CHƯƠNG 808: CÓ CHÚT TƯƠNG TỰ
Bùi Diệp Kỳ không vui khi nghe anh ấy nói lời này, anh hét lên: “Đã ly hôn là không phải bình thường à? Chẳng phải em cũng ly hôn rồi sao?”
“Có thể giống nhau được sao?” Bùi Dục Ngôn vốn đã mệt, cũng lười nhiều lời với anh.
Huống hồ sáng mai anh phải xuất phát đi thực thi nhiệm vụ ở biên giới, càng không có tâm trạng nói chi tiết với Bùi Diệp Kỳ.
“Ngày mai anh phải đi thực thi nhiệm vụ, bây giờ không có nhiều thời gian nói thêm, tìm người phụ nữ thế nào thì em cũng không phải trẻ con, trong lòng tự biết, không cần phải hỏi anh nữa.
Chuyện của Thanh Du, khi nào về anh sẽ cảm ơn em, cứ vậy đi đã.”
Bùi Dục Ngôn nói xong thì vội vội vàng vàng cúp điện thoại, thời gian của anh thật sự gấp gáp.
Mà Bùi Diệp Kỳ lại cả đêm không ngủ.
…
Ngày hôm sau.
Khi Lục Thanh Du tỉnh dậy thì Tô Yến Nhi đã ở phòng bếp làm bữa sáng.
Bên cạnh cô ấy là một chiếc xe nôi, Tô Diễm nắm chặt bàn tay nhỏ bé nằm bên trong ngủ ngon lành, trông cậu nhóc vô cùng đáng yêu khiến Lục Thanh Du cực kỳ yêu thích.
Cô dựa vào cạnh xe đẩy, tò mò nhìn Tô Diễm , đưa tay muốn chọc thử nhưng đầu ngón tay vừa mới chạm vào mặt bé con vội rụt lại, dường như sợ cậu bé bị thương.
Tô Yến Nhi quay đầu thì thấy vẻ thận trọng của cô, mỉm cười ôn hoà: “Không sao, cô có thể sờ thằng bé, nó ngủ rất say, không dễ tỉnh lại đâu.”
“Thật sao?”
Lục Thanh Du cảm thấy mới lạ, như tin như không đưa tay sờ thử.
Trẻ con trông thật đáng yêu, cũng chơi rất vui nữa.
Nhìn chằm chằm Tô Diễm một lát, cô lại tới bên Tô Yến Nhi: “Chị dâu, mới sáng sớm chị đã dậy làm bữa sáng rồi à? Chị phải trông con, còn phải nấu ăn nữa, thật vất vả.”
Tiếng “chị dâu” này Tô Yến Nhi nghe thấy có đôi phần chói tai, cô cúi đầu khuấy cháo trong nồi, giọng nói rất thấp: “Dù sao rảnh rỗi cũng không có việc gì làm.”
Kế hoạch trước kia của cô là đợi cô thu xếp bên này xong sẽ tìm nhà, tìm một công việc hài lòng, tìm một cô giúp việc thích hợp, sau đó đón Tô Diễm về.
Nhưng cách làm của Bùi Diệp Kỳ đã ngăn bước chân cô.
Bây giờ cô không thể không ở lại đây chăm sóc Tô Diễm , ban ngày có nhân viên làm thêm giờ tới dọn dẹp vệ sinh.
Bùi Diệp Kỳ rất hào phóng, đưa cho cô một tấm thẻ bảo cô khi nào muốn ra ngoài chơi thì đi chơi.
Có quần áo, túi xách hàng hiệu nào mà cô chưa từng mua?
Bây giờ cô không còn xem trọng những thứ đồ này nữa, gần như không ra khỏi cửa.
Thậm chí cô đã từng nghĩ tới việc chạy trốn, nếu cô trốn tới thành phố Vân Châu tìm Tô Ánh Nguyệt thì chắc chắn cô ấy sẽ giúp cô, cũng chỉ có Tô Ánh Nguyệt mới giúp được cô.
Nhưng về sau bình tĩnh lại, cô từ bỏ ý nghĩ này.
Tô Ánh Nguyệt đang sống yên ổn, cô không nên đi quấy rầy, hơn nữa dự tính ban đầu của cô ở Cảnh thành là muốn đổi một thành phố khác bắt đầu làm lại cuộc sống.
Lục Thanh Du chú ý thấy Tô Yến Nhi không vui, ánh mắt nhìn vào nồi cháo, nói với vẻ vô cùng nịnh nọt: “Thế à, trông thật tuyệt, tôi thích ăn cháo nhất đó.”
“Thích là tốt rồi.”
Câu trả lời của Tô Yến Nhi rất bình thường nhưng lại khiến người khác khó tiếp lời.
Lục Thanh Du cảm thấy giữa người phụ nữ này và Bùi Diệp Kỳ chắc chắn có vấn đề.
Ngẫm nghĩ cũng đúng thôi, tự nhiên xuất hiện một đứa bé lớn thế này, ba đứa bé vừa mới ly hôn với một người phụ nữ khác, mà mẹ của đứa bé cũng hơi kỳ lạ.
Đúng là thật phức tạp.
Không lâu sau, Bùi Diệp Kỳ cũng đi từ trên lầu xuống.
Ba người ngồi vào bàn ăn sáng, Lục Thanh Du thấy hai người kia không nói với nhau câu nào, cô là khách nên cũng không tiện nhiều lời, chỉ đành cúi đầu dùng bữa.
Khi nãy ở phòng bếp thấy Tô Yến Nhi nấu cháo cô còn cảm thấy thật lợi hại, nhưng ăn vào miệng thì thấy mùi vị rất bình thường, có điều vẫn giỏi hơn cô.
Ăn sáng xong, Bùi Diệp Kỳ đến công ty.
Lục Thanh Du không có nơi để đi, vì vậy vẫn tiếp tục ở lại đây.
Cô về phòng, gửi tin nhắn cho An Hạ.
“Chị ba, chị có biết người phụ nữ tên Tô Yến Nhi không?”
Cũng không biết An Hạ đang bận gì mà mãi không trả lời cô.
Cô lại lướt facebook một lượt thì thấy An Hạ đăng ảnh hôm qua đi dạo phố cùng Tô Ánh Nguyệt.
Cô nhấn vào ảnh để xem, nhìn một lát thì bỗng vỗ đùi, cuối cùng cô cũng biết vì sao lại cứ cảm thấy đã gặp Tô Yến Nhi ở đâu.
Vì Tô Yến Nhi và Tô Ánh Nguyệt hơi giống nhau, khuôn mặt có nét tương tự.
Rõ ràng diện mạo và khí chất của hai người hơi khác nhưng lại mê người như nhau.
Hơn nữa đều họ Tô.
Họ Tô ở Cảnh thành rất ít, phía Nam mới nhiều.
Mấy người Tô Ánh Nguyệt đã đi được một thời gian, Lục Thanh Du nhất thời không nhớ ra, bây giờ cuối cùng cũng hiểu ra là chuyện gì.
Trong lúc cô lướt facebook thì An Hạ đã trả lời tin nhắn cô.
“Biết, sao thế?”
Thời gian Lục Thanh Du và An Hạ chơi cùng nhau không tính là dài nhưng lại rất hợp nhau.
Cô do dự có nên nói cho An Hạ biết chuyện của Tô Yến Nhi và Bùi Diệp Kỳ không, cuối cùng vẫn hỏi cô ấy: “Cô ấy có quan hệ thế nào với Ánh Nguyệt vậy?”
“Là chị em họ, em vẫn chưa nói là có chuyện gì mà.” An Hạ cũng bị khơi lên hứng thú.
“Không có gì không có gì, em chỉ thuận miệng hỏi chút thôi, em mất tín hiệu rồi, thế đã nhé.”
Lý do trốn tránh của cô quá “củ chuối”, An Hạ chỉ gửi cho cô một loạt dấu ba chấm.
Phụ nữ trời sinh đã nhiều chuyện, huống hồ Tô Yến Nhi còn là người vừa mới làm lại cuộc đời.
An Hạ suy đi nghĩ lại, cảm thấy cô nhóc Lục Thanh Du kia sẽ không vô cớ hỏi cô chuyện liên quan đến Tô Yến Nhi.
Buổi chiều cô rảnh sẽ đến nhà Tô Ánh Nguyệt nói chuyện.
Bụng Tô Ánh Nguyệt đã dần lớn hơn, đi lại cũng không tiện lắm, cô ấy cũng càng ngày càng lười, không muốn ra khỏi cửa.
Phản ứng có thai của cô ấy không thể hiện rõ ràng lắm, chỉ hơi mập lên, da dẻ cũng đẹp hơn.
Khi cô tới thì thấy cô ấy đang lười biếng dựa vào cửa sổ vẽ tranh cùng Trần Mộc Tây.
Trần Mộc Tây rất có thiên phú trong việc vẽ tranh, Tô Ánh Nguyệt thì lại không am hiểu lắm.
Trần Mộc Tây nhìn tranh rồi vẽ lại động vật nhỏ còn Tô Ánh Nguyệt thì đang tô màu truyện tranh.
An Hạ không khỏi cười nhạo cô: “Còn vẽ không đẹp bằng một đứa trẻ nữa hả?”
Tô Ánh Nguyệt xua tay, vẻ mặt bất đắc dĩ: “Di truyền từ ba, có thiên phú vẽ tranh, muốn ngăn cũng không ngăn được.”
“Cậu có định đưa thằng bé đi học lớp mỹ thuật không?” Bây giờ An Hạ cũng khá tò mò về vấn đề nuôi trẻ nhỏ, dù sao cô và Bùi Chính Thành cũng đang chuẩn bị có con.
“Chắc là có, nếu thằng bé muốn đi.” Tô Ánh Nguyệt nghĩ tới gì đó rồi nhỏ giọng nói vào tai An Hạ: “Sau này, thằng bé còn có thể dùng kỹ năng này để dụ dỗ em gái.”
An Hạ bật cười rồi xoa bụng cô: “Chú ý dưỡng thai đi bà Trần.”
Hai người tán gẫu vài chuyện linh tinh một lát rồi An Hạ nói với cô: “Lúc nãy đột nhiên Thanh Du gửi tin nhắn cho tớ hỏi chuyện của Tô Yến Nhi, tớ hỏi con bé có chuyện gì thì nó lại không nói.”
Tô Ánh Nguyệt suy nghĩ một lát mới nhớ ra “Thanh Du” mà cô ấy nói là ai.
An Hạ cũng biết một chút chuyện của Tô Yến Nhi năm đó, nhưng không biết tường tận bằng Tô Ánh Nguyệt.
Quan hệ của Lục Thanh Du và nhà họ Bùi rất tốt, khi ấy An Hạ bị bắt cóc, Tô Yến Nhi cứu giúp cũng không lộ mặt, bây giờ Lục Thanh Du lại hỏi chuyện vè Tô Yến Nhi, chỉ có một khả năng.
.