Ông Xã Thần Bí

Bùi Chính Thành và Lục Thời Sơ vừa ra ngoài, trong phòng bao liền trở nên hoàn toàn yên tĩnh.

Cho dù Trần Minh Tân không nói gì, cũng không làm gì nhưng lại có cảm giác tồn tại vô cùng mãnh liệt, khiến người khác không thể bỏ qua.

Tay cầm túi của Tô Ánh Nguyệt xiết chặt, vấn đề liên quan đến cảnh tượng nhìn thấy trước đó muốn bật thốt thành lời, cô lại đột nhiên nhớ tới giấy chứng nhận ly hôn anh cầm trước đây.

Xem ra anh thật sự quyết định muốn ly hôn với cô.

Anh đã quyết định ly hôn với cô, anh muốn thân mật với người con gái nào thì có liên quan gì tới cô?

Cô không có bất kỳ lý do gì, cũng không có bất cứ lập trường gì để chất vấn anh.

Tô Ánh Nguyệt chỉ suy nghĩ vài giây liền xoay người muốn ra ngoài, không đề phòng liền bị người đàn ông phía sau nắm lấy tay.

“Đi đâu?”

Lời vừa dứt, bàn tay nắm lấy cô hơi dùng sức rồi kéo cả người cô vào lòng.

Tô Ánh Nguyệt va mạnh vào ngực anh.

Vóc người anh rất tốt, cô tiếp xúc thấy ngực anh cũng cứng như đá, bị va phải khiến chóp mũi cô hơi đau.

Túi trong tay rơi xuống đất, cô theo bản năng túm lấy vạt áo anh, anh nhân cơ hội này xiết chặt cánh tay ôm cô vào lòng.

Hai người dán sát vào nhau, nhiệt độ trên người Trần Minh Tân rất cao, cách một lớp quần áo Tô Ánh Nguyệt cũng có cảm giác bị thiêu đốt.

Cảnh tượng anh ôm, hôn người phụ nữ đó lại đột nhiên hiện lên trong đầu cô, sắc mặt Tô Ánh Nguyệt thay đổi, giãy giụa vài cái nhưng không được, lạnh giọng nói: “Bỏ tôi ra.”

Trần Minh Tân dường như không nghe thấy lời cô nói, không trả lời mà hỏi ngược lại: “Bàn tay bẩn thỉu là cái gì?”

Anh nhớ câu nói khi nãy cô nói với anh, đừng lấy bàn tay bẩn thỉu chạm vào cô.

“Tay anh chính là bàn tay bẩn thỉu!” Tô Ánh Nguyệt ngửa đầu nhìn anh, nói từng chữ một.

Trần Minh Tân nghe vậy thì hơi nhíu mày, bàn tay vốn dĩ đang đặt ở eo cô giờ đây di chuyển xuống dưới một chút, đặt trên bờ mông kiêu hãnh của cô, năm ngón tay xiết chặt, nhéo một cái thật mạnh, cả người Tô Ánh Nguyệt cứng đờ, chỉ nghe thấy anh nói: “Bàn tay bẩn thỉu của tôi đang chạm vào đâu đây?”

“Vô sỉ!”

Tô Ánh Nguyệt không giãy ra được lại không khỏe bằng anh, cô không phản kháng được, khuôn mặt đỏ ửng lọt vào mắt Trần Minh Tân lại càng thêm cám dỗ.

Đôi mắt sâu hơn vài phần, anh cúi đầu hôn lên môi cô.

Tô Ánh Nguyệt trừng lớn mắt.

Người đàn ông này sao có thể vô sỉ như vậy, vừa nãy đã ôm ấp thân mật với nữ tiếp rượu rồi bây giờ lại đến hôn cô, anh coi cô là gì?

Tô Ánh Nguyệt mở miệng hung hăng cắn anh một cái, cho rằng anh sẽ lùi lại.

Kết quả, Trần Minh Tân chỉ ngừng lại một chút rồi hôn càng sâu càng nặng.

Sau khi hôn xong, Tô Ánh Nguyệt không chút do dự vung tay tát lên mặt anh.

“Bốp!”

Âm thanh trong trẻo vang vọng trong căn phòng, sau đó là sự yên lặng chết chóc.

Tô Ánh Nguyệt nhớ đến lần trước, phản ứng của Trần Minh Tân sau khi cô đánh anh, lúc này cô mới cảm thấy có chút nghĩ lại mà sợ lùi về sau liên tiếp hai bước.

Mặc dù lòng có hơi hoảng loạn nhưng trên mặt vẫn ra vẻ bình tĩnh đối diện ánh nhìn của anh.

“Lần thứ hai.” Trần Minh Tân sờ bên má bị cô đánh, con ngươi âm trầm, nhìn chằm chằm cô.

Tô Ánh Nguyệt nắm chặt tay lại, rõ ràng là anh không đúng với mình trước, cô tát anh một cái vì sao cô phải chột dạ.

Vừa nghĩ như vậy, Tô Ánh Nguyệt liền hếch cằm lên, không chút nhượng bộ nhìn anh.

Trần Minh Tân thấy dáng vẻ đánh người vẫn còn lý lẽ của cô, suýt chút nữa bị tức đến phát cười: “Là tôi chiều em quá nên em mới lại đánh tôi như vậy, có phải sau này còn muốn ngồi lên đầu tôi nữa hay không?”

“Anh yên tâm, chỉ cần anh cách xa tôi ra một chút thì cho dù có cầu xin tôi đánh anh, tôi cũng chê bẩn tay.” Tô Ánh Nguyệt cười lạnh, cô ghét nhất dáng vẻ ra vẻ đạo mạo này của anh.

Rõ ràng là anh làm chuyện không đúng nhưng anh vẫn bày ra dáng vẻ rất có lý.

Trên mặt Trần Minh Tân xẹt qua một tia âm trầm, đi về phía Tô Ánh Nguyệt, giọng nói âm trầm như vẻ mặt anh: “Khi chúng ta tiếp xúc không có khoảng cách, có phải càng bẩn hơn không?”

“Anh...”

Trong chuyện nam nữ, Tô Ánh Nguyệt chỉ là người mới, ngoại trừ một lần duy nhất đó ra thì cả người cô cũng không phải là người tỉnh táo.

Đối với lời nói trắng trợn của Trần Minh Tân, cô hoàn toàn không biết nên nói gì để phản bác.

Trần Minh Tân lại không có ý định bỏ qua cho cô.

Cô lùi về sau thì anh lại tiến tới, đến khi cô lùi đến góc tường không thể lùi được nữa, anh mới cúi đầu, chóp mũi chỉ cách cô nửa tấc: “Trả lời tôi.”

Tô Ánh Nguyệt mím môi không trả lời.

Dựa vào đâu mà anh có thể sau khi thân mật với người phụ nữ tiếp rượu đó còn có thể điềm nhiên như không đến hôn cô, bây giờ lại còn nói lời đó.

Tô Ánh Nguyệt càng nghĩ càng cảm thấy tủi thân, cắn môi hét lên với anh: “Trần Minh Tân, anh dựa vào cái gì mà lại bắt nạt người khác như vậy?!”

Anh bắt nạt người khác?

Sao anh lại thấy từ trước đến giờ đều là cô bắt nạt anh?

Tìm cô muốn một đáp án, cô để anh đi nuôi một chú cún.

Đưa giấy chứng nhận ly hôn cho cô, cô cũng không có dáng vẻ phản cảm chút nào lại còn tỉ mỉ đọc điều khoản bên trong rồi bảo anh tìm người sửa lại một bản, như thể muốn nhanh chóng ly hôn với anh.

Bây giờ thì hay rồi, cô không nói lời nào cùng người đàn ông khác ra ngoài ăn cơm, một lời giải thích cũng không có còn nói anh bắt nạt cô?

“Học được cách cắn ngược người khác từ bao giờ vậy?” Trần Minh Tần đưa tay chống lên tường sau lưng cô, rũ mắt nhìn cô, ánh mắt dần dần mềm mại.

Tay anh ngăn bên người cô khiến cô cảm giác như đang được anh ôm, tim đập có chút nhanh, nghiêng đầu đi, chóp mũi chua xót: “Người cắn ngược lại rõ ràng là anh.”

“Sao tôi...” Trần Minh Tân còn chưa nói xong đã bị dòng nước trong suốt lấp lánh xẹt qua đáy mắt cô ngăn lại, cơn giận trong lòng dường như cũng trong nháy mắt bình ổn trở lại.

Trần Minh Tân thở dài một hơi, đưa tay lau nước mắt ở khóe mắt cô: “Tôi cắn ngược lại lúc nào chứ? Em đánh người lại còn khóc trước, trách tôi?”

“Trách anh, ôm ấp thân mật với nữ tiếp rượu rồi lại còn đến ôm tôi, bẩn muốn chết, bẩn muốn chết.”

Tô Ánh Nguyệt nói hai lần ‘bẩn muốn chết’ liền đưa tay hung hăng lau khóe mắt anh vừa chạm vào, ánh mắt lộ vẻ ghét bỏ.

Trần Minh Tân ngạc nhiên.

Cô, nhìn thấy rồi?

Tô Ánh Nguyệt dùng sức lau đi, lau khiến đôi mắt trở nên đỏ au, hai vành mắt cũng đỏ như con thỏ nhỏ.

Trần Minh Tân giữ tay cô lại, đưa lên môi hôn một cái, trong ngữ khí mang theo ý cười nhàn nhạt, giọng nói nghe càng thêm mê hoặc: “Tôi và người phụ nữ khác thân mật khiến em đau lòng như vậy sao? Mắt cũng bị khóc đỏ hết rồi.”

Nói xong lại cúi đầu hôn lên mắt cô.

Tô Ánh Nguyệt nghiêng đầu đi, cũng không rút tay về tiếp tục khóc, hiển nhiên là đang cam chịu.

Trần Minh Tân cảm thấy mình điên rồi, cảm thấy khi người con gái này khóc lại cũng rất xinh, rất... đáng yêu?

Nhưng lại không nhẫn tâm nhìn bèn lên tiếng giải thích: “Nếu đã nhìn thấy tại sao không nhìn lâu thêm chút nữa, xem tôi đẩy cô ta ra thế nào?”

Cuối cùng Tô Ánh Nguyệt cũng chịu quay đầu nhìn anh nhưng rất nhanh lại quay đầu đi, rất rõ ràng là không tin anh.

Trần Minh Tân cũng không tức giận, sờ mặt cô cất giọng nhẹ nhàng: “Không tin? Vậy về nhà thử một chút xem tôi có sạch sẽ không nhé!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui