CHƯƠNG 16: KÌM NÉN LÀ KHÔNG ĐÚNG
Hai người vào đến nhà thì phát hiện thấy trên bàn chất đầy… thức ăn?!
Trong một chiếc đĩa có vẻ như là một đĩa sườn sụn nướng than, nhưng than là than tốt, còn sườn sụn thì ở đâu rồi? Còn trong một đĩa khác là một đống rau vàng vàng, lẽ nào ra rau chân vịt… trong truyền thuyết?! còn có một bát lớn bên trong là… nước rửa nồi?!… Rất đen… là sốt tương dầu phải không?
Lý Vũ Hiên đang mặc tạp dề đang ra sức vật lộn với đống xoong chảo, khuôn mặt đau khổ thò đầu xem cuốn hướng dẫn nấu ăn, cố gắng khống chế một con cá đang quẫy lung tung trượt tay một cái làm rơi luôn con cá vào chảo dầu đầy khói, một tiếng bùng vang lên, lửa cháy đùng lên Lý Vũ Hiên sợ hãi vứt chảo ôm chặt lấy đầu chạy chốn.
Hai người đứng trước cửa: Lý Vũ Hiên (Hồ Ly), anh chắc chắn là không phải đang đốt nhà bếp đó chứ?
Lý Vũ Hiên chạy đến cửa, đúng lúc nhìn thấy hai người mặt mũi đen xì, liền cười khan “Hì hì, về rồi à, sao mà về muộn thế, rau đã nguội cả rồi, nhanh rửa tay ăn cơm, cá diêu hồng xong ngay bây giờ đây”
Lý Minh Triết nhìn vào những đĩa bày trên bàn, hoàn toàn không thể đoán ra được nguyên liệu là ra nó là “rau”, mặt chẳng để lộ cảm xúc gì “ừ” một tiếng, thay dép đi lên lầu.
Đậu Đậu cúi thấp đầu, chốn Lý Vũ Hiên, Lý Vũ Hiên chắn đường không cho cô đi “Đậu Đậu, tôi sai rồi, cô đừng giận tôi được không?”
Đậu Đậu tiếp tục cúi đầu, chân di di dưới đất.
Loại chuyện này cũng chẳng phải là chuyện có tức giận hay không, mà là rất… rất khó khiến người ta tiếp nhận, người luôn coi là bạn đột nhiên làm những việc làm quá đáng, đầu tiên trong lòng cũng có chút gì đó khó chấp nhận, chính là kiểu như… haiza, đối với Hồ Ly cũng có một chút xíu cảm tình, nhưng cách làm của anh ta thực sự là… một nụ hôn mà hàng vạn người nhìn… haiza, đỏ mặt… tim đập thình thịch…
Lý Vũ Hiên thấy cô không phản kháng nên cũng không gấp gáp, khoa chân múa tay giải thích “Đậu Đậu, sau này tôi sẽ không như vậy nữa, thật đấy, tôi đích thân xuống bếp nấu cho cô ăn, cô không thích ăn đồ mua ở ngoài mà thích đồ ăn có hương vị gia đình đúng không?”
Lý Vũ Hiên quay đầu, nét mặt đột nhiên thay đổi, hét ầm lên một tiếng, ôm luôn lọ hoa ở dưới chân đi, Đậu Đậu đờ đẫn nhìn Lý Vũ Hiên đem nọ hoa ném vào trong… chiếc nồi đang bốc khói nghi ngút.
Choang choang! Cạch cạch!… Đoàng đoàng!
Lý Minh Triết xông thẳng từ trên lầu xuống, dùng bình cứu hỏa dập lửa, đóng chặt bình gas lại, tức giận xông vào nhà bếp lôi Lý Vũ Hiên ra, Lý Vũ Hiên ôm đầu rống lên “Gãy tay của em rồi…”
Gân xanh trên trán Lý Minh Triết nổi hết lên cắn răng cắn lợi “Đây là bình hoa xứ tôi đã phải bỏ ra 30 vạn tệ để mua về!”
Lý Vũ Hiên toát mồ hôi.
Hai người họ trừng mắt nhìn nhau, Lý Minh Triết tức đến mức xì khói, Lý Vũ Hiên rống lên miệng lập cập lập cập, còn Đậu Đậu nhỏ bé thì lặng lẽ đi vào trong bếp thu dọn tàn cục, cạo sạch lớn cơm cháy trong nồi, rồi cho gạo mới vào, rửa sạch chỗ nồi trong bếp, cắt mấy quả cà chua trong bếp, lấy ra một miếng thi bò lớn từ tủ lạnh ra cắt thành thừng miếng.
Khi thịt bò với cà chua tươi thơm ngon được đưa ra khỏi lò thì cơm cũng chín.
Mùi thức ăn thơm nồng làm chuyển sự chú ý của hai người trong phòng khách, Lý Minh Triết tức giận buông Lý Vũ Hiên ra, rửa tay rồi ngồi xuống bàn ăn, Lý Vũ Hiên trừng mắt lườm, dài miệng nói “Chẳng phải chỉ là một cái bình hoa sao, ai bảo anh vứt bừa bãi đồ cổ.”
Lý Minh Triết đứng lên sắc mặt tái xanh chỉ vào Lý Vũ Hiên, đang định ra tay.
Đậu Đậu từ phòng bếp đi ra “Ai đến bê giúp đĩa rau với?”
Lý Vũ Hiên huých vào người anh người anh mình một cái rồi chạy thẳng vào bếp vứt lại Lý Minh Triết đứng cạnh bàn ăn tức giận, nếu như không phải để giữ cho Đậu Đậu ở lại nhà và cùng mình bồi đắp tình cảm thì đã dần cho tên tiểu tử thối kia một trận rồi!
“Ừm, thơm quá, hóa ra Đậu Đậu biết làm cơm!”
Lý Vũ Hiên vui vẻ bưng một bát to ra, Đậu Đậu đi ở phía sau, trong tay bưng ba bát cơm nóng hổi, hai người một trước một sau đến bên bàn ăn, Lý Vũ Hiên đặt thịt bò xuống quay lại đón bát cơm trên tay Đậu Đậu.
“Đậu Đậu ngồi đi.”
Lý Vũ Hiên kéo cái ghế bên cạnh mình khom người mời Đậu Đậu ngồi xuống bên cạnh anh.
Đậu Đậu cẩn thận nhìn Lý Minh Triết, cắn căn môi, ngồi xuống cạnh Lý Vũ Hiên.
Sao mà nhìn thế nào cũng thấy hai người kia lại hài hòa như vậy, bất luận người con gái kia ở cạnh ai, Lý Vũ Hiên hay Châu Long Phát, cô ấy điều biểu hiện rất tự nhiên thoải mái, nếu có tức giận cũng bộc lộ hết ra ngoài, nhưng khi ở cùng mình cô ấy luôn căng thẳng, nói không rõ ràng, bị ức hiếp cô cũng không dám phản kháng, cái cảm giác này khiến Lý Minh Triết cảm thấy mình giống như con sói gian ác chuyên bắt nạt cô bé quàng khăn đỏ vậy.
Lý Vũ Hiên đưa một bát cơm đẩy sang chỗ Lý Minh Triết “Anh, đừng giận nữa, để hôm khác em sẽ mua đền anh một chiếc khác?”
Đền? Tiền tiêu của cậu chẳng phải là tiền của tôi sao?!
Lý Minh Triết tức giận trừng mắt nhìn Lý Vũ Hiên một cái, tức đến mức không ăn nổi cơm nữa, đẩy ghế quay mặt bỏ đi, cũng đúng bất kì ai bị người khác làm hỏng đồ vật mà mình thích nhất mà đến một câu xin lỗi cũng chẳng được nghe đều có thể tức giận như vậy.
Nếu không phải là sức khỏe của cha không tốt, thì làm sao có thể tiếp tay cho một thằng em luôn khiến người khác đau đầu thế này.
Đậu Đậu thấy vậy liền đuổi theo “Tổng giám đốc…”
Vốn dĩ Lý Minh Triết giận Lý Vũ Hiên cũng chỉ giận khoảng 7 phần, lại nghe thấy Đậu Đậu gọi mình là “Tổng giám đốc” như trong khi làm việc như vậy thì lửa giận lập tức cao thêm 3 trượng, cô ấy gọi Lý Vũ Hiên lúc nào cũng gọi là “Hồ Ly”, tuy chẳng phải là từ so sánh đẹp đẽ gì nhưng so với “Tổng giám đốc” còn thân thiết hơn nhiều.
Đậu Đậu nhìn thấy Lý Minh Triết tức giận hơn đi vào trong phòng chẳng hiểu làm sao cả.
Lý Vũ Hiên đi đến đưa tay xoa xoa mái tóc mềm mại của Đậu Đậu “Mặc kệ anh ấy, tính khí này của anh tôi quen rồi là không sao.”
Đậu Đậu gật gật đầu, cùng Lý Vũ Hiên ăn cơm, một bát cà chua với thịt bò lớn, thêm vào một chút rau thơm và dấm, thịt bò rất mềm, hương vị tươi ngon không gì sánh bằng, Lý Vũ Hiên ăn cả bát lớn, miệng dính đầy dầu “Đậu Đậu, từ trước đến nay tôi chưa bao giờ biết cơm Trung Quốc lại ngon như thế này!”
“Hồ Ly, buổi tối ăn no quá sẽ không tốt cho dạ dày… anh ăn ít thôi nhé.”
Đậu Đậu nhìn cái cửa phòng đóng im ỉm trên lầu, lén lút lấy bát không múc một bát thịt bò để sang một bên, Lý Vũ Hiên nhìn thấy trong mắt có một chút phức tạp thoáng qua, nhưng lại xem như không có chuyện gì tiếp tục ăn cơm cùng Đậu Đậu.
Ăn cơm xong hai người cười nói cùng rửa bát.
“Đậu Đậu, chúng ta đi hóng gió nhé, tôi phát hiện có một cảng biển cảnh đêm ở đó rất đẹp.”
Lý Vũ Hiên tích cực cỗ vũ Đậu Đậu đi cùng anh ta, nhưng Đậu Đậu lấy cớ là mệt tránh Hồ Ly chạy về phòng của mình, đóng cửa phòng lại, Lý Vũ Hiên mở tủ lạnh, bên trong có một bát thịt bò được gói lại cẩn thận bằng túi bảo quản đồ ăn, còn có một bát cơm nhỏ, bàn tay nắm mở cửa tủ lạnh nắm chặt lại các ngón tay thâm tím tái xanh lại.
“Cộc cộc…”
Lý Minh Triết ngẩng đầu lên khỏi máy tính, mắt lướt qua chiếc đồng hồ treo tường, 9 giờ.
“Vào.”
Đậu Đậu cúi gằm đầu, bưng chiếc khay nhỏ đưa nửa người vào thám thính trước, nhìn thấy Lý Minh Triết đang nhìn cô, vội vàng mỉm cười đưa cả người vào, dùng mông đóng cửa phòng lại.
“Cái này… tổng giám đốc, tôi…”
Lý Minh Triết khẽ nhìn thấy cô gái nói năng ấp úng được nửa câu liền cúi đầu chẳng có động tĩnh gì, không kìm được thở dài một cái, tại sao cô ấy không thể đối xử với mình bình thường như đối với những người khác nhỉ?
Lẽ nào có chỗ nào đó khiến cô ấy phải đề phòng?
Lý Minh Triết cảm thấy, dường như mình không nhất thiết phải nói chuyện thăm dò với cô thư ký này, ngẩng mạnh đầu lên, thì phát hiện Đậu Đậu đã ở ngay trước mặt, đang bưng một chiếc khay, trong đó có một bát thịt bò sốt cà chua, thịt bò được sắt thành sợi, mùi thơm rất hấp dẫn, bát cơm trắng trong như ngọc thật hấp dẫn, giống như là màu trắng nõn nà của da cô vậy…
Hai cánh tay mềm mại dường như có sức hấp dẫn làm người khác không thể đưa mắt về hướng khác.
“Tổng giám đốc.”
Lý Minh Triết đột nhiên bừng tỉnh, nhìn Đậu Đậu đang chẳng hiểu gì, cảm thấy có chút ngượng ngùng, ho khan vài tiếng rồi làm bộ “Tôi không đói, cô… nghỉ sớm đi.”
Đậu Đậu đi đến phía trước “Tổng giám đốc, cơm và thức ăn tôi đã dùng lò vi sóng hâm nóng rồi, mùi vị không thay đổi đâu, anh ăn một chút đi, tức giận mà lại đói bụng đi ngủ sẽ không tốt cho dạ dày đâu.”
Những lời nói dịu dàng như là dòng suối nước nóng chảy vào trong lòng người ta vậy, bao nhiêu năm nay, chỉ có một mình mình tăng ca trong đêm tối, dạ dày trống không chỉ có thể dùng café để lấp đầy, bây giờ một chút cơm với thức ăn vô cùng đơn giản lại có thể làm khơi dậy những cảm giác sâu thẳm trong lòng Lý Minh Triết, dường như đây gọi một loại tình cảm rung động mãnh liệt.
Lý Minh Triết nhìm chăm chú cô gái đứng dưới đèn, trong ánh mắt của cô có sự quan tâm thân thiết, sự dịu dàng đó, cái cách làm cho người ta phải động lòng đó, Đậu Đậu xoa xoa mặt kì quái hỏi “Tổng giám đốc, anh đang nhìn gì vậy?”
Lý Minh Triết từ trên ghế đứng dậy, đi vòng qua bàn máy tính đến chỗ Đậu Đậu, Đậu Đậu lặng im nhìn anh tiến đến, từ từ ôm mình vào trong lòng, hai cánh tay dùng lực ôm chặt cơ thể mình, nhưng không chặt đến mức khiến người ta ngộp thở như cái ôm của Lý Vũ Hiên, mà là một cái ôm nhẹ nhàng để cô có thể thở được một cách thoải mái.
“Gọi anh là Minh Triết.”
“Ý?!”
“Sau này khi nào không ở công ty gọi anh là Minh Triết.”
“Nhưng mà…”
“Không nhưng mà gì hết, quên một lần, sẽ cắt luôn tiền thưởng quý.”
“…”
Lý Minh Triết nhìn chằm chằm vào máy tính, từ từ ăn cơm trong khay Đậu Đậu hiếu kì đi xem xét khắp phòng, căn phòng không lớn, đồ đạc đơn giản, nhưng cũng giống như phòng khách, màu sắc chủ yếu đều là màu đen, chỉ có một ít đồ vật là màu trắng hoặc màu xám, các đồ dùng trên giường đều gọn gàng, mỗi đồ đạc đều được sắp xếp ngăn nắp.
Đậu Đậu luôn rất hiếu kì, tại sao trong nhà của Lý Minh Triết tự nhiên lại xuất hiện một căn phòng có phong cách hoàn toàn khác biệt đó chính là căn phòng cô đang ở, trong phòng tất cả đồ vật đều có màu hồng nhạt là căn phòng đặc trưng cho một cô gái, muốn hỏi, nhưng không biết bắt đầu hỏi từ đâu.
Lý Minh Triết nhấp nhấp chuột, mắt chăm chú nhìn vào màn hình, một tay cầm thìa, tay kia thì ấn ấn vào huyệt thái dương.
“Tổng… Minh, Minh Triết?”
Lý Minh Triết buông thìa xuống, ngẩng đầu thăm dò cô.
“Cái đó… không nên làm việc muộn quá.” Mặt Đậu Đậu đỏ bừng lên, xấu hổ quá…
Lý Minh Triết cười, lưu phương án trong máy tính lại, tắt máy tính, chuyên tâm tập trung ăn cơm, cơm vừa đủ no được bảy tám phần, chẳng mấy chốc đã ăn hết, Lý Minh Triết đặt bát đũa xuống, nhìn người con gái đang sờ sờ mó mó khắp phòng, trong lòng đột nhiên có cảm giác ấm áp thoải mái, cô ấy lúc nào cũng yên lặng, lúc nào cũng mềm mại khiến người ta chỉ muốn ôm vào lòng.
Nghĩ đến đó Lý Minh Triết liền làm luôn.
Khi Đậu Đậu đang đứng trước một cửa sổ lớn nhìn ra bên ngoài ngắm cảnh, đột nhiên bị người đàn ông ôm vào lòng từ phía sau, khẽ phát ra một tiếng kêu ngạc nhiên, nhưng phát hiện ra người phía sau là Lý Minh Triết, người đàn ông lúc nào cũng ở vị trí cao vời vợi, nhưng khuôn mặt nhìn nghiêng rất đẹp trai kia đang chầm chậm tựa lên đầu cô, ấm áp mà lại khiến cho người ta đỏ bừng mặt tim loạn nhịp, động tác rất thân mật…
Hai người đứng tựa vào nhau cùng ngắm cảnh đêm tuyệt đẹp bên ngoài.
Từ trước đến nay chưa bao giờ cảm thấy cảnh đêm của thành phố lại đẹp diệu kì như thế này, giống như là những vì tinh tú trong màn trời đêm khiến lòng người mê đắm.
Đậu Đậu không dám cử động, Lý Minh Triết cứ ôm như vậy, lực ôm vừa đủ, đường như là hai tay chỉ khoác hờ trước ngực cô, mùi thơm nhè nhẹ bay vào trong tim trong phổi, không có mùi thơm nồng như nước hoa nhưng mùi thơm dịu nhẹ này đúng là ngoài sức mong muốn.
Từng giây từng phút cứ thế trôi qua, cảnh đêm bên ngoài cũng dần dần thay đổi càng ngày càng tối hơn, đêm khuya rồi.
Khi Lý Minh Triết buông cô ra, Đậu Đậu chạy ra ngoài như người chạy trốn vậy, nhưng cái hương thơm thanh khiết kia của cô vẫn còn lưu trên cánh tay, đặt trên mũi không sao diễn tả được, giây thần kinh như bị làm sao đó.
Cô gái nhỏ xấu hổ, Lý Minh Triết tự cười với mình, đi tắm rửa ngủ thôi.
Đậu Đậu chạy về phòng của mình, ngực vẫn đập phập phồng, anh ấy… anh ấy không phải thực sự…
Không thể nào, anh ấy cao quý như vậy, là con cái của gia đình danh giá, làm sao có thể để mắt đến một kẻ không mông không ngực như cô, cô gái mà mặt tròn như cái bánh bao, chắc chắn là do anh… cô đơn quá rồi!
Đậu Đậu khổ sở vò đầu bứt tóc gào lên một tiếng nhảy bổ xuống giường lăn qua lăn lại.
Bên ngoài cửa Lý Vũ Hiên đứng dựa vào tường, điếu thuốc bị hút mạnh quá sắp cháy cả vào lòng bàn tay, trong hành lang không bật điện, ánh trăng trải dài, khiến cho cái bóng dáng đó trở nên mờ ảo trong đêm, sự đố kị đang trào lên khiến cho anh ta chút xíu nữa thì bị nhấn chìm.