CHƯƠNG 28: BẮT KẺ ‘THÔNG DÂM’ TRÊN GIƯỜNG
Lý Minh Triết cũng vô cùng không thoải mái, bản thân vốn đang nằm ngâm mình trong bồn tắm, tự nhiên cảm thấy khát liền đi ra ngoài rót cốc nước uống, vốn dĩ đang trong phòng của mình nên cũng rất tùy ý, ai có thể ngờ được chẳng cuốn khăn tắm đi luôn ra ngoài lại có thể chạm mặt ngay với người con gái duy nhất ở trong biệt thự, nhưng cô gái này muộn như thế rồi còn chạy đến phòng của đàn ông làm gì cơ chứ?!
Này, sao em lại trừng mắt to như vậy, mất tự nhiên quá đi mất!
Đậu Đậu trợn tròn mắt đờ đẫn nhìn bóng đèn lớn đang chiếu lên người kia đúng đủ ba giây, lúc đó mới hồi phục lại được tinh thần, vội vàng luống cuống quay người bỏ chạy.
Đàn ông ~ khỏa thân…! !
Lại còn là Lý Minh Triết…! ! !
Thực sự là Lý Minh Triết khỏa ~ thân…! ! !
Nhưng mới chạy đến cửa, cô gái đang hoảng hốt vô cùng này liền bị ép rất mạnh lên cánh cửa, cánh tay rắn chắc khỏe mạnh của người đàn ông giữ vào hai bên người, mơ hồ có thể nhìn thấy rõ hình bóng cơ thể của người kia hơi sát vào, chỗ lồi chỗ lõm hiện ra rất rõ ràng, cặp chân rắn chắc còn đang lấm tấm những giọt nước nhỏ giọt xuống sàn… cơ thể nam giới tràn đầy sức sống và mê lực, lại còn khỏa…
Trái tìm không khống chế được đập loạn lên, dường như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực vậy, các mạch máu trên mặt như bị thiêu đốt đến nóng ran lên gây ra cảm giác hơi đau đau, Đậu Đậu vội vàng lấy tay che khuôn mặt đang xấu hổ lại, hoảng loạn giải thích “Em chẳng nhìn thấy gì cả… em thật sự không nhìn thấy gì cả…”
Nhìn thấy cô ấy phản ứng đáng yêu như vậy, Lý Minh Triết vốn dĩ đang cảm thấy có chút tức giận do ngượng ngùng bỗng nhiên cảm thấy rất tốt, nhất thời lại muốn trêu trọc cô gái nhỏ này, cố ý kéo dài giọng nói giả bộ tức giận “Không nhìn thấy? Anh không tin, em đã mở to mắt như vậy chăm chăm chú chú nhìn anh rất lâu… rất lâu.”
Đậu Đậu căng thẳng mồ hôi lạnh túa ra đầy mặt, lớn tiếng giải thích chẳng ra câu ra cú gì “Em thật sự không nhìn thất anh không mặc gì… khụ khụ, không phải, em không hề nhìn thấy cái thứ đen đen kia… á á, không phải, em… em… em… thật sự không nhìn thấy gì cả! ! !”
Gân xanh trên trán Lý Minh Triết bỗng nhiên nổi hết cả lên, cái thứ đen đen! ! !
Đâu Đậu co rụt cổ lại, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng từ cổ xuống, ai có thể ngờ được anh ấy lại không mặc gì đi từ phòng tắm ra chứ, lại còn đi ra ngênh ngang hùng hổ như thế, cái chỗ ‘thịt’ đen đỏ đang lủng lẳng rủ xuống chỗ giữa hai đùi, lại đang lắc lư… kinh dị quá! !
Lý Minh Triết cười gằn, trêu trọc cô hình như rất thú vị, cố ý áp sát cơ thể lại, cặp chân trần ~ đỏ dựa lên chân của cô, thành công khi kích thích làm cho cô hơi run lên, cười gian trá “Lần trước ở suối nước nóng, nhìn thấy phía sau, lần này lại nhìn thấy phía chính diện, cả cơ thể đã bị em nhìn thấy hết ráo rồi, chẳng phải là anh thiệt quá rồi sao ?”
Đậu Đậu mặt mũi đỏ ửng lên giải thích “… Em sẽ không nói ra ngoài đâu.”
Lý Minh Triết:…! ! (logic gì vậy!)
Lý Minh Triết khoanh tay lại, không chút băn khoăn nhìn xuống cánh tay trần, vui vẻ thoải mái trêu trọc người ta “Vậy thì chẳng phải anh đã quá thiệt rồi sao ?”
Đậu Đậu cắn răng rụt chân, nhắm mắt ngẩng mặt nói với Lý Minh Triết “Vậy… vậy em chịu trách nhiệm nhé!”
Lý Minh Triết: Yeaz…! !
“Em muốn chịu trách nhiệm thế nào?” (Mặt cười sung sướng)
“À…”
“Nếu không thì, cho anh nhìn lại nhé.” (Cười gian xảo)
“Hu~~(╯﹏╰)b……!!!”
“Đồ ngốc ngếch, em tin thật à” Lý Minh Triết lấy ngón tay dí lên đầu Đậu Đậu, bởi vì khuôn mặt đẹp trai khẽ mỉm cười để lộ ra vẻ đẹp vô cùng mê người “Ức hiếp con gái không phải là sở trường của anh, anh cũng không muốn bị phụ nữ gọi là đồ hao sắc, nói đi, muộn như thế này còn đến đây làm gì?”
“Cái đó, à, ban ngày anh cứu em, em nghĩ…”
“Lấy thân đền đáp?”
“Khụ khụ… không phải… em sợ anh bị thương… cho nên mang thuốc đến…”
Đậu Đậu chỉ vào chỗ thuốc đặt ở mặt tủ cạnh giường, rồi lại quay đầu chỉ vào tay phải của Lý Minh Triết, nhưng không cẩn thận lại nhìn thấy cái vật tròn tròn mềm mềm kia, dường như nó đang rất to lớn rất nặng lề… (mắt ngây ra) ấy? Càng ngày càng to! ! ! Oa oa! ! ! ! Tỉnh dậy rồi! ! !
Chạy… phải chạy thôi ! ! Chân… chân sao không cử động được vậy! ! !
Lý Minh Triết lấy ngón tay nâng cằm cô gái đang nhìn ngây ra kia lên, cười bỡn cợt “Em nhìn làm ‘nó’ cứng lên rồi.”
Đậu Đậu cứng lưỡi lại, hô hấp khó khăn, trước mặt tối đen.
“Em phải có trách nhiệm.”
“Cái gì…” Đậu Đậu vội ngẩng khuôn mặt đỏ ửng lên xua tay “Không phải em cố ý…”
“Làm thế nào đây” Lý Minh Triết thở nặng nề, đưa cái vật đang dựng đứng giữa không trung chọc vào vùng eo mẫn cảm của cô “Cho ‘nó’ xuống bây giờ, em gây ra thì phải giải quyết hậu quả.”
“! ! ! ! !”
Lý Minh Triết nắm lấy bàn tay nhỏ đang túa mồ hôi lạnh cứng đờ của Đậu Đậu, từ từ hạ xuống thấp, ngón tay đột nhiên chạm phải vật thể nóng rực cương cứng! Đậu Đậu nóng ran người co rúm tay lại, đột nhiên hiểu ra đây là gì, Lý Minh Triết luôn nổi tiếng lạnh như núi băng, lại… lại… bùng ~ cháy lên rồi! ! !
“Nhìn đủ chưa vậy?”
Bị cô gái này nhìn chằm chằm không chớp mắt, Lý Minh Triết khó tránh hơi ngượng ngùng, dùng lực nắm chắc tay của cô “Nhìn thêm nữa, nó sẽ không nghe lời đó.”
Đậu Đậu đột nhiên lấy lại được phản ứng, ‘oa’ lên một tiếng che mặt khụy xuống “Xin… xin lỗi! !”
“Để trừng phạt em, anh quyết định…”
Đậu Đậu nhắm chặt mắt lại, hai tay căng thẳng duỗi ra, hét lên như yếu ớt “Em… em giúp anh… dùng tay để giúp ‘nó’ xuống!”
Lý Minh Triết:…! ! (Học những kĩ xảo này ở đây vậy! ! ! !)
Đậu Đậu: GV…
Lý Minh Triết: ! ! ! !
Lý Minh Triết trêu trọc đủ rồi, liền vứt lại cô gái trong đầu đầy những suy nghĩ đen tối này lại quay người đi vào phòng tắm xả nước lạnh cho hạ nhiệt rồi lấy khăn tắm cuốn quanh người rồi đi ra, vốn cho rằng chắc chắc cô ấy đã đi rồi, nhưng khi phát hiện ra cô gái ấy vẫn nhắm chặt mắt ngồi xổm ở chỗ cũ, giống như là chấn động do trận lăn xuống núi đó quá lớn.
Lý Minh Triết đi đến, ngồi xổm xuống thẳng mặt Đậu Đậu “Em còn ngồi ngây ra ở đây đến khi nào, lẽ nào em muốn ở lại đây qua đêm?”
Đậu Đậu bịt mắt đứng dậy, tay sờ soạng lung tung tìm cửa phòng “Xin… xin lỗi, em… em đi ngay đây…” Vừa nói vừa dùng tay mở cửa phòng, nhưng không ngờ lại chạm đúng vào tay của Lý Minh Triết cùng lúc cũng đang đưa lên mở cửa phòng “ái hừm…” Lý Minh Triết hừm giọng một tiếng trầm thấp u buồn, Đậu Đậu đột nhiên nhớ đến vết thương của anh, vội vàng mở mắt ra, tìm cánh tay bị thương.
Quả nhiên, cánh tay đã sưng phồng lên rất to!
“Làm gì vậy?”
Đậu Đậu vô cùng lo lắng, buổi chiều vẫn chưa nghiêm trọng như thế này, lẽ nào bị gãy xương rồi “Gọi bác sĩ đến kiểm tra nhé.”
Lý Minh Triết giằng tay ra chẳng buồn để ý quay người đi “Bác sĩ nói đeo dây giữ vết thương mấy ngày là sẽ không sao.”
“Làm sao có thể” Đậu Đậu chỉ vào chỗ cánh tay của mình rõ ràng đã sưng to hơn rất nhiều “Chẳng lẽ không cần phải bó bột sao?”
“Ờ, bác sĩ có nói bó, anh cảm thấy phiền phức nên không bó.”
“…! !” (Hình như vừa rồi anh còn chuyển động cánh tay….)
Đậu Đậu hốt hoảng “Làm sao có thể như thế, đây là tay phải, ngộ nhỡ để lại di chứng…”
Cô gái nhỏ lo lắng đến mức mồ hôi đã lấm tấm trên chóp mũi, trong lòng Lý Minh Triết có một loại cảm giác ngọt ngào không nói thành lời, cảm giác muốn trêu đùa cô lại một lần nữa nổi lên, nhưng mặt vẫn giữ vẻ thản nhiên như không có chuyện gì, chớp chớp lông mi “Yên tâm đi, anh vẫn còn ôm được em.”
“Em không phải là đang nói em, em nói là… ý?”
Lý Minh Triết cười gian xảo, mặt Đậu Đậu trào lên cảm giác buồn, hôm nay anh ấy đã ôm mình đi qua đi lại, còn không cho phép phản kháng, để Hồ Ly tức giận bỏ đi, càng tức giận hơn nữa là, Lý Tiểu Lỗi còn chạy đến cười cợt gọi mình là loại tàn phế cấp 2 không thể tự lo cho cuộc sống của mình nữa!
“Sao vậy, không tin à?”
Lý Minh Triết thở dài một cái rồi đột nhiên ôm luôn Đậu Đậu lên, Đậu Đậu hơi kinh ngạc, tay vội vàng ôm lấy cổ Lý Minh Triết, Lý Minh Triết cười vui vẻ đến mức hai con mắt cong lên “Anh đoán, em phải nặng 100 cân” (ND: 100 cân Trung Quốc bằng 50 kg).
Đậu Đậu đỏ bừng mặt, cơ thể khẽ ngọ nguậy phản đối “Đâu có, em mới có… hừm, không nói cho anh biết, anh đặt em xuống đi! !”
Lý Minh Triết ôm chặt ép cô vào trong ngực mình, hơi thở thở ra có chút hơi nặng nhọc, hơi thở ấm nóng phả vào cổ Đậu Đậu, cúi thấp đầu nói khẽ bên tai cô “Em mà còn động đậy nữa, anh sẽ không nhịn được đâu.”
Quả nhiên Đậu Đậu bị dọa không dám động đậy.
Lý Minh Triết cười, ôm cô đi qua đi lại trong phòng, mặt mũi Đậu Đậu đỏ bừng lên, căng thẳng đến mức co rúm người lại, biểu hiện đáng yêu khiến người khác chỉ hận là không thể có được cô ngay lúc này, đến khi cơn đau của vết thương truyền đến, Lý Minh Triết mới không lỡ buông cô ra.
Đậu Đậu chạy trốn như bay, nhưng khi quay đầu lại thấy Lý Minh Triết đang ôm cánh tay đau đớn ngồi trên giường thì bất giác dừng bước lại, Lý Minh Triết ngước mắt, vẻ đau đớn trên mặt lập tức biến mất, nở nụ cười giễu cợt “Tại em nặng quá.”
Đậu Đậu co chân quay đầu chạy mất.
Lý Minh Triết quay vào phòng tắm sấy khô tóc, xoa lên mặt một lớp kem dưỡng da cho nam giới, nhưng phát hiện ra Đậu Đậu lại quay lại đang đi lấy túi đá cho đá vào, có hai túi đá, Lý Minh Triết dùng tay trái vuốt tóc, tay phải bưng cốc nước rất tự nhiên, Đậu Đậu hét lớn “Không được động đậy!”
Tay Lý Minh Triết bỗng dừng lại, quay đầu “Sao vậy?”
Đậu Đậu chạy vội qua đó, mắt mở to tròn nhìn trừng trừng tức giận “Sao anh lại như trẻ con vậy, vừa rồi em đã đi hỏi bác sĩ rồi, ông ấy nói cả tuần này anh không được hoạt động cánh tay, tốt nhất là nên bó bột, nếu không thì dùng kẹp cố định cũng được, anh vẫn còn dùng tay như vậy, anh muốn tàn phế phải không? Nếu như không khôi phục được bình thường, sau này sẽ không thể nhấc được vật nặng hay đánh tennis được nữa…”
Bình thường cô gái này nói năng nhỏ nhẹ hiền dịu như chú mèo con vậy, bởi vì mình không quan tâm đến viết thương mà trở lên tức giận thế này, cô ấy đang quan tâm đến mình, cô ấy để ý đến mình, trong lòng Lý Minh Triết trào lên cảm giảm kích động, hành động cũng không tuân theo sự điều, khiển của não nữa, nghĩ cũng chẳng nghĩ, kéo luôn cô gái này vào phủ lên môi một nụ hôn.
“Ơ?!”
Đậu Đậu nghĩ thế nào cũng không ngờ được rằng Lý Minh Triết lại hôn bất ngờ như vậy, đến khi cặp môi bị liếm hết một lượt mới phản ứng được, cố gắng hết sực đẩy ra, Lý Minh Triết dùng cánh tay bị thương nắm chặt tay cô, chỉ cần tay Đậu Đậu vùng vẫy, Lý Minh Triết liền đau đến mức nhăn mày lại, bởi vì lo lắng cho vết hương của anh, nên Đậu Đậu đáng thương đã bị tên sói gian ác tà ác này ăn sạch trơn!
“Anh… sao lại có thể như vậy…”
Đậu Đậu ngại ngùng ngẩng đầu lên, lửa giận chạy từ đầu đến tận chân, sao có thể đem lưỡi cũng… hu oa!!
Muốn rút ra, nhưng lại bị giọng nói của Lý Minh Triết ràng buộc lại “Tay đau quá…”
Tuy Đậu Đậu biết đó là do con sói gian ác đó cố ý, nhưng cánh tay đã bị sưng phồng như rất lâu kia lại khiến cho cô không nỡ lòng bỏ chạy, chỉ đành ngoan ngoãn quay lại, cẩn thận xoa thuốc, lấy túi đá chườm lên, sau khi làm xong, Đậu Đậu kiếm cớ đã muộn quá rồi muốn về phòng mình, Lý Minh Triết nói muốn uống nước, uống nước xong lại muốn xem sách, tóm lại là không muốn thả người ra.
Tay phải của anh được chườm qua hai túi đá lớn, nằm ở trên giường thế nào cũng không được, hễ động vào cái sẽ khiến cho cánh tay đau đớn.
Đậu Đậu đã mệt mỏi lắm rồi chỉ còn biết cố gắng vực lại tinh thần phục vụ cho con sói gian ác bị thương này.
Lý Minh Triết cầm cuốn sách, nhìn có vẻ như rất chuyên tâm đọc sách, nhưng mắt lại không ngừng lướt qua phía cô gái kia đứng, không bao lâu sau, Đậu Đậu đã mệt mỏi cả ngày liền nằm bò ra ngủ trên mặt bàn, hai cánh tay trắng nõn mềm mại vẫn đang cầm hai chiếc túi chờm đá dưới hai vòng mắt xuất hiện hai quầng mắt mờ mờ.
Lý Minh Triết đặt sách xuống, gỡ tay phải ra khỏi túi chườm đá, nhẹ nhàng ôm cô ấy đặt xuống giường, cô ấy mệt quá rồi, ngủ rất sâu, chỉ ậm ờ mấy tiếng rồi lại tiếp tục ngủ, Lý Minh Triết lần đầu tiên nhìn khuôn mặt cô ở cự li gần thế này, trong lòng không có một chút tạp niệm nào, chỉ cảm thấy hạnh phúc bình thản.
Nhìn vẻ mặt khi ngủ không có một chút phiền não nào của cô.
Lý Minh Triết tắt đèn nằm xuống, nắm chặt cánh tay của cô gái nhỏ đang ngủ say, hôn khẽ lên chiếc trán mịn màng của cô, máu trong người đều đông cứng lại rồi.
“Này!”
Đậu Đậu chân tay luống cuống lay tỉnh Lý Minh Triết “Tỉnh lại, chuyện đó… chúng ta… tối qua…”
Lý Minh Triết dường như rất mệt mỏi, sắc mặt hơi xanh, lười nhác mệt mỏi mở hai mắt ra, cánh tay hở ra bên ngoài vẫn sưng rất to, dường như vẫn chưa phản ứng lại được “Chuyện gì?”
Đậu Đậu vỗ vỗ lên trái tim nhỏ bé đang đập loạn lên, cẩn trọng hỏi “Hôm qua, chúng ta chỉ là ngủ thôi phải không?”
Lý Minh Triết mệt mỏi thở dài “Đương nhiên không phải.”
Đậu Đậu kinh hoàng, xem anh ấy mệt như vậy, chẳng lẽ là… chẳng lẽ là tối qua! ! ! ! Nhưng chẳng có cảm giác gì cả, áo ngủ vẫn còn nguyên trên người, chắc là không xảy ra chuyện kia chứ, chẳng phải là nói lần đầu tiên sẽ rất đâu sao? Hu ~~(╯﹏╰)b… GV chẳng nói gì về chuyện này… tức giận nghĩ…
Đậu Đậu nuốt nước bọt đánh ực một cái “Vậy chúng ta…”
Lý Minh Triết chán nản xua xua tay, lộ ra vẻ mặt đẹp trai tiều tụy phẫn nộ “Đừng ồn nữa, cả đêm hôm qua không ngủ rồi, không ngờ em ngủ lại ngáy to như vậy, giày vò cả đêm, bị ức hiếp đến mức bị thương Đậu Đậu em thật giỏi đó!”
Đậu Đậu ngây mặt ra.
Mình đã lại làm cho Lý Minh Triết bị thương không còn sức phản kháng nữa ở… chỗ nào?! (trong đầu Đậu Đậu đầy là những hình ảnh Lý Minh Triết bị làm ~ nhục, nhưng cánh tay bị thương nặng kia ấn xuống đầy uy hiếp, cuối cùng cặp môi gợi cảm kia anh dũng cắn chết vì đạo… cảnh trẻ con không nên nhìn…)
Tuy Điền Tĩnh không chỉ một lần sỉ vả mắng chửi tư thế ngủ của mình còn khó coi hơn cả lợn, còn đặc biệt thích làm một số việc xấu nữa chứ, ví dụ như cướp chăn, ví dụ như đạp người, ví dụ như lấy mông làm tâm rồi lấy thân mình làm trục để vẽ vòng tròn, nhưng những hành động phức tạp như ‘ức hiếp’ người bệnh thế này thế này sau đó thế kia thế kia, thì vẫn là lần đầu tiên làm.
Toát mồ hôi…
Toát rất nhiều mồ hôi…
Mồ hôi nhễ nhại…
Lại có thể phát sinh quan hệ… trong lúc hồ đồ! ! ! !
“Rầm – - ! !”
Cửa phòng bị đạp ra chẳng chút khách khí, Lý Tiểu Lỗi xông nhanh vào trong phòng, mắt trợn tròn mái tóc đen rối bù, miệng nhếch nhếch lên cười “Quả nhiên là một người đàn ông không thể đủ được, cô xem cô đã làm anh cả bị giày vò đã không ra hình người nữa rồi.”
Đậu Đậu: = = ! ! ! !
Lý Minh Triết cũng không ngủ lại được nữa, bực dọc bứt bứt tóc bò xuống giường “Tiểu Lỗi, em được dạy dỗ kiểu gì vậy, sao vào phòng mà không gõ cửa?!”
Lý Tiểu Lỗi cười xấu xa “Gõ cửa làm gì chứ, em chính là đến bắt kẻ ‘thông dâm’ mà.”
Lý Minh Triết: … (Đứa trẻ này nói chuyện thật khó nghe)
Đậu Đậu:… (Bị bắt quả tang rồi…)
Lý Minh Triết: Bắt được cái gì chứ?
Đậu Đậu khóc: ‘Thông dâm’…
Lý Minh Triết:…