CHƯƠNG 816: THÂN PHẬN NGƯỜI YÊU ANH
Thậm chí cô còn có thể nghe được chút phiền chán từ trong giọng nói của anh, trước kia anh có tức giận thì cũng chỉ là tức giận mà thôi, cho dù cô phạm phải một lỗi lầm nhiều lần, mặc dù lần nào anh cũng sẽ mắng cô, nhưng mà sẽ không cảm thấy cô phiền phức.
Anh thật sự đã bắt đầu chán ghét cô rồi sao?
“Được.” Cổ họng của cô bị tắc nghẽn dữ dội, cánh mũi lại bắt đầu đau nhức, cô gắt gao đè xuống xúc động muốn khóc, nói với mình là không thể khóc ở trước mặt của Bùi Dục Ngôn được.
Bây giờ anh đã bắt đầu thấy chán ghét cô.
Mặc dù là cô chưa từng yêu đương, nhưng mà cô cũng biết khóc ở trước mặt của một người đàn ông không yêu mình thì chỉ làm cho anh ta ghét mình hơn mà thôi.
Bùi Dục Ngôn nghe thấy câu trả lời của cô, trong lòng càng buồn bực hơn, sải bước đi ra ngoài, âm thanh đóng cửa nặng nề vang lên.
Cửa vừa mới được đóng lại, Lục Thanh Du liền ôm đầu của mình vùi vào gối khóc nấc lên.
Cô sợ bọn họ sẽ nghe được, cho nên cô khóc rất nhỏ.
Thật ra thì Bùi Dục Ngôn đối xử với cô rất tốt, anh chỉ là không yêu cô mà thôi.
…
Ngày hôm sau.
Trời còn chưa sáng thì Bùi Dục Ngôn đã thức dậy, anh đến thành phố T là để chấp hành nhiệm vụ, đương nhiên không thể nào cứ đợi ở chỗ này.
Tối ngày hôm qua hai người bọn họ bàn luận với nhau rất lâu, ngủ rất muộn, Bùi Diệp Kỳ đi theo anh bước ra từ phòng ngủ, sắc mặt hơi kém.
Anh ta nhìn thấy Bùi Dục Ngôn đang nhìn về phía cửa phòng của Lục Thanh Du, liền lên tiếng hỏi: “Anh không chào tạm biệt Thanh Du rồi hẵng đi hả?”
Vẻ mặt có Bùi Dục Ngôn hơi đông cứng lại, rũ mắt xuống che khuất cảm xúc nơi đáy mắt, hờ hững nói: “Không cần đâu, cũng không phải là không thể gặp nhau nữa.”
Bùi Diệp Kỳ lơ đễnh nhún vai, cũng không nhiều lời nữa.
Chờ đến lúc Lục Thanh Du thức dậy thì Bùi Dục Ngôn đã đi được một lúc, Bùi Diệp Kỳ đang làm bữa ăn sáng trong phòng bếp.
Lục Thanh Du cười tủm tỉm chào hỏi Bùi Diệp Kỳ: “Chào buổi sáng anh hai.”
Hôm qua cô đã khóc thật lâu, vừa mới soi gương liền phát hiện hai mắt của mình hơi sưng lên, cô không thể không thoa chút phấn để che một chút.
Bùi Diệp Kỳ quay đầu nhìn cô một cái: “Lập tức có thể ăn sáng ngay đây.”
Lục Thanh Du nhìn xung quanh, phát hiện không nhìn thấy bóng dáng của Bùi Dục Ngôn.
Bùi Diệp Kỳ đúng lúc mang bữa ăn sáng đến, thấy cô nhìn xung quanh, không cần suy nghĩ nhiều cũng biết là cô đang tìm ai.
Anh thở dài ở trong lòng, lên tiếng giải thích: “Lúc nãy anh cả đã đi rồi.”
“À!” Lục Thanh Du lên tiếng, biểu cảm ở trên mặt của cô sụp đổ trong phút chốc.
“Ăn sáng xong thì anh đưa em đến sân bay.”
“Vâng.”
Lục Thanh Du trả lời dứt khoát như vậy, ngược lại khiến cho Bùi Diệp Kỳ hơi kinh ngạc.
Anh ta không phải là người biết an ủi người khác, hơi suy nghĩ một chút, anh ta mới lên tiếng nói: “Tình huống hiện tại có chút khẩn cấp, lúc anh ấy đi thì em vẫn còn đang ngủ, anh ấy không muốn gọi em tỉnh dậy, cho nên…”
“Em biết mà!”
Lục Thanh Du cắt ngang lời của Bùi Diệp Kỳ, nụ cười trên gương mặt của cô nhẹ nhàng nhưng mà lại có vẻ bất lực.
Cô đều hiểu hết, mặc dù là Bùi Dục Ngôn thương yêu cô, nhưng mà anh rất chán ghét cô vẫn luôn lấy thân phận một người yêu anh để quấn lấy anh chứ gì.
Bùi Diệp Kỳ cũng ý thức được Lục Thanh Du hơi khác thường, nghĩ đến Bùi Dục Ngôn cố chấp như vậy, thở dài ở trong lòng.
Hai người bọn họ thật sự có duyên phận ở cùng với nhau, chắc cũng phải vất vả đây.
Duyên phận?
Anh đột nhiên nhớ đến Tô Yến Nhi, anh đến thành phố T cũng không có thời gian để liên lạc với hai mẹ con bọn họ, cũng chỉ gửi cho cô một tin nhắn, người phụ nữ kia ngoại trừ gửi cho anh một tin nhắn có chữ “Ừm” thì cũng không liên lạc lại với anh ta.
Thật sự lạnh nhạt mà.
Mặc dù cảm thấy không vui vì sự lạnh nhạt của Tô Yến Nhi, nhưng mà anh ta cũng có thể hiểu được.
Anh ta đã bước qua tuổi xây dựng sự nghiệp, lại từng có một cuộc hôn nhân thất bại, anh ta cũng không còn cưỡng cầu về vấn đề tình cảm nam nữ nữa.
Nhưng mà người phụ nữ này với anh cũng coi như là có duyên phận đi, mà cô lại sinh cho anh ta một đứa con trai, tình huống của anh ta cũng có chút đặc thù, cũng không muốn để cho con của mình cũng giống như mình.
Chờ anh trở lại Cảnh Thành, anh muốn nói một vài lời với người phụ nữ đó.
Bùi Diệp Kỳ đưa Lục Thanh Du đến sân bay, cô cũng không làm ầm ĩ, trước khi đi còn căn dặn anh ta phải chú ý an toàn.
Cô cười chọc ghẹo anh ta: “Anh hai, anh phải bảo trọng đó nha, trong nhà còn có chị dâu và Tiểu Diễm Diễm đang chờ anh đó.”
“Anh biết rồi.” Bùi Diệp Kỳ nhẹ nhàng gật đầu với cô, ý cười ở trên mặt nhợt nhạt.
Lục Thanh Du có vẻ như là đã trưởng thành rất nhiều chỉ sau một đêm, anh ta nhìn thấy mà cũng có cảm giác hơi khó chịu.
…
Máy bay hạ cánh ở sân bay quốc tế Cảnh Thành.
Lục Thanh Du đi ra từ sân bay, ở phía trước thổi đến cơn gió lạnh làm cho cô co rúm lại một chỗ.
Cảnh Thành lạnh hơn so với thành phố T.
Cô đón xe trở về nhà của mình, bước vào cửa thì đã nhìn thấy tất cả những người nhà họ Lục nghiêm túc ngồi ở trên ghế sofa, giống như là đã chờ đợi từ lâu.
Lục Thanh Du chớp mắt một cái, lui về phía sau hai bước, khóe miệng nâng lên ý cười gượng gạo: “Ha ha, hình như là ví tiền của con đã rơi ở trên xe taxi rồi, để con đi xem xem xe đã đi chưa.”
Nói xong cô liền quay người lại chạy ra bên ngoài, ngay cả vali cũng không cần.
“Lục Thanh Du, con đứng lại đó cho ba.”
Sau lưng truyền đến tiếng gầm thét giận dữ của ba Lục, thân thể nhỏ bé của Lục Thanh Du bị dọa cho run rẩy, dưới chân giống như mọc rễ, không dám tiếp tục chạy về phía trước một bước nào nữa.
Cô cho là mình đã im lặng không tiếng động chạy đến thành phố T, còn có thể im lặng không tiếng động mà về nhà, thế nhưng tình hình như thế này chắc chắn là người trong nhà đã biết cô làm ra chuyện tốt gì rồi.
Tiêu đời rồi, lần này cô không bị nhốt lại thì mới là lạ đó!
“Ba, mấy ngày không gặp, tinh thần của ba vẫn tốt như vậy, nói chuyện cũng cực kỳ hùng hồn luôn nha.” Cô chậm chạp xoay người đi vào bên trong, khóe mắt liếc nhìn về phía Lục Tử Uyên ở một bên.
Anh trai à, mau cứu em đi.
Ba Lục căn bản không thèm quan tâm đến bộ dạng này của cô, ông ngồi ngay ngắn ở trên ghế sofa, vẻ mặt nghiêm túc, rống to: “Nghiêm, đứng thẳng, đứng thẳng người lên.”
Trong lòng của Lục Thanh Du liền nghĩ đến Bùi Dục Ngôn.
Cô hít sâu một hơi, đứng nghiêm với tư thế quân đội tiêu chuẩn.
Kết quả cuối cùng giống y như cô đã dự đoán, ba Lục đã nhốt cô lại.
Lúc còn bé, cô và Lục Tử Uyên nghịch ngợm thì ba Lục cũng sẽ cấm đoán bọn họ, nhưng mà lần nào cũng sẽ chỉ nhốt cô một chốc liền thả ra, dù sao thì cô cũng khá được chiều chuộng ở nhà.
Cô cũng không cãi lại gì nhiều, cứ vui vẻ tiếp nhận sự trừng phạt này.
Về đến phòng, cô nghiêng người ngã xuống giường, có chút mất hồn mà suy nghĩ.
Hình như là mình đã lập tức trở nên hiểu chuyện, nếu như đổi lại là trước kia, ba Lục mà nhốt cô lại thì cô sẽ nghĩ trăm phương nghìn kế mà chạy ra bên ngoài.
Lần này là do cô đã làm không đúng, cho nên an phận bị nhốt mấy ngày để ông cụ vui vẻ một chút đi.
Nhưng mà lần này ba Lục khá nghiêm túc, tịch thu điện thoại di động của cô, máy tính bảng và máy vi tính.
Có lẽ là bởi vì cảm thấy khó chịu vì Bùi Dục Ngôn, là một cô gái nghiện internet, bị tịch thu hết tất cả các công cụ có thể lên mạng mà cô cũng không cảm thấy khó chịu gì.
Không phải là vẫn còn có tivi và phòng làm việc sao, nếu như không được nữa thì cứ vận động ở phòng bên cạnh là được rồi.
Một tuần lễ trôi qua, cô ở trong nhà, nếu không phải là xem tivi thì chính là đến thư phòng nếu không thì kéo một tấm thảm yoga rồi tập yoga ở trong phòng.
Chuyện này đã dọa cho ba mẹ Lục sợ hãi.
Mặc dù là bọn họ đều hi vọng Lục Thanh Du ngoan ngoãn nghe lời một chút, nhưng mà cái này cũng đã quá ngoan rồi.
Hai người già nhịn không được bắt đầu tìm Lục Thanh Du tâm sự.
Đầu tiên là mẹ Lục đến tìm Lục Thanh Du, bà ấy lấy cớ muốn đi dạo phố: “Thanh Du, ngày mai mẹ chuẩn bị đến trung tâm mua sắm mua mấy bộ quần áo mới, con có thể đi cùng để chọn cho mẹ vài bộ được không?”
“Đương nhiên là có thể rồi.” Trong tay của Lục Thanh Du đang cầm một quyển sách, dành ra chút thời gian trả lời một câu, còn nở nụ cười với mẹ Lục.
Hiểu con gái không ai bằng mẹ cả, lúc này mẹ Lục mới cảm giác được có thể là Lục Thanh Du đã gặp chuyện gì đó.
.