CHƯƠNG 31
Khi Châu Long phát gọi điện đến Đâu Đậu đang buồn bã nhăn nhó, vội vàng chạy ra ngoài nghe điện thoại “Châu tổng…”
“Sao vậy, giọng nói sao mệt mỏi vậy?”
“Bởi vì…” Đậu Đậu nhìn hai người đang làm mình làm mẩy trên lầu, cảm thấy chuyện gia đình như thế này vẫn là không nên ca thán với Châu Long Phát thì tốt, thế là mới bịa lý do “Không có chuyện gì, có thể là do mấy ngày nghỉ chơi mệt quá.”
“Có thời gian không, trưa hôm nay.”
“Hu ~~(╯﹏╰)b, tổng giám đốc gần đây ở nhà dưỡng bệnh, có thể thời gian này tôi không có cách nào đi gặp anh được.”
Châu Long Phát hỏi “Anh ấy sao vậy?”
Đậu Đậu thở dài, giải thích qua loa “Tổng giám đốc anh ấy… bị thương.”
“Vì sao vậy?”
“Ừm… là vì… tôi… chuyện đó… ”
Cô gái nhỏ cảm thấy vô cùng khó xử, ấp ấp úng úng mãi cũng không nói được nguyên nhân, Châu Long Phát khéo léo chuyển chủ đề, cười nói “Tôi biết rồi, có thời gian tôi sẽ đến thăm anh ấy, cô nghỉ ngơi cho tốt nhé, cổ họng có hơi khản, uống nhiều nước một chút.”
“Ồ, vâng.”
Kết quả, Châu Long Phát buổi chiều gọi điện đến nói tối sẽ đến thăm vết thương của tổng giám đốc Lý Minh Triết và cô.
Lý Minh Triết rất coi trọng thể diện, đối với cử chỉ và hình tượng của mình luôn nghiêm cẩn hà khắc, không chút cẩu thả, đương nhiên sẽ không muốn để cho tình địch đối thủ của mình nhìn thấy bộ dạng mình bị bó bột thảm hại như ngày hôm nay, vậy là lại trừng mắt lườm Đậu Đậu “Ai cho phép em nói với anh ta là anh bị thương?!”
Bị mất giá trước mặt tình địch, hừm, không thể được!
Đậu Đậu cúi đầu, ấp úng nói “Anh ấy muốn đưa em đi ăn cơm, em nói em phải ở nhà làm cơm cho anh, sau đó anh ta hỏi vì sao không đi làm, em mới nói anh ở nhà dưỡng thương…”
Lý Minh Triết: … (Em cũng thật thà thật!)
“Bảo anh ta không cần đến, anh không muốn có người làm phiền.’
“Nhưng… em đã đồng ý với anh ấy rồi… Minh Triết, từ chối ý tốt của Châu Long Phát không tốt lắm đâu…”
Đậu Đậu cẩn trọng thỉnh cầu, Lý Minh Triết ngồi trên giường tức giận, đột nhiên trong óc lóe lên, liền cười, đã muốn đến vậy cứ đến đi, hình tượng có kém đi một chút cũng chẳng sao, vết thương đó dù sao cũng là vì cô ấy mà bị.
Thế là đúng giờ cơm Châu Long Phát đến thăm rất đúng giờ.
Đậu Đậu không hiểu vì sao Lý Minh Triết lại nhất định muốn gọi Châu Long Phát đến vào đúng bữa cơm, thông thường đến thăm bệnh thì không nên ăn cơm ở nhà người ta, Châu Long Phát cũng vậy, nghe đến chuyện này cũng chẳng có phản ứng gì, cười he he rồi đồng ý, Đậu Đậu bận trước bận sau chuẩn bị một bàn đầy đồ ăn, đang dọn dẹp đồ làm bếp thì Châu Long Phát mang 1 cân hải sâm đến.
Đậu Đậu lau lau mồ hôi lạnh, nhận hai hộp hải sâm giá trên vạn tệ mang vào nhà bếp.
Quả nhiên người giàu có có khác.
Hàn huyên một chút, Lý Minh Triết mời Châu Long Phát cùng dùng cơm, Lý Vũ Hiên cũng xuống lầu ăn cơm cùng mọi người, sắc mặt rất xấu, mắt nhìn Châu Long Phát chằm chằm như có thể phóng ra vạn mũi kim.
Đậu Đậu chạy trước chạy sau bày đồ ăn, rót nước chanh.
Lý Minh Triết nhìn Đậu Đậu chỉ chỉ vào cánh tay bó bột của mình như đại gia, nhưng lại nhìn xem biểu hiện sắc mặt của Châu Long Phát, Đậu Đậu siêu không nhạy bén cuối cùng cũng hiểu ra là chuyện gì.
Ăn cơm gì chứ, rõ ràng là con sói gian ác này muốn mình bón cho ăn, anh ấy đang muốn thị uy với Châu Long Phát đây!
“Ngây ra gì vậy, nhanh lên.”
Lý Minh Triết không nhẫn lại dùng cánh tay bó bột gõ gõ xuống bàn, nhắc nhở Đậu Đậu không được chỉ chuẩn bị đồ ăn mà quên đi nghĩa vụ nên có của mình, đó chính là hầu hạ anh ấy ăn cơm.
Đậu Đậu cúi thấp đầu chẳng dám nhìn ai, cầm đũa gắp một bát đầy thức ăn rồi bưng qua ngồi xuống cạnh Lý Minh Triết, dùng thìa xúc từng miếng một bón cho con sói gian ác, thức ăn trong bát được bón đầy mồm Lý Minh Triết, mặt Lý Minh Triết không che giấu được sự đắc ý vô cùng, lại còn giả vờ làm bộ mặt lạnh như núi bằng cười ‘khiêm tốn’ với Châu Long Phát “để Châu tổng chê cười rồi.”
Châu Long Phát vẫn điềm đạm thản nhiên mỉm cười khách sáo.
Lý Vũ Hiên không chịu được nữa mặt dài ra như cái bơm, nói năng có chút ghen tuông “Chẳng qua chỉ là bị thương ở tay phải bó bột, làm trò gì chứ.”
Lý Minh Triết cũng không chẳng hy vọng gì cậu em của mình khủy tay có thể cử động được, không đồng ý, chỉ chỉ vào bát canh móng giò ở phía xa, dùng sắc mặt ra hiệu, Đậu Đậu vội vàng chạy đi múc canh, dùng miệng thổi cho canh nguôi bớt một chút rồi lấy thìa bón cho anh, Lý Minh Triết cười rất đắc ý “Aizz, chẳng có cách nào, có người lại muốn giúp tôi, không giúp cũng không được.”
Vừa đắc ý vừa kiêu ngạo nói như vậy .
Nhưng Châu Long Phát vẫn không thay đổi sắc mặt “Ồ, lẽ nào vết thương này, có liên quan đến Hùng tiểu thư?”
Lý Minh Triết vừa nhìn lên trên thuận mắt nhìn Đậu Đậu đang bận rộn bỗng nhiên cúi mặt chẳng động đậy gì, dừng lại trên bờ vai mềm mại dịu dàng của cô ấy “Có chút quan hệ với cô ấy, nếu như không phải cô ấy nặng quá, có lẽ vết thương đã không nghiêm trọng thế này, nếu như cô ấy ngủ có thể ngoan ngoãn một chút chắc cũng chẳng cần bó bột.”
Quá nham hiểm quá mờ ám.
Lý Vũ Hiên không nghe nổi nữa, pia ném đôi đũa mặt tối sầm bỏ đi.
Đậu Đậu bị vết thương kia ràng buộc, chỉ có thể cúi đầu mặc cho con sói Lý Minh Triết nắm lấy vai và xoa xoa đầu mình.
Châu Long Phát đã trải qua nhiều thử thách nên vẫn kiên định giữ được thái độ bình thường, từ tốn bình tĩnh nghênh đón sự khiêu khích của Lý Minh Triết “Viết thương đã không nghiêm trọng, vậy hạng mục sắp tới không nên để xảy ra sai sót, tôi nghĩ Lý tổng cũng sẽ không vì viết thương nhỏ này mà làm hỏng chuyện lớn.”
Được đó, chuyển đề tài rất nhanh, trực tiếp thoát ra khỏi vòng vây.
Lý Minh Triết ngầm nói con hồ ly già này, nghe thấy những lời khiêu khích như vậy mà không thèm truy vấn nguyên nhân, trái lại lật ngược tình thế, từ lời nói dẫn dụ sang chuyện làm ăn, đã không không đạt được hiệu quả như mong muốn nhưng cũng xem như đã cảnh cáo anh ta một chút, cô gái này mình chiếm rồi, anh ra muốn bị chụp mũ sao, tìm người khác đi.
Ăn cơm xong, Châu Long Phát ngồi lại một lát rồi đi, Đậu Đậu muốn ra tiễn Lý Minh Triết ‘bệnh tật’ đứng dậy cùng, Đậu Đậu vội chạy đến, dìu cánh tay anh, đỡ anh đang ‘bị bệnh’ cùng đi tiễn Châu Long Phát.
Châu Long Phát nhìn hai người họ mỉm cười rồi đi.
Châu Long Phát vừa đi, Lý Minh Triết lập tức thay đổi thái độ, lấy tay đẩy Đậu Đậu đang đỡ mình ra, mặt lạnh lùng cúi đầu bỏ đi, hoàn toàn không có dáng vẻ dịu dàng như khi Châu Long Phát còn ở đây, Đậu Đậu bị người ta tức giận ném bỏ lại trong sân, không hiểu làm sao, đứng ngây ra trước cổng lớn.
Anh ấy, rốt cuộc bị làm sao vậy?
“Đậu Đậu đi ra ngoài cùng anh một lát.”
Lý Vũ Hiên xuất hiện ở phía sau, mắt nhìn chăm chú vào Lý Minh Triết trên lầu, Đậu Đậu quay đầu “Sao?”
“Đi lấy xe.”
Chiếc Lamborghini của Lý Vũ Hiên đang đi sửa, nhưng Lý Vũ Hiên không kiên nhẫn được thế là yêu cầu làm gấp, hôm nay có thể lấy xe, Đậu Đậu ‘ồ’ một tiếng, lên lầu thay quần áo, hai người gọi xe đi đến xưởng sửa xe.
Lấy xe rồi, Lý Vũ Hiên lại không về thẳng nhà luôn mà kéo Đậu Đậu ra bờ biển.
Bờ biển xanh thẳm, dưới ánh sáng lờ mờ của buổi chiều tà, những ngọn sóng trắng khoan khoái vỗ cuồn cuộn táp vào bờ phát ra những tiếng ì ọp, xua tan bớt không khí nóng sau buổi trưa, gió lạnh từ từ thổi từ biển vào, xua tan đi không khí nóng.
Lý Vũ Hiên đứng trước đầu xe, dựa người vào thân xe, chăm chú nhìn biển cả.
Đậu Đậu xuống xe “Hồ Ly, sao vậy?”
Lý Vũ Hiên cụp mắt xuống, những ngón tay trắng dài phiền loạn gõ vào thân chiếc xe xanh, nói thế nào đây, cô ấy luôn trốn tránh, bất kể là tình cảm của ai cô đều có ý trốn tránh, giả vờ ngốc nghếch, cô ấy làm sao có thể không hiểu lòng của mình, không hiểu nguyên nhân khiến Lý Minh Triết tức giận, cô ấy chỉ là tình nguyện thu mình trong vỏ bọc của mình, không muốn đối mặt.
“Đậu Đậu, chúng ta luôn phải đối mặt với hiện thực.”
Đậu Đậu không hiểu nguyên nhân, nghiêng đầu hỏi Lý Vũ Hiên đột nhiên bỗng trầm ngâm “Tại sao đột nhiên lại nói câu này?”
Lý Vũ Hiên nghiêng đầu, mắt nhìn cô chăm chú, trong cặp mắt thuần khiết của cô đột nhiên xuất hiện chút hoảng loạn, không tự chủ rủ mi xuống “Em thật sự không hiểu sao, lẽ nào em muốn mãi mãi trốn tránh, tại sao không dám đối diện với con tim của mình?”
Đậu Đậu trầm ngâm.
Lý Vũ Hiên thở dài, mắt lại hướng về phía mặt biển “Anh biết, em hi vọng chúng ta mãi duy trì loại quan hệ này, mãi tiếp tục thế này, mãi mãi hi hi ha ha vui vui vẻ vẻ, nhưng mà Đậu Đâu, bây giờ khác rồi, chúng ta không có cách nào có thể như trước kia được, anh nghĩ, anh của anh cũng như vậy, em phải hiểu, đây là điều em buộc phải đối mặt.”
Đậu Đậu đột nhiên ngẩng lên, đưa mắt nhìn xung quanh, hơi thở không còn ổn định nữa.
Lý Vũ Hiên mạnh mẽ giữ chặt lấy bờ vai đang muốn trốn tránh của cô, đỉnh mũi chạm vào đỉnh mũi của cô “Không cho phép chạy trốn nữa, hôm nay em nhất định phải nói cho anh biết, em nghĩ như thế nào, rốt cuộc em thích ai, Châu Long Phát, anh anh, hay là anh, hoặc là… em chẳng thích ai cả…”
Trái tim co gật kịch liệt.
Đậu Đậu khó xử vô cùng, cắn chặt môi cau mày “Em… em không biết…”
Lý Vũ Hiên nóng vội “Làm sao lại không biết chứ, em thích ở bên cạnh ai?”
Đậu Đậu mím miệng lại “… Đều thích…”
Con sói gian ác Lý lớn tuy rất lạnh lùng, tính cách cũng vô cùng kì quái thích bắt nạt người khác, nhưng cũng có lúc, ánh mắt anh ấy rất dịu dàng nhẹ nhàng lướt qua, lúc nào cũng khiến người khác cảm nhận được sự âm thầm quan tâm của anh, thật ấm áp…
Hồ Ly… anh ta nhìn bề ngoài đúng là một công tử phong lưu đa tình đẹp trai, nhưng kì thực anh ta chỉ là một chú hồ ly sợ sấm sét bị người nhà bỏ rơi rất đáng thương, luôn dùng ánh mắt sâu kín cất giấu sự đau khổ, dùng hết sức mình để mong đợi mình, khẩn cầu sự ấm áp từng chút một… thật buồn khổ…
Ở cạnh với Châu tổng, chỉ có hạnh phúc và vui vẻ, nhưng anh ta cao vời vợi như vậy, ít nhiều cũng khiến cho mình có chút căng thẳng…
Lý Vũ Hiên sầm mặt:… (Đều? ! ! ! Em muốn enpi?!!!)
Lý Vũ Hiên vỗ trán, quyết định sẽ tấn công từ một phương diện khác, cô gái ngốc này phải dùng biện pháp trái với logic thông thường thì mới có kết quả “Thế này nhé Đậu Đậu, em có thể kể với anh về bạn trai trước của em không, em với anh ta ở bên nhau như thế nào?”
Lý Vũ Hiên nắm chặt nắm đấm, Đậu Đậu đáng chết nếu như em dám nói với anh em với hắn ta yêu nhau đến mức long trời lở đất, chết đi sống lại, mẹ nó chứ anh sẽ lập tức làm cho hắn ta biến mất khỏi thế giới này, em ấy à, trừ anh ra không cho phép được có bất cứ ai ở trong đầu! Hừm!
Đậu Đậu lắc đầu “Không có bạn trai trước…”
Lý Vũ Hiên:…
Mở trừng mắt ra khó tin, Lý Vũ Hiên chỉ vào Đậu Đậu đang run rẩy “Em… em…”
Cô gái đã hai mấy tuổi rồi, đi làm cũng sắp một năm rồi, vậy mà ngay cả yêu đương cũng chưa từng yêu, làm sao có thể như vậy chứ, bây giờ ngay đến học sinh tiểu học cũng biết chơi các trò nắm tay hôn hít, cô ấy… cô ấy lại không phải là loại xấu siêu cấp thuộc họ khủng long! ! !
“Học đại học em làm cái gì?!”
“Ừm, làm thêm, học hành, làm bóng đèn…” (Cô gái dung dữ họ Điền muốn theo đuổi thầy giáo Văn, Đậu Đậu luôn phải đi cùng…)
“…”
Đậu Đậu hồn nhiên chớp chớp cặp mắt to, ngón tay vân vê tà áo “Kì thực, bạn học của bọn em đều có, em cũng rất hot, nhưng em không biết thế nào là thích, cũng không biết hai người ở cùng nhau thì phải làm gì, bọn họ đều đi xem phim, đi dạo, em cảm thấy em có thể đi cùng Điền Tĩnh cũng được, tại sao đó lại là chuyên môn của nam giới chứ, à phải… Hồ Ly, anh có thể nói cho em thế nào gọi là làm “yêu” không?”
Lý Vũ Hiên thất kinh:… ! ! (Làm… làm ‘yêu’! ! )
Cảm thấy thần thái của Lý Vũ Hiên không bình thường, Đậu Đậu mới hiểu ra mình mới lỡ lời, không kìm được ngượng ngùng vô cùng, vội cúi đầu chui vào xe khóa cửa lại, rốt cục nên nói gì đây, tại sao lại đề cập đến vấn đề khó nói này, thật khó xử…
Thích hay không thích thì sao chứ, ở cạnh nhau vui vẻ chẳng phải là được sao? (Đứa trẻ ngốc này… làm người khác buồn quá)
Lý Vũ Hiên đột nhiên nhớ đến lời của Lý Tiểu Lỗi, đêm đó trong biệt thự ở ngoại ô, bởi vì tâm trạng dồn nén mình đã lái xe ra ngoài uống rượu, thật không ngờ Lý Minh Triết lại tận dùng thời cơ mà vào, ‘cưỡng ép’ cô, lần đầu tiên của cô ấy… Lý Minh Triết khốn nạn đó lại chẳng có chút kĩ thuật nào…
Đau lòng xoa xoa đầu Đậu Đậu, nhất định là tên trai tơ Lý Minh Triết ngốc nghếch đó làm cô ấy đau rồi, nếu không thì sao ánh mắt cô ấy lại trốn tránh như vậy, dáng vẻ trốn tránh sợ hãi đến cực điểm, Lý Vũ Hiên thở dài ôm cô vào trong lòng, ngữ khí mang theo sự đau xót yêu thương vô hạn “Anh anh… lần trước làm em đau à…”
Đậu Đậu lắc đầu: ~~(╯﹏╰)b hu?
Lý Vũ Hiên tiếp tục buồn bã thở dài, trong mắt tràn đầy sự đau xót “Anh ấy không có kinh nghiệm, chắc chắn em không được hưởng thụ hết sự khoái lạc khi hai người ở bên nhau, nếu là anh, chắc chắn sẽ không làm cho em đau.”
Đậu Đậu đầm đìa mồ hôi:… ! ! (Lần đó đã ‘cưỡng bức’ trai tơ! !)
Lý Vũ hiên đột nhiên thay đổi ngữ khí, đem cô gái nhỏ ‘bị tổn thương’ này ôm chặt vào trong lòng mình, giống như là an ủi một chú mèo nhỏ đáng thương yếu đuối vậy, sự dịu dàng khiến người ta nổi cả da gà “Đậu Đậu, ‘làm’ với anh một lần nhé, anh đảm bảo sẽ làm cho em quên đi lần trước, một chút cũng không đau đâu, anh đảm bảo.”
Máu nóng của Đậu Đậu dồn hết lên mặt, khó khăn giải thích “Em không đau… anh ấy, rất đau…”
Lý Vũ Hiên thất kinh “… Em làm anh ấy ‘gãy xương’ rồi?!”
“…! !”
“Không biết…” Đậu Đậu mặt đỏ đến mức tái đen, co rúm lại thành một khối nhỏ “Em chẳng biết gì cả, em mà đi ngủ thì có đánh sấm cũng không tỉnh… anh ấy nói… nói em ức hiếp anh ấy, còn làm anh ấy đau như vậy… anh ấy nói em khỏe như vậy… ôm chặt anh ấy không buông ra… wu oa…”
Lý Vũ Hiên:… (Nói vậy em cũng tin! ! Lý Minh Triết anh thật đúng là tên khốn nạn vô sỉ! ! !)
Cuối cùng, hai người khó khăn trao đổi ‘ý kiến’ về vấn đề tối nghĩa này, Đậu Đậu mới hoảng hốt hiểu ra, vỗ ngực thở phào nhẹ nhõm “Ồ, hóa ra là em không có ‘cưỡng bức’ anh ấy, em nói rồi mà, làm sao lại không có cảm giác gì chứ…”
Lý Vũ Hiên mặt tối đen “Em muốn cưỡng, cũng không xem xem có bản lĩnh này không!”
Đậu Đậu cúi đầu, mặt đỏ bừng nhìn bàn chân.
À phải… ai biết được… chỉ nghe nói lần đầu tiên rất đau… cũng không nói việc sau chuyện đó… người ta lại không hiểu… phiền quá…
Họ không ở cùng nhau, cô gái ngốc này chẳng hiểu gì cả, giống như một tờ giấy trắng vậy, nhưng mà, mình có thể dạy cô ấy, mặt Lý Vũ Hiên đột nhiên tươi tỉnh hơn rất nhiều còn nở nụ cười, dùng lực ôm chặt cô gái ngốc nghếch này vào lòng, giọng nói có chút kích động hơi run run “Em không ở cùng anh ấy… thật tốt.”
Đậu Đậu đỏ mặt, vặn vặn mình “Ở cùng nhau gì chứ, chúng ta chẳng phải là đều ở cùng nhau sao?”
Lý Vũ Hiên nắm chặt vai cô, nghiêm túc nói với cô ấy “Sau này khi ngủ không được ngủ cùng người đàn ông khác, trừ anh ra, ai cũng không được, bởi vì tư thế ngủ của em rất xấu, dù gì thì anh cũng đã bị em thấy sạch rồi, anh không để ý.”
Đậu Đậu lắc lắc “Không phải đâu, tổng giám đốc cũng bị em thấy hết rồi…”
“Cái gì!”
“Phía trước phía sau của anh ấy… em đều nhìn thấy hết rồi… liệu có bị hỏng mắt không ~ oa…”
“…”
Lý Vũ Hiên tức giận vứt Đậu Đậu vào trong xe, đạp ga đến hơn hai trăm, Đậu Đậu sợ quá nắm chặt dây an toàn mặt tái nhợt, giọng nói run run như lá cây rụng trong gió vậy “Hồ… Hồ Ly, anh lái xe chậm một chút… em sợ lắm… ”
Lý Vũ Hiên coi như không nghe thấy, tức giận lái xe như bay về biệt thự.
Chân Đậu Đậu run cầm cập xuống xe, nhưng bị Lý Vũ Hiên vác lên vai, khí thế hung hãn đi lên lầu, lấy chân đạp cửa phòng, Đậu Đậu bị ném lên giường, Lý Vũ Hiên vẫn giữ bộ mặt như vậy đạp vào cánh cửa, tay bắt đầu thô lỗ xé quần áo.
Đây… đây là gì vậy? ! !
Đậu Đậu co rúm trên giường, tay nắm chặt chăn ôm vào trong lòng, mắt mở to kinh hoàng “Hồ Ly à… anh làm gì vậy?”
“Hừm!”
Lý Vũ Hiên lạnh lùng ‘hừm’ một tiếng, áo đã lột sạch ra, vội vội vàng vàng tháo thắt lưng.
Đậu Đậu vô cùng hoảng hốt, vội vàng xua tay lắc đầu “Em… em vẫn chưa có sự chuẩn bị…”
Lý Vũ Hiên dường như mang máng nghe thấy lời khẩn cầu ai oán yếu ớt của ai đó, nhanh nhẹn cởi thắt lưng và chiếc quần bò bó sát người ra, ừm, chỉ để lại mỗi chiếc quần nhỏ hình chữ đinh (丁), hai chiếc đai nhỏ nhỏ trên eo, phía trước là một miếng vải nhỏ xíu bao bọc lấy cái vật đang căng phồng lên… dường như dáng vẻ rất nặng nề… đai quần cũng không thể mang nổi nữa…
Đậu Đậu kêu một tiếng thất kinh, chân tay luốn cuống đưa lên bịt mắt, nhưng cũng không kìm chế nổi sự hiếu kì cuồng loạn trong lòng, lén nhìn trộm qua các kẽ ngón tay, Lý Vũ Hiên cười tà mị, chiếc eo khẽ chuyển động như có như không, vô ý thức chuyển động về phía trước, những ngón tay trắng dài từ từ men theo dải đai quần, từ từ kéo xuống, lại còn phong tình kéo cái đai kia ra.
Vật kia… đang khẽ rung lên…
Mảnh vải hình chữ ‘đinh’ không thể nhỏ hơn nữa kia bị rơi tuột xuống giữa hai chân, mắc trên đầu gối, Lý Vũ Hiên nhấc một chân lên, lôi chiếc quần chữ ‘đinh’ kia ra chậm rãi và mê hoặc, tiến lên phía trước một bước, chiếc chân còn lại cũng theo đó tuột ra, động tác cực kì chậm, nhưng lại như làm xáo động tâm hồn người ta vậy, mê hoặc người ta.
Người đàn ông tà mị với cặp chân dài hoàn mĩ từ từ tiến lại, tay Đậu Đậu không biết đã buông xuống từ khi nào, mắt đờ đẫn nhìn vẻ mặt cực kì đẹp đẽ của Lý Vũ Hiên, ánh sáng khẽ quét qua cơ thể trắng trẻo săn chắc của anh, hai điểm sẫm mầu mờ ám trước ngực, phần eo săn chắc kết thành cơ bắp, và cái chỗ thịt vừa đỏ vừa đen kết hợp với nhau nóng bỏng thiêu đốt nhãn cầu người ta.
Tay bị kéo lên, Đậu Đậu chẳng còn chút ý thức nào bị Lý Vũ Hiên kéo lại.
Cơ thể ấm áp…
Lý Vũ Hiên nhếch khóe miệng lên cười ám muội, kéo bàn tay nhỏ bé trắng nõn nà của cô ấn lên chỗ bụng mình, dạy cô vẽ vòng tròn như thế nào, khơi lên dục vọng của mình như thế nào, cô sao lại có hành động như điên rồ vậy, bị dục vọng níu giữ rồi, hô hấp gấp gáp như muốn đứt thở vậy, nhưng mắt lại mở rất to, tay từ chỗ bụng di chuyển thẳng đến chỗ đó