Ông Xã Thật Cool

CHƯƠNG 20:  SỰ DỊU DÀNG CỦA LÃO CHÂU, SỰ DỊU DÀNG CỦA HAI NGƯỜI
          Sáng chủ nhật, Đậu Đậu ôm một đống tư liệu ra khỏi nhà.
Lý Minh Triết lái xe nói mình ra ngoài làm việc, thuận đường đưa cô đi, Đậu Đậu cảm kích cười cười, ôm đống tư liệu trèo lên xe “Tổng… e hèm, e hèm, Minh Triết, hôm nay anh vẫn tăng ca phải không?”
Lý Minh Triết gật đầu “Gần đây công việc hơi nhiều, hợp đồng với bên tập đoàn Châu Thị không thuận lợi lắm, có chút phiền phức.”
Người nói có ý, người nghe… aiza bỏ đi, trí thông minh của Đậu Đậu…
Đậu Đậu ‘ồ’ lên một tiếng không nói gì, không phải là cô không quan tâm đến việc cấp trên, mà là cô muốn quan tâm nhưng lực bất tòng tâm, hoàn toàn không hiểu các điều khoản trong hợp đồng, thế là cúi đầu nhìn ngón tay, thầm hạ quyết tâm sau này nhất định sẽ cố gắng hơn nữa, cố gắng hết sức để… xem hiểu hợp đồng.
Lý Minh Triết lại nói “Quốc khánh dự định đi đâu chơi?’
“Hả?” Đậu Đậu ngạc nhiên nhìn anh “Quốc khánh?”
Đột nhiên nhớ ra còn một tuần nữa là đến kì nghỉ quốc khánh 7 ngày, oa oa, có thể nghỉ rồi, Đậu Đậu vô cùng kích động cầm điện thoại xem lịch “Đúng rồi nhỉ, được nghỉ rồi, tốt quá đi!”
Lý Minh Triết quay mặt nhìn Đậu Đậu một cái, dùng ánh mắt vặn hỏi.
Đậu Đậu cười hì hì “Đương nhiên là ăn cơm và ngủ rồi ~” (… Có cần đánh Đậu Đậu không?)
Lý Minh Triết sầm mặt, cô gái này thật sự là ở nhà ư, nghỉ 7 ngày liền chỉ dùng để ăn cơm và ngủ, vậy có khác gì lợn nào, vận khí vận khí, Lý Minh Triết đưa ra một đề nghị rất tự nhiên “Đi du lịch nhé.”
Đậu Đậu vội xua tay “Em không muốn đâu, khắp nơi đều toàn người là người, có chụp ảnh thì cũng toàn là đầu người…)
“Vậy… chúng ta ra nước ngoài.” (Mất dần sự nhẫn nại…)
“Không thích không thích, vé máy bay rất đắt, hơn nữa em lại không biết nói tiếng Anh, sẽ đi lạc mất…”
“Đi thám hiểm thì thế nào?” (Có chút không nhẫn nại…)
“Hu… o(>﹏<)o, sợ sâu bọ…”
“Vậy đi cắm trại.” (Rất không nhẫn nại…)

“… Chẳng khác gì so với đi thám hiểm?”
“…” (Gân xanh lại nổi cả lên, cô gái đáng chết này, thực sự muốn bóp chết cô ấy!)
Cuối cùng, Lý Minh Triết do được hưởng nền giáo dục tốt, và để giữ gìn hình tượng nên mới có thể nhịn được không làm việc gì phạm tội, mà chỉ nghiến răng kèn kẹt mặt lạnh như âm mấy độ trừng mắt nhìn cô gái bên cạnh đang co rúm người lại “Vậy chúng ta đến biệt thự ở ngoại ô nghỉ vậy.”
Đậu Đậu nghĩ nhưng không hiểu, ở sống cuộc sống như ‘heo’ 7 ngày nghỉ trong biệt thự này so với sống cuộc sống như ‘heo’ trong 7 ngày ở một biệt thự khác ở ngoại ô thì có gì khác nhau đâu chứ, nhưng cái ánh mắt nhìn như muốn giết chết cô ngay lập tức kia khiến Đậu Đậu chỉ biết ngoan ngoãn thỏa hiệp “Được ạ.”
Lý Minh Triết mặt hằm hằm như hổ lái xe, trong lòng sóng biển rạt rào, cô gái ngốc này, ở trong biệt thự này chẳng phải là còn có Lý Vũ Hiên sao, đến biệt thự ở ngoại ô sẽ có cơ hội cho hai người ở riêng với nhau, nhưng suy nghĩ đẹp đẽ này đã bị dập tắt hoàn toàn khi Đậu Đậu gọi điện cho Lý Vũ Hiên “A lô, Hồ Ly phải không, quốc khánh ra ngoài nghỉ nhé!”
Lý Minh Triết:… (Nhanh, nhanh cho tôi một chai thuốc chuột!)
Đậu Đậu đột nhiên quay mặt lại hỏi Lý Minh Triết mặt mũi đang nhăn nhó “Minh Triết, Hồ Ly hỏi có thể mang… người nhà không?”
Lý Minh Triết thiếu chút nữa thì đập đầu vào kính chắn gió chết, cả cái thành phố này đều là “người nhà” của hai người họ, là con của nhà ai, chắc chắn là mấy cô gái nơi quán bar mà Lý Vũ Hiên chơi bời bên ngoài quen biết linh tinh.
“Không được!”
Lý Minh Triết rắn mặt phản đối Đậu Đậu nhỏ tiếng nắm chặt điện thoại “Hồ Ly, không được đâu, anh anh không cho phép.”
Lý Vũ Hiên chỉ nói một câu “Vậy tôi cũng không đi” liền tắt điện thoại.
Đậu Đậu thất vọng chỉnh lại tư thế ngồi cầm điện thoại ngây ra, Lý Minh Triết hỏi “Nó không đi nữa?”
Đậu Đậu gật đầu.
Lý Minh Triết tiếp tục lái xe, khóe miệng khẽ cong cong lên.
Lý Minh Triết thả Đậu Đậu xuống rồi đi luôn, đăng kí đấu thầu vốn dĩ rất phiền phức, phải xếp hàng để thẩm tra tư cách, Đậu Đậu chẳng có việc gì làm lôi điện thoại ra nghịch, không cẩn thận ấn vào nút gọi, số máy chính là của Châu Long Phát.
Đậu Đậu vội vàng tắt máy, nhưng chưa đầy một phút sau Châu Long Phát đã gọi lại “Hùng tiểu thư, có chuyện gì vậy?”
“Ồ, không có gì, tôi gọi nhầm…”

Châu Long Phát cười cười, nói chuyện phiếm “Cô đang làm gì vậy, ở bên đó rất ồn, đang tăng ca à?”
Đậu Đậu xìu mặt xuống “Cũng có thể coi là tăng ca, tổng giám đốc bảo tôi đi đăng kí đấu thầu, chẳng mấy khi có được ngày cuối tuần… còn muốn đi mua đồ…”
“Như vậy đi” Châu Long Phát ngừng một lát “Nửa tiếng nữa tôi đến đón cô.”
“Sao?!”
Đậu Đậu tắt điện thoại, chẳng biết thế nào, mình còn chưa xếp hàng đến lượt làm sao có thể làm xong trong vòng nửa tiếng, đột nhiên, một nhân viên đi đến, lễ phép hỏi Đậu Đậu thấp bé nhất ở phía cuối “Xin hỏi, cô là Hùng tiểu thư phải không?”
“Đậu Đậu gật đầu.
“Mời đi cùng với tôi.”
Đậu Đậu mơ màng chẳng hiểu gì đi cùng nhân viên kia đến chỗ đầu hàng, anh ta đưa tay đón chỗ tư liệu của Đậu Đậu giao cho mấy kĩ sư phía sau, rồi rót nước đưa cho Đậu Đậu “Xin đợi một chút, một lát là xong.”
Mấy kĩ sư kia lập tức thay đổi thái độ làm việc, tất cả tập trung tinh thần giải giải quyết tư liệu đăng kí đấu thầu mà Đậu Đậu mang đến, giống như là được ấn nút tăng tốc làm việc vậy.
Đậu Đậu:…
Chưa đầy 30 phút tư liệu đã được thẩm tra xong, đóng dấu rồi giao lại cho Đậu Đậu “Được rồi, Hùng tiểu thư.”
Đậu Đậu nhìn đống tư liệu trong tay cảm thấy rất khó hiểu, bình thường phải mất cả buổi sáng hoặc hơn nửa ngày mới làm xong vậy mà lần này chỉ mất nửa tiếng, trông như là, hay là rút ra… Điện thoại của Châu Long Phát gọi đên “Hùng tiểu thư, có thể xuống dưới chưa?”
“Có thể, tôi đang xuống, anh đợi một chút nhé ~”
Hùng Đậu Đậu vội vàng trả lời, cầm túi ôm tư liệu chạy xuống dưới, Châu Long Phát đang đứng trước một chiếc xe màu đen, mặc một bộ vest màu xám bạc được cắt may tinh tế, khí chất hơn người, thu hút không ít sự trầm trồ ngưỡng mộ của mọi người.
“Châu tổng” Đậu Đậu chạy đến thở hồng hộc “Chuyện đó… cảm ơn anh.”
Đậu Đậu tuy không nhanh nhạy nhưng cũng không phải là ngốc, chắc chắn là Châu Long Phát âm thầm sắp xếp nếu không hiện giờ mình đang còn phải xếp hàng trong kia.

“Không có gì, vừa hay tôi có một người bạn ở đó” Châu Long Phát đón chỗ tư liệu trong tay Đậu Đậu đặt vào ghế sau, đi đến bên ghế phụ mở cửa xe đùa “Ôm chỗ tư liệu nặng thế này xếp hàng, tổng giám đốc Lý nỡ lòng như vậy sao.”
Đậu Đậu tận tâm tận lực bảo vệ thượng cấp của mình, cười cười trèo lên xe “Không phải đâu, bình thường anh ấy cũng không tệ, bây giờ bận quá ngày nào anh ấy cũng phải tăng ca, tôi mệt một chút thế này có xá gì…”
Châu Long Phát cười mà không nói, lên xe rồi khởi động xe.
Đậu Đậu liếc mắt nhìn Châu Long Phát, nhìn một lúc rồi nhìn về phía trước, Châu Long Phát phát hiện ra mỉm cười hỏi “Sao vậy, tôi có nói sai gì không?”
Đậu Đậu lộ ra chiếc hai chiếc răng khểnh “Châu Tổng hôm nay rất đẹp trai ~”
Châu Long Phát để hạ thấp mình rất ít khi mặc âu phục chính thức, bình thường đều mặc đồ thoải mái, hôm nay đột nhiên mặc một bộ âu phục đắt tiền, một bộ vest xám bạc nhìn toát lên khí chất rất sa xỉ quý tộc, nhưng không khoa trương, còn có vẻ trầm ẩn, vô cùng hợp với tính cách và khí chất của anh.
Châu Long Phát cười, không biết nói gì cúi đầu nhìn bộ âu phục của mình “Buổi sáng có cuộc họp, bất đắc dĩ mới phải mặc thế này.”
Đậu Đậu cúi đầu che miệng cười.
Châu Long Phát không hiểu “Cười gì vậy?”
“Có phải là lại đi xem mặt không?” Đậu Đậu cười híp cả mắt “Châu tổng một người đàn ông anh tuấn như thế này mà cũng bị lưu lạc vào vòng xoáy xem mặt… hì hì…”
“Lưu lạc?” Châu Long Phát nheo mày, giả bộ buồn phiền thở dài “Đàn ông tốt bây giờ đều bị bỏ thừa lại.”
“Sao?!”
Khi dừng đợi đèn đỏ, phía bên trái đột nhiên xuất hiện một chiếc Lamborghini màu xanh sáng, xe chạy lên một chút rồi dừng lại, chiếc xe lắc lư mãnh liệt đến đinh tai nhức óc, người đeo kính đen ngồi trong xe kia chẳng phải là Lý Vũ Hiên sao?
“Hồ…”
Đậu Đậu hạ cửa kính xuống đang định chào hỏi Lý Vũ Hiên thì phát hiện bên cạnh anh ta có một cô gái trang điểm rất đậm, Đậu Đậu hơi sững lại, Lý Vũ Hiên cũng phát hiện ra Đậu Đậu đồng thời nhìn thấy Châu Long Phát trong xe, mặt hơi tối lại, nhưng làm như không có chuyện gì ôm cô gái gần như chẳng mặc gì ở bên cạnh rồi mãnh liệt hôn lên cặp môi hồng hồng của cô ta.
Đậu Đậu #%#^…
Đèn xanh sáng rồi, Lý Vũ Hiên quyến luyến không nỡ rời ra khỏi người con gái xuân sắc mềm mại kia, tay khám phá cặp đùi trống trơn của cô gái, khóe miệng khẽ hé lộ một nụ cười tà ác đạp mạnh chân ga chiếc Lamborghini lao thẳng về phía trước như một mũi tên, người con gái cười to thích thú, tiếng cười lẳng lơ như chọc vào tai.
Đậu Đậu đẩy cửa kính xe lên ngồi trầm mặc.
Châu Long Phát khẽ cười, trong lòng hiểu rõ, từ từ cho xe chạy về biệt thự của mình.
Trên đường, Đậu Đậu đột nhiên nhớ ra điều gì, rút điện thoại ra nhắn tin “Hồ Ly, ăn xong nhớ phải chùi mép, trên miệng anh dính đầy son môi của cô gái đó.”

Lý Vũ Hiên lái xe một tay móc điện thoại ra nhìn thấy tên của người gửi đến, nhìn đến cả phút mới mở tin nhắn ra đọc, một giây sau, chiếc điện thoại gặp vận xui kia bị người ta tức giận ném bay ra ngoài cửa xe, rồi bị chiếc xe phía sau nghiền nát bét.
Đến biệt thự của Châu Long Phát, Đậu Đậu mới nhớ ra “Thôi chết, quên không mua thực phẩm, Châu tổng, trong tủ lạnh nhà anh không phải chỉ có bia đấy chứ…”
Châu Long Phát cười đi trước dẫn đường “Cô đi xem xem là biết liền?”
Đi vào rồi mới phát hiện, biệt thực của Châu Long Phát được xây dựng trên mặt nước… wa, ba mặt xung quanh là nước, chỉ có chỉ có một mặt được nối liền với mặt đất, nếu nhìn lướt qua thì cứ như ở trên mặt nước vậy, xung quanh nhà có xây những đài ngắm cảnh, kéo dài xuống phía hồ, đài ngắm cảnh có những chiếc ô lớn màu trắng và ghế gỗ để nằm, Đậu Đậu đi đến đài ngắm cảnh, kinh ngạc phát hiện ra dưới nước có một chiếc thuyền nhỏ.
“Đây là… dùng để câu cá phải không?”
Châu Long Phát giải thích “Có thể câu cá, có thể luyện tập sức khỏe.”
“Sao?”
“Nếu Hùng tiểu thư có thời gian, có thể chèo thuyền ra hồ một vòng, luyện tập như vậy rất tốt cho cánh tay và phổi.”
Đậu Đậu nhìn chiếc thuyền cá rất nguyên thủy hào hoa, thè thè lưỡi tự biết khó mà lui, nếu thực sự để cô đi thuyền, hai tay chèo kia cô cũng chẳng biết điều khiển thế nào, có thể rời được bờ là tốt lắm rồi.
Bên trong biệt thự càng đơn giản, không có trang trí gì nhiều, chỉ đơn đơn giản giản, phong cách hoàn toàn khác với màu đen hoa lệ lạnh băng trong nhà Lý Minh Triết, trong biệt thự của Châu Long Phát tuy không có đồ trang trí, nhưng trong phòng vẫn có cảm giác ấm áp, có lẽ là do lớp rèm mềm mại bay bay trước cửa sổ căn nhà của anh, cũng có thể là… anh ngồi ở trong đó.
Đậu Đậu đi đến nhà bếp kiểm tra tủ lạnh, bên trong đúng như trong tưởng tượng, tủ lạnh của một người đàn ông độc thân lúc nào cũng trống không như lau, Đậu Đậu quỳ xuống trước tủ lạnh nhăn mặt nhìn Châu Long Phát phàn nàn “Người phụ nữ khéo léo cũng chẳng thể không dùng gạo mà làm được cơm… huống hồ tôi không phải là người phụ nữ khéo léo…”
“Vậy cô đi dạo một lát nhé để tôi nghĩ cách.”
Đợi Đậu Đậu đi ra rồi Châu Long Phát cầm điện thoại gọi một cuộc, chẳng bao lâu sau đã có người mang thực phẩm đến, cá, gà, thịt, trứng, hải sản tươi sống, gạo, dầu, muối cần gì có nấy, trong nháy mắt cả chiếc tủ lạnh trong nhà bếp đã đầy ăm ắp.
Đậu Đậu mới đi dạo một vòng, quay trở lại phát hiện ra tủ lạnh đã đầy ắp thực phẩm tươi ngon kinh ngạc không thốt lên lời “Châu tổng, tủ lạnh nhà anh… hóa ra là bảo bối hút đồ…”
Châu Long Phát xoa xoa đầu Đậu Đậu “Làm cơm có cần tôi giúp không?”
“Ồ” Đậu Đậu đang định nói không cần, nhưng nhìn thấy Châu Long Phát đã bắt đầu xắn tay áo, thế là đưa súp lơ xanh cho anh ta “Vậy, anh rửa cái này nhé.”
“Được” Châu Long Phát đón chỗ rau, đưa đến vòi nước rửa.
Súp lơ xanh trộn tỏi, cà rốt làm rau trang trí, xanh xanh đỏ đỏ tươi ngon đẹp mắt hợp khẩu vị, cánh gà sốt ngọt màu bơ vàng ươm mùi thơm bay ngào ngạt, cá thịt, ừm, các loại rau ở nhà hay dùng, sợ cá để trong tủ lạnh đến ngày hôm sau sẽ không tươi nữa, Đậu Đậu làm một bát canh cá, gạo là loại gạo trắng ngon nhiều chất dinh dưỡng.
Châu Long Phát nhìn người con gái bận rộn trong nhà bếp, trong lòng thở dài, quả nhiên trong nhà vẫn nên có một nữ chủ nhân.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận