột dạ và hơi sợ hãi khi nói dối Bùi Dục Ngôn.
Bởi vì Lục Thanh Du vẫn luôn thất thần nên thậm chí còn chẳng biết chiếc xe đã dừng lại.
Bùi Dục Ngôn gác một tay lên trên tay lái, quay đầu ung dung nhìn cô, giọng điệu nặng nề nói: “Xuống xe.”
“À, được.” Lục Thanh Du kịp phản ứng, vội vàng mở cửa xe bước xuống.
Bùi Dục Ngôn thấy cô xuống xe, bàn tay đặt trên tay lái bất giác siết chặt.
Lục Thanh Du đi được một đoạn thì quay đầu nhìn lại, thấy xe của Bùi Dục Ngôn vẫn đỗ yên tại chỗ, không có dấu hiệu gì sẽ rời đi.
Cho dù cô không nhìn thấy mặt của Bùi Dục Ngôn, nhưng cô biết anh chắc chắn đang nhìn cô.
Không biết vì sao, cô cảm thấy trong lòng nghẹn lại.
Thật ra Bùi Dục Ngôn mắng cô cũng chỉ vì quan tâm cô mà thôi.
Bùi Dục Ngôn không phải là người nói nhiều, bình thường cũng nói rất ít, khi tức giận càng dọa người hơn.
Nhưng cô biết, không cần quan tâm anh làm gì, nói gì, hung dữ với cô, mắng cô cũng là muốn tốt cho cô thôi.
Nghĩ tới đây, cô cũng không bước chân ra nổi nữa.
Cô không nên lừa gạt anh như thế.
Cô nghĩ vậy quay đầu và chạy ngược về.
Khi chạy đến trước xe, cô mở cửa xe và thở hổn hển nói với Bùi Dục Ngôn: “Anh cả, thật ra em đã mất việc rồi.
Hôm nay em cũng không cần đi làm, là em lừa anh.”
Hai tay cô nắm lấy túi xách, vẻ mặt khẩn trương nhìn Bùi Dục Ngôn giống như một đứa trẻ tự biết mình phạm sai lầm, rất sợ phải nhận lấy những lời trách mắng sắp ập tới.
Bùi Dục Ngôn hơi nhếch môi, nhìn ánh mắt thấp thỏm của cô mà không đành lòng, lời ra đến bên miệng lại nuốt vào, chỉ lãnh đạm nói hai từ: “Lên xe.”
Lục Thanh Du chớp chớp mắt, có phần không dám tin vào tai mình.
Anh cả tự nhiên không tức giận à?
Hay anh định dẫn cô về rồi mới phạt cô.
Vừa nghĩ tới khả năng này, cô cúi đầu lên xe, ngồi sát cửa sổ xe, cách Bùi Dục Ngôn thật xa.
Đến buổi tối anh đã biết chuyện hôm qua cô bị ông chủ quấy rối.
Lúc đó trong lòng anh rất tức giận, tức giận đến mức bỏ hết công việc trong tay muốn lập tức đi tìm cô.
Nhưng trên đường đi, anh dần dần bình tĩnh lại, nhớ tới lời lần trước cô từng nói, chuyện của cô, cô sẽ tự mình làm chủ.
Cô gái lớn lên rồi, anh không thể lại dùng cách quản trẻ con lúc trước tới ép buộc cô nữa.
Anh đoán cô sẽ quay về phòng nên qua đó trước chờ cô.
Anh chờ cô chủ động mở miệng nói cho anh biết.
Anh cảm thấy, ở trong lòng Lục Thanh Du, hắn chắc hẳn có thể tín nhiệm được.
Nhưng không ngờ cô nhóc này là một kẻ không có lương tâm, anh chờ suốt một đêm mà cô không nói một lời nào.
Anh nói muốn đưa cô đi làm, cô còn tính lừa anh nữa.
Anh thật sự tức giận đấy.
Nhìn dáng vẻ cô tránh anh như tránh rắn độc, tránh ở phía xa là cơn giận trong lòng anh lại càng tăng lên.
Anh lạnh lùng liếc nhìn cô: “Ngồi xích qua đây một chút.”
.